I. Nhà Thơ Cao Thị Vạn Giả
Cao Thị Vạn Giả tên thật là Cao Thị Ngọc Ân, sinh ngày 15-2-1941 tại Tân Khánh, Bình Dương, đã theo học các trường Đông Tây, Trường Sơn, Cửu Long. Đã cộng tác với các báo Dân chủ, Mai, Phụ nữ ngàn khơi.II. Những Bài Thơ Chan Chứa Nỗi Niềm Của Cao Thị Vạn Giả
Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng cho bạn những bài thơ tuyệt vời đậm chất trữ tình ngọt ngào của nhà thơ Cao Thị Vạn Giả. Hãy theo dõi và ủng hộ cho uct.edu.vn để có thể dễ dàng tìm được cho mình một bài viết thú vị nhất nhé! Thân Ái!Đầu thu
Khi rừng mới sang thu buổi chiều tôi đứng yên Người ấy bây giờ mùa xuân không còn vang tiếng cười Khi đưa tôi về lời tiễn chân rất chậm mùa thì buồn trên vai áo xuống làn môi Đêm giới nghiêm như một canh buồn Vầng trăng ra đi xa dần xa dần Người ấy bây giờ chong ngọn đèn tàn Đọc bài thơ và ngắm ảnh Hiền hoà trong trái tim Giấc mơ tôi thành khách chuyến xe đầu Khởi chạy suốt đường liên tỉnh Người ấy bây giờ mùa xuân không còn vang tiếng hát Buổi chiều đầu thu ngoài trời sương mù bay ngang bay ngangĐời cây cối
Khi chiều mây bay ngang giáo đường Như sương Nhà thờ đỏ Hỡi đời buồn cây cối Một con đường đá đen Khi ngày gió đi ngang giáo đường Thoáng bóng mơ huyền diệu Lẫn điệu buồn Chuông vọng hồi trong sương Nôi tình yêu hư ảo Mai chiều hoang vu phần giáo đường Những mây trời vẫn cũ Và một cánh chim bay Còn có phận cây buồn Thương yêu từ giã biệtKhi trời xanh trong mắt
Khi trời xanh trong mắt Người đi vào tình yêu Bằng một cánh tay thần Năm khởi đầu yêu dấu Anh đi vào đời em Bằng tiếng nói thiên thần Đôi mắt ấy đượm buồn Giọng nói ấy bi thương Bên nhau hồn cúi xuống Nghe buồn im nắng trưa Ngày chia tay mùa ấy Lá vàng bay trên đàng Chiều năm tàn gió động Người yêu thì mông mênh Khi trời phai sắc cũ Mắt dõi bốn phương trời Bằng một chút hoang vu Tựa vai người trong mộngKhúc ly đình
Tiễn chân anh tận phi trường Lỗi đi. Lỗi ở. Mười phương lỗi về Mù sương phi cảng não nề Thôi anh. Ở lại buồn về em mang Tiễn anh một chén rượu tàn Một bàn tay nắm. Một hàng lệ mau Cuộc cờ thế sự binh đao Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn! Một em trong cảnh hao mòn Một anh đất khách nhớ tròn tháng năm Trời Tây rẽ bước âm thầm Ngàn năm mỏi cánh chim bằng tha hương.Vụng dại
Mùa ve sầu xa lắc Ngàn sương triều sông sâu Những mảnh tình vụng dại Nỗi buồn thương trên đầuCó chi thề quá khứ Mà anh nói nhớ nhung Môi hồng thời vụng dại Người yêu đi muôn trùngCó chi lời ước cũ Mà anh hẹn năm xưa Con đường mòn vụng dại Bây giờ em tiễn đưa