Có thể nói, Bùi Giáng đã dành phần lớn thời gian cuộc đời mình cho các sáng tác văn chương. Chính vì vậy các tác phẩm của ông luôn được yêu mến. Đó không chỉ là nội dung các câu thơ mà ẩn sâu còn chất chứa bao nhiêu tình cảm, cái nhìn của người thi sĩ về cuộc đời nay. Tiếp nối phần Các bài thơ hay nhất của thi sĩ Bùi Giáng phần 1 chúng tôi sẽ giới thiệu các bài thơ khác nằm trong chùm thơ này. Cùng đọc và cảm nhận bạn nhé!

Kính thưa

Kính thưa công chúa Kim Cương, Trẫm từ vô tận ven đường ngồi đây. Tờ thư rất mực móng dày, Làm sao định nghĩa đêm ngày yêu nhau?Lạc loài đã rớt đi đâu, Chiếc chìa khoá mộng rực màu so le. Ấy lời của tuyết của băng, Ấy lời của mộng hàng hàng vu vơ.

Kỷ niệm chín suối

Mùa hè tương đối chịu được Ba mùa kia Nhất là mùa Đông Lạnh lẽo quá mức chịu đựng Không còn đâu sức lực làm thơ Nhà xuất bản đóng cửa Im ỉm suốt bốn mùa Ôi Chín Suối!

Láng giềng đệ lục

Láng giềng khu vực xuân ba Bốn thu bổ túc tam trùng tích ngân Nguyệt phơi tích biệt in ngần Lá rung mạc ngoại bé chần chờ chi Bé Em hải diện biên thuỳ Tình trong Bé Chị quyền uy ra ngoài Trông chừng Khúc Nghệ Bé Choai Vi từ chỉ dục vọng hoài chỉ ưng (…) Quy lai phục niệm chưa từng Tình trong như thể luống từng ở xa Tót vời tình điệu kiêu sa Vườn thơm trắng ngát hồn hoa lạc loài Phục hồi tú cốc sơ khai Hương trời tự nhiễm bông lài tự dưng.

Lời người điên

Chúng tôi người ngợm vô thường Lúc mê man lúc chán chường thể thân Các em gắng gổ đôi phần Đừng quên uống rượu lần khân sinh bình Dịu dàng sống giữa gia đình Ngày ngày tháng tháng hậu tình năm năm Trái tim nguyệt tỏ đêm rằm Máu me mây gió tơ tằm vấn vương Ở đời kiệt tận xẩu xương Hình hài biến thể thân mường tượng thân

Lời sơn nữ

Gánh than lên bán chợ Trời Thiên Thần xúm hỏi: Em người ở đâu? Thưa rằng: Em ở rất lâu Trần gian dưới đó dãi dầu liên miên Bảo rằng: chưa rõ tuổi tên? Thưa rằng: tên tuổi là Em đây rồi Nghĩa là Sơn Nữ đó thôi Hỏi rằng: sao chẳng thấy môi em cười? Thưa rằng: cười gượng không vui Nên đành mím miệng một đời cho qua Hỏi rằng: dưới đó bông hoa Nở vào mùa Hạ hay là mùa Xuân? Thưa rằng: cái đó em quên Vì chưng lo đốt than nên không nhìn Hỏi rằng: một chút của tin Muốn trao em giữ, em xin thứ gì? Thưa rằng: Em chẳng biết chi Hỏi rằng: Em thích xiêm y không nào? Thưa rằng: Dày mỏng ra sao? Bảo rằng: toàn gấm lụa đào nhung hoa Thưa rằng: chẳng hợp màu da Toàn thân như hột chà là em đen Bảo rằng: hãy tắm suối tiên Một giờ sau Em sẽ đổi đen ra hồng Thưa rằng: Em có tấm chồng Yêu màu da cũ kiếu ông em về.

Mộng

Hoàng hôn cơn mộng tháp tùng Từng vô duyên gọi bóng nùng diễm qua Anh về từ cuối nguyệt hoa Nhìn em như mộng mị xa xa dần Em đi sương bóng vô ngần Nhìn anh như ngó một lần người điên Về sau ký ức trược phiền Làm sao quên được thuyền quyên một lần.

Một hai năm

Tặng gà vịt một năm sương tuyết Vịt gà xin ráo riết hai năm Ngồi suông nhớ mãi đêm rằm Văn thừa bích lạc nguyệt cầm tiểu man Đêm mộng mị về hang núi lạnh Nhìn gấu beo bên cạnh hùm thiêng Sịch mành trở giấc u miên Muôn vàn brigitte nằm nghiêng nghiêng cười.

Ngày nay ngày mai

Ngày nay ngày mai hay ngày mốt Tôi gặp lại người trong cốt cách phiêu linh Ngày xưa tuyết bạch bất bình Đã từng vô tận tâm tình đi hoang Ngày hôm nay hôm nọ hôm nào Người đã kể một lần cho tôi biết Niềm đau đớn xót xa như vĩnh quyết Niềm điêu linh như vĩnh biệt muôn đời.Tôi về giữ mộng mù khơi, Kết thành vinh tượng cho đời chiêm bao.

