Bình Nguyên Trang được đánh giá là một thi sĩ của nền thơ ca hiện đại nổi tiếng. Tiếp sau chùm thơ Bình Nguyên Trang phần 3 chúng tôi sẽ giới thiệu tới bạn những bài thơ hay nhất ghi đậm được dấu ấn trong con đường sáng tác của cô. Với lối viết chân thành giản dị, và các đề tài đơn giản của cuộc sống hiện đại, nên các vần thơ này dễ chạm tới trái tim của người hâm mộ. Hãy cùng đọc và cảm nhận bạn nhé!

Những bông hoa màu xanh

Bởi nở ra từ ký ức Những bông hoa xanh mãi Trong nỗi buồn của emLà anh Vời vợi gương mặt Đôi mắt nâu Lặng im bóng tối Êm êm bóng tối Một đêm mùa hèMột mùa hè chúng ta bên nhau Quán cà phê ủ nỗi buồn tuổi trẻ Bao yêu dấu chìm sau giọt đắng Trái tim mở ra ngăn ngắt nụ hôn đầuRồi anh đi mang theo bông hoa màu xanh ấy Mùa hè rơi tan nát tiếng ve sầu Hoa cứ nở bốn mùa ngoài cửa sổ Chỉ riêng lòng thương nhớ biếc dần lênQuá khứ lướt qua ngày tháng êm đềm Em bước đi Nhủ lòng đừng ngoái lại Những bông hoa vẫn trở về Xanh mãi Bên nỗi buồn đã thăm thẳm trời xa.

Những cánh đồng mùa thu

Những cánh đồng mùa thu Con chim chào mào ăn rồi nhả hạt Những bông lúa cầu vòng vươn vút mắt Lo âu bàn tay đợi hạt vuông trònNhững cánh đồng vàng hơn mỗi hoàng hôn Màu no ấm hòa trong màu trời đất Phù sa đỏ sông nước ngọt lòng như mật Thì thầm khua bến nước, chiếc thuyền xuôiNhững cánh đồng cô đơn ngủ lịm giữa tháng mười Khi hạt lúa bồi hồi phơi mình trên sân gạch Gió đi qua vùng nắng xối đập vào chân bức vách Kể về tháng ngày xa cùng những nỗi nhọc nhằnBề bộn mây trời bầm lên màu trở trăn Nói giản dị lời yêu mặt đất Ôi tháng mười lo toan và tất bật Cứ đến rồi đi, góa bụa những cánh đồng.

Nỗi đau trong lời ru của mẹ

“Trời mưa bong bóng phập phồng” Câu thơ ngày ấy nhắc lòng biết đau Bây giờ bong bóng về đâu Mà vai áo mẹ bạc màu gió sương Đưa nhau qua mấy dặm đường Biết trời vẫn cứ như thường đổ mưa Bến đời sớm nắng chiều mưa Thương nhau lại nói rằng chưa biết gì Ừ thôi, người cứ đi đi Cho lòng đỡ ướt, hàng mi đã buồn. Bao giờ nhạt nắng mưa tuôn Thì mình với bạn xe luồn chỉ kim Mưa nhiều lời, người lặng im Con bong bóng hoá thành tim mất rồi Đừng ru con nữa mẹ ơi Đớn đau mẹ gánh, mưa đời ai ru?

Nỗi niềm tháng ba

Năm ấy mẹ sinh em mùa đói Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông…Chị lớn lên. Và chị lấy chồng Tháng ba oằn mình hình con đê cong Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng Còn em đi xa…Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá Bãi sông nằm thương con đò vất vả Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.Ký ức em dội ướt 1 mái nhà Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ Mẹ khâu vá 1 đời bên bức vách Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.Con một mình lặn lội với thơ Mười tám tuổi không về quê như chị Mẹ ướt mắt khuyên “đừng tập làm thi sĩ Bạc muôn chừng thân gái con ơi”.Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối. Thư gửi em chừng là viết vội Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờĐành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.

Ở quán cà phê Highlands

Nhìn nhau một góc nghiêng Lấp loá chiều trong mắt Lời nói chúng ta cà phê sánh Bàn tay vuốt tóc trữ tình.Chẳng ai biết phút giây này hư thực Ta còn gần nhau Hay đã rất xa?

Ở trọ

Chưa ngôi nhà nào là của em Đã mười năm từ lúc rời tay mẹ Em đi ở trọ quê ngườiEm lớn khôn từ những ngôi nhà trọ Với lo âu điện nước sách đèn Với bạn bè những đêm đói lả Gom nhau tiền lẻ gọi bánh mỳNhững sáng ồn ào em đạp xe đi Con đường gian nan ngọt ngào cám dỗ Em đã học trên đường những bài học nhỏ Không có trong lời thầy côTạm biệt sách đèn và hoa cúc mùa thu Vẫn ở trọ ngôi nhà hẹp hơn cuộc sống Nhưng ai ngăn lòng em những ước mơ rộng Những chân trời đợi đôi cánh bayVà bây giờ em nói về đôi tay Của anh đó nồng nàn như lửa Em cô gái chưa hề tự tin trước tháng ngày bão gió Mơ bàn tay dìu em trong mưaEm lo âu khi nhìn lá đổi mùa Lòng bơ vơ những lúc chiều sập cửa Rời tay mẹ ra đi em là khách trọ Bao ngôi nhà không đón đợi tiễn đưaKhi nỗi buồn về ngủ lại trang thơ Em hiểu được tất thảy đều ở trọ Nhưng quả tim yêu anh như căn nhà bé nhỏ Anh đừng xem em là khách trọ đôi giờ.

Phố huyện

Em có về phố huyện mùa đông Bàng khoác áo của mùa thu sót lại Gió lùa tóc mây con đường xa ngái Cha còng lưng tan ca đêm trở vềĐó là những ngày gió hú lê thê Phố huyện nghèo vùi trong mưa ướt át Cây bồ đề suốt mùa đông rải nhạc Những giọt buồn rơi theo lá vàng rơiMẹ thắt lòng suốt mùa đông em ơi Chiếc đòn gánh oằn vai thành dấu hỏi Đường trơn tuột rét luồn qua manh áo Nôn nao buồn nghe tiếng vạc kêu sươngVà cô nhỏ bứơc chân cuối nẻo đường Rao khản giọng bánh mì trên phố vắng Phố huyện mình đêm mùa đông rất đắng Lam lũ những cuộc đời hằn vết bánh xePhố huyện mình không có một hàng me Nỗi buồn thì thẳm sâu mà rất khẽ Ta như hoạ sĩ tồi yêu quê hương ngồi vẽ Dòng âm thanh lặng lẽ chảy qua mùaHà nội bây giờ rét đã ngọt chưa Phố huyện buồn tênh đợi em về may áo.

Quà mùa xuân

Gửi cho em nhánh cỏ hình chiếc bút lông Em hãy làm hoạ sĩ Núi sẽ vì em mà hùng vĩ Ngày sẽ vì em mà xanh lên Đêm sẽ vì em mà sáng ngọn đèn Ngoài cửa ô mùa xuân rụt rè áo mỏng Em hãy xua mùa đông Bằng bếp lửa dưới nồi bánh chín Và thêm nữa hãy gọi hoa đào đến Phớt môi cười trên mái nhà ta Hãy xoá lo toan trên ánh mắt bà Hãy đặt tay lên nỗi buồn ngày cũ Thả nó bay đi nhưng đừng đánh vỡ Mùa xuân sẽ làm em ran lòngGửi cho em nhánh cỏ hình chiếc bút lông Cây bàng sẽ vì em mà tràn lên sự sống Ngày sẽ vì em mà bừng lên ước vọng Nở hoa đi những mơ ước học trò…

Rồi ai biết ngày mai

Bận rộn mà chi anh Những mưu sinh rồi cũng về với đất Những phù phiếm hư hao Không may nổi cho mình chiếc áo che thần chết Ôi kiếp người mê mệt Những lầm lạc đớn đau Hãy về với em chẳng cần đi đâu Những tràng vỗ tay rồi là sương khói Những tiệc tùng không giúp anh say nổi Như là nhịp đạp trái tim em Rồi từng đêm từng đêm Ta mang hơi thở nhau về cất nơi lồng ngực Mặc cho ngày tháng rộng dài Ta đốt cháy nhau để thấy mình tồn tại Rồi ai biết ngày mai Lòng em giờ đây như con đường dài Vết chân anh cỏ trần gian đã mọc Bận rộn mà chi anh cho đến ngày trắng tóc Mọi ngả đường đều đổ xuống hố sâu…

Ru hạ

À ơi hoa phượng cháy trời Khóc chi mà đỏ mắt người chia tay? Ngủ đi ve, nát thân gầy Khóc chi mà suốt tháng ngày chẳng ngơi! Em về mặc cánh hoa rơi Áo em tím suốt một trời bằng lăng Ngủ đi, ơi hỡi tháng năm Vầng trăng giữa tháng ngủ nằm trong mây Con cò ngủ giữa vòm cây Tôi ru em nỗi nhớ đầy con tim.

Sapa

Mù sương mù sương Khèn dắt ta đi trong nồng nàn tiếng ai tự tình ân ái Những bàn chân quyện lấy bàn chânTiếng hí của con ngựa nào hất thẳng lên trời đêm Một ước mơ bầy đàn âu yếm Mây đang bay lên hay đang sà xuống Mơn man thịt da ngườiCô gái Mèo Đôi mắt cô như lửa rừng xuyên thấu Chiếc váy sặc sỡ của cô như lửa rừng xuyên thấu Thân thể ẩm ướt sương của cô như lửa rừng xuyên thấu Những gã đàn ông đa tìnhNhững gã đàn ông đa tình đến Sapa để được ngắm nhìn cô trong men rượu ngắm nhìn cô trong điệu múa xoè và ước sao cô thành một hạt dẻ bỏ vào túi mình làm của riêngMù sương mù sương Không ai nhìn thấy ai buồn vui đau khổ Đêm ở đây xoá sạch ưu phiềnTa ước chi ta là cô gái ấy nhảy múa và quên.

Sói con không nhà

“Ơi chú bé mồ côi, em là con sói hoang vu.” (lời một bài hát)Đi cho đến tàn chiều thì mỏi chân Em ngủ lại ở nơi nào có thể Cuối phố, đầu đường, góc chợ, khuôn viên Còng queo ơi, em mồ côi, lang bạt.Em đói lắm, người cho em 1 bát Nếu không cho, em tìm cách đánh lừa Hạnh phúc ư, không khi nào thừa cả Con sói hoang vu, em có được chút gì?Hành lang không, hành trình có, em đi Không điểm cuối, em đúng như hành khất Em không hiểu những thứ em còn, mấy Hạnh phúc giống con đò, em định nghĩa được đâu.Thời gian nhanh, thời gian bước qua cầu Con sói không nhà, mắt màu u uẩn tối Con sói hoang vu quên dần tiếng nói Bởi trái tim em chai đã mất rồi.Người ta nhìn em đau xót không thôi Hạnh phúc đấy, em biết không, dù đắng Con sói ngủ, giấc mơ hoang màu trắng Không người mẹ nào mang thiên chức đón em?

Soi gương

Mỗi sớm thức dậy Soi gương Thấy đằng sau mình còn trái tim mười bảy Thấy phía trước mình một câu hát đã bay điTôi nghe được tôi trong tóc thầm thì Những ngày xanh sắp hết Và phía trước mình vầng mặt trơi mỏi mệt Rọi lên tấm gương phản chiếu cuