I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Vũ Quần Phương
– Vũ Quần Phương (1940-), tên thật là Vũ Ngọc Chúc, bút danh khác còn có Ngọc Vũ, Phương Viết, quê Nam Định.– Là bác sĩ y khoa đồng thời là nhà thơ, nhà phê bình văn học, Trưởng ban biên tập văn học (NXB Văn học), Chủ tịch Hội văn nghệ Hà Nội, Tổng biên tập báo Người Hà Nội, Chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà Văn Việt Nam, Phó Tổng biên tập tạp chí Văn chương Việt Nam bằng tiếng Pháp.
II. Những Bài Thơ Đặc Sắc
Vũ Quần Phương là một nhà thơ lớn của nước ta. Thật không ngạc nhiên khi nói ông sở hữu cho mình những bài thơ rực rỡ trong văn học Việt Nam. Nhiều bài thơ của ông đã gắn liền với thế hệ bạn đọc. Những bài thơ giàu triết lý luôn là điểm đến của những bạn đọc yêu thơNgay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận ngòi bút tài hoa của Vũ Quần Phương nhé !Trên đây, chúng tôi đã cập nhật cho bạn những bài thơ đặc sắc đi cùng năm tháng của nhà thơ Vũ Quần Phương. Những bài thơ này đã nhận được rất nhiều đánh giá cao từ bạn đọc cũng như nhiều diễn đàn văn học. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích những bài thơ này của ông. Hãy theo dõi uct.edu.vn để cập nhật những bài viết hấp dẫn hơn nhé ! Thân Ái !Soi gương
Người trong gương già hơn con người anh tưởng Ừ đã lâu rồi không soi gương Chiến tranh đã qua rồi còn báo động Đời vội hơn khi ở chiến trường.Năm tháng chẳng trôi đi, năm tháng đọng ở đuôi con mắt Ở nét cười, mái tóc Ở câu đùa nửa chừng im bặtHành trang anh không ở trên vai Hành trang chất thành ký ức Soi gương không nhận được ra mìnhCó niềm vui nghĩ mà tội nghiệp Nỗi buồn nhìn lại nhẹ như không Anh lớn lên hay anh cằn lại Gió thì thào trên lá thông…Nghe đàn bầu
Nghe đàn bầu là nghe tiếng ngân Lúc tay buông cần thì hồn réo rắt Tiếng của dây là tiếng bật bông Tiếng của bầu trong veo trong vắtKhông có dây thì không có tiếng bầu Đôi tay bật lên cây đàn vật chất Hồn thanh âm nhập cõi nhiệm mầu Ta trong cõi, gặp đàn, trào nuớc mắtGặp thơ rồi thì quên chữ, quên câu.Học cây
Trái chắt chút cháu con chín đỏ vùng Lục Ngạn Gốc vải tổ vẫn xanh trên đất cũ Thanh Hà Sao không biết học cây để bền cùng năm tháng Mặc mưa nắng vui buồn, đến cữ lại ra hoaMùa xuân đi rất khẽ
Trái tim vốn điên rồ Mùa xuân thì độ lượng Cỏ may trên đường quê Bờ đê xao xuyến gióCỏ may đi về đâu Đường trần xa thẳm thế Đời người đâu có lâu Sông nào không đến bểHãy lắng nghe mùa xuân Đất ẩm dưới bàn chân Cây loang màu khói nhạt Chiếc tã trước sân nhà Nấm mộ cánh đồng xaMùa xuân đi rất khẽ Mưa bụi thì rơi êm Mái tóc cứ lặng yên Bạc dần từng sợi mộtChỉ nước ngoài con thác Trắng oà rồi lại xanh Bền vững và momg manh Mùa xuân trong ngực đập.Áo đỏ
Áo đỏ em đi giữa phố đông Cây xanh như cũng ánh theo hồng. Em đi lửa cháy trong bao mắt Anh đứng thành tro em biết không?Chiều Nha Trang
Tàu trắng đi ngang qua biển xanh Em một lần ngang qua đời anh Tàu qua mặt biển không in vết Sao giữa lòng anh vẫn sóng duềnh!…Cỏ
Cỏ dại như tình anh Dài theo đường em bướcEm không đi lối này Cỏ vẫn xanh như trướcCỏ dại quen nắng mưa Làm sao mà giết đượcĐợi
Anh đứng trên cầu đợi em Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy Nước chảy bên lòng, anh đợi emAnh đứng trên cầu nắng hạ Nắng soi bên ấy lại bên này Đợi em. Em đến? Em không đến? Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây!Anh đứng trên cầu đợi em Đứng một ngày đất lạ thành quen Đứng một đời đất quen thành lạ Nước chảy… kìa em, anh đợi em.Một phía trời
Em hãy chờ anh nói hết câu Trời xanh còn có ở trên đầu Con đường trước mặt còn xa mãi Quay phía nào ta không thấy nhauEm hãy chờ anh nhìn lại đã Hỡi đôi mày nắng, tóc mưa ơi Gương trăng vầng trán đêm trăng ấyÁnh mắt xa như một phía trời…Thôi bây giờ
Thôi bây giờ sông lại chỉ là sông Núi là đá, cây là cây lấy gỗ Quay điện thoại chẳng run từng con số Thôi bây giờ Phú Thọ cũng như VinhNhưng làm sao anh trở lại là anh Như cái thuở chưa biết thương biết nhớ Sách đã khép, những cuộc đời trong đó Khóc hay cười cũng chẳng vượt qua trangVẽ
Nắng trên lá cọ Trời cong sau đồi Chiếc xe ngựa nhỏ Một dòng mương trôiChiếc xe đi rồi Mây bay, trời khác Bút anh vẽ nước Nước trôi như đờiTrời khác màu trời Cây khác màu cây Nhưng đây phút giây Nắng đầy lên chiều Một điều không khác Là lòng anh yêuVầng trăng trong chiếc xe bò
Chú bé ngủ trong xe bò, mặt trăng nằm trong mây trắng xốp Mặt trăng đi trên trời, chiếc xe đi dưới đất Trăng vuốt ve trên da trên tóc Chú cưỡi mơ, mơ tay mẹ vuốt thầm Chú đang tuổi của trăng Gương mặt sáng như trăng – Giấc ngủ Cũng thanh trong như trăng giữa đêm rằmTrăng dịu quá, làn bụi than bụi cát cũng ánh lên. Mồ hôi áo ướt đầm cũng thắm lại. Vết nhọ in trên má như cũng mơ theo giấc ngủ thiên thầnTrăng im lặng soi chiếc xe lọc cọc Và con bò ngẫm nghĩ cúi đầu điCầu và sông
Cầu ở lại còn sông trôi đi vẫn gần nhau mà luôn chia ly dẫu có vậy nhưng còn được vậy tôi là cầu, nhưng em là chi!Nỗi người
Hà ơi Nước đục, bụi trong Mây chìm đá nổi long đong phận người Tinh anh sương khói về trời Thân về cát bụi, nỗi người về đâu Câu thơ dành dụm bấy lâu Cánh buồm… biển thẳm nông sâu thế nào Kiếp sinh như ngọn sóng trào Dào lên một đợt lặn vào thiên thu Hết phiên, về cõi sa mù Thơ làm ngọn lửa đền bù trên tayTrăm năm, người ấy, phút này Nỗi đêm thao thức, nỗi ngày lo toan Mặt người đẫm nắng nhân gian Làn da cháy nỗi cơ hàn biển dâu Bây giờ đấy, bây giờ đâu Vẫn vầng trán ấy cày sâu nỗi người.Lỡ
Bố hứa bắt cho con con Ve Ve chưa kịp bắt đã qua hè Mùa sau, con lớn, chơi trò khác Bố một mình, bên cây, lắng nghe