Người điên uống rượu

Uống và si nói lăng nhăng Miệng mồm lý như thằn lằn đứt đuôi Tâm can chân thể chôn vùi Mặt trời không mọc với người lem nhem Còn đâu nguyệt tỏ bên thềm Ôi người uống rượu còn thêm điên rồ.

Ông chào các con

Ông từ viễn mộng tương lai Về trong hiện tại ngàn mai giậy giàng Mậu Dần mật thể thênh thang Ông về chín suối đá vàng chào con

Ông điên

Ông điên từ bữa hôm qua Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm Thanh thiên về dự hội đàm Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau* * *Ông điên từ một lần đầu Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau Tuyệt mù biển cạn sông sâu Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ.

Ở trong rừng

Đây là ở trong rừng Chẳng có con ma nào ngó thấy đâu Xin Hoàng Hậu Hãy cởi áo quần ra tắm khe nước Có con ma nào đâu mà sợ Sao Hoàng Hậu thẹn đỏ mặt? Có tôi? Nhưng tôi đâu phải là con ma

Quanh co

Quanh co phường phố gọi mình Sao ngôn ngữ bỗng tự tình quả nhiên Cô đơn chứa đưng đầy miền Cảo thơm tiền kiếp đầu tiên bây giờ.

Rằng bình minh đợi

Xuân thu trang điểm tình hình Nghe đâu tình trạng nhớ tình huống xưa Ghé thăm Thần Nữ xin thưa Rằng bình minh đợi cơn mưa buổi chiều.

Riêng mình

Mặc người mưa Sở mây Tần Riêng mình gìn giữ một lần đầu tiên Thưa em! chín nẻo thuyền quyên Chờ em chín chục thiều nhiên quang nhòa.

Rong chơi

Ngao du tuế nguyệt thập thành Nắng mưa chìm nổi đã đành lâm ly Hoàng hôn vĩnh dạ thuận tùy Bình minh tái tặng nhu mỳ cho em

Sáng thu ký ức

Sáng thu dậy sớm ra vườn Nghe hơi gió lạnh vấn vương khí trời Chim chưa dậy hót được rồi Một mình quạnh quẽ đứng ngồi ngẩn ngơ Hình dung chuyện cũ mịt mờ Chuyện xa xôi quá bến bờ cheo leo Học hành nhảm nhí hút heo Về quê đồi núi leo trèo chênh vênh Về sau có dịp bộ hành Khu năm thái thậm thập thành khu tư Chiều hôm nghỉ trọ thẫn thờ Tại buôn người Thượng bất ngờ thấy em Nói cười tíu tít xui nên Bốn bề biến động thần tiên khôn hàn Sáng mai vĩnh biệt non ngàn Ðêm nằm thao thức bàng hoàng chiêm bao Ngày sau có dịp trở vào Mong còn tái ngộ mà nào có đâu Mùa thu năm ấy buồn rầu Thu nay chợt thấy nguyên màu thu xưa

Sầu riêng châu chấu

Sầu riêng châu chấu năm xưa Em về với ruộng cày bừa đã xong Em về r¡c cỏ vào trong Vui về với hội trổ đồng đồng xanh Sầu riêng gác bỏ sau ghềnh Năm xưa châu chấu mang tên chuồn chuồn.

Tâm sự ông vua điên

Ông vua kỳ vỹ thập thành Vì vui quá độ nên thành ra điên.(Kính tặng thầy cũ Lê Trí Viễn)

Theo áng mây bay

Tháng năm dòng nước trôi xa Người qua, người sẽ đi qua những người Tôi qua … không một hẹn lời Hẹn hò chi bấy, bước dời về đâu ?Tặng đời đóa đóa hoa sầu Nhớ nhau từ đóa mộng đầu rã đôi Giọt nước như giọt mưa rơi Mỗi mùa mưa đến tôi ngồi chắp tayMưa về đọng ở hàng mi Mắt tôi hồng lệ dựng xây hồng vàng Đèo bồng đeo đuổi đa mang Đẩy xua u oán, đá vàng hiểu choĐi đi lỡ bước sang đò Cuồng ca tuý vũ không dò lênh đênh Đi đi suốt kiếp mỏi mềm Nhọc nhằn đã lắm còn lênh đênh hoàiGịot mưa gõ nhịp dẻo dai Hoàng hôn gõ nhánh cửa cài kín bưng Đi đi tình mộng vô chừng Đăm chiêu vô tận ngại ngùng vỡ toangNhư tia nắng biếc chiều tàn Lửa đời thoi thóp khôn hàn trái tim Niềm vui níu nhánh mộng chìm Tâm hồn cô độc tâm tình tìm nhauGom từng cơn nắng nhỏ chơi Nụ cười hiu hắt phanh phơi nỗi đời Nhánh đời gió lộng trùng khơi Nhặt lên thả xuống chiều vời vợi bay.

Thiên thanh là là

Đế vương ở tít thâm cung Hai bên tường đá song trùng uy nghiêm Một hàng cây bóng thần tiên Dập dìu ở giữa khuôn viên thêu thùa Bé con bốn đứa nô đùa Một trai ba gái bốn mùa chạy quanh Đế vương kỳ bí thập thành Làm thơ kể chuyện thiên thanh là là Ông trời đùa quỷ rỡn ma Tập thành thiên hạ lá hoa muôn màu.

Thưa cô nương

Tại hạ ra biển Phen này lần ấy Ðể nhìn cô nương tắm Lúc bấy giờ bỗng dưng Tâm hồn tại hạ biến ra Làm nước biển Vậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắm Kẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng.

Tình thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Và thứ hai ba bốn chín thêm mười Bờ tang hải biển dâu xô lật úp Bến phiêu bồng anh lật đật theo đuôiAnh chỉ có niềm vui trong chốc lát Và nỗi buồn cũng chốc lát như nhiên Tình thứ nhất thoảng đi qua thấm thoát Tới trăm năm còn thấm thoát như thườngAnh vẫn tưởng đầu đường thương xó chợ Ai có ngờ xó chợ cũng thương nhau Hồn tan vỡ song đôi trong hơi thở Ôi đầu đường ôi xó chợ nơi đâu Là nơi đó chốn kia anh rất rõ Trong máu me từng khoảnh khắc sơ đầuAnh chỉ có một tình yêu thứ nhất Và thứ nhì cũng đệ nhất như nhiên Bờ dâu biển phiêu bồng trôi lật đật Bến phiêu du chớp nhoáng mộng tang điềnBây giờ anh dại anh điên Biên Hoà Bệnh Viện bình yên anh về Anh chào vĩnh biệt sơn khê Chào anh vĩnh quyết bốn bề nhà ma.

Trời không có nhớ

Kia kia gió lúa dồn làn Ruộng em như thể sương hoàng hậu hoa Băng miền đất cỏ can qua Trút cồn lá đổ về hoa lá cồnLấm cồn lầm cát lầy thôn Xuống hàng xứ sở xương dồn dập da Một hai ba bốn năm và Trời ơi có nhớ hẻm nhà hồng nhan?

Trời mưa trên đầu

Trời mưa lộp độp trên đầu Thì xin Thượng Đế chia sầu với tôi Thuở còn trẻ dại rong chơi Thì sung sướng với mưa rơi trên đầuBây giờ cái sướng đi đâu Cái gì ở lại ra màu dở dang Chiêm bao rớt hột hàng hàng Từ xiêm trắng xuống hỗn mang trên đầu.

Từ giã

Người mộc mạc trái tim cũ kỹ Vói hai tay bắt lộn vòm trời Chiều qua mang một cõi đời Đi về lẽo đẽo giữa đời đi qua.

Từ Kim Hoa tới Kim Nga

Kim Hoa từ buổi bất ngờ Tao phùng tất cánh một giờ đi qua Trận về tầm nã mưa sa Mùa xuân tái ngộ ngọc ngà Kim Liên

Từng cơn

Ùn lên ngọn nước bốn mùa Núi phơ phất tuyết cổng chùa tịch liêu Hai hàng phượng đỏ giấn liều Từng cơn quạnh quẽ nắng chiều rỉ hoen.

Vẫn là là

Dấu bèo phong vận nín thinh Sóng phơi trường mộng bình minh vô thường Nắng hồng chiếu bóng đài gương Lời nghi hoặc hỏi đoạn trường từ đâu Nối đuôi khởi sự từ đầu Ví dù kết thúc trước sau vẫn là.

Vì mệt mỏi nên học bài không thuộc

Vì buồn rầu nên làm thơ không ra Vì phiền muộn nên trái bom không nổ Vì trắng da nên Brigitte không già Vì nàng da trắng nên ta Nhớ nàng như thể phận ta da vàng Đầu đuôi thơ viết lộn hàng Hóa ra nét chữ lên đàng quẩn quanh

Vì sao khùng

Vì yêu dấu quá Nàng thơ Với em vô tận nên ngơ ngẩn buồn Thần tiên Thánh Phật bao dung Hiểu lòng tôi lắm – tôi khùng vì thơ.

Xe đò

Con xe đò chở người đi Con xe đò cũng cùng đi với người Rong chơi bốn biển tuyệt vời Rong chơi ba góc biển trời dở dang Người đi lạc mất con đàng Con xe đò vẫn ngang tàng cứ đi Một mình bốn bánh lăn quay Nghìn thu như một phút giây hiện tồn.
Trên đây là những bài thơ hay nhất của thi sĩ Bùi Giáng mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Thơ ông luôn dễ hiểu, gần gũi, ca từ đơn giản nhưng ẩn sâu trong đó là những cảm xúc, suy tư, trăn trở của con người về cuộc đời này. Và đừng quên đón đọc Tập thơ tiếp theo của Bùi Giáng bạn nhé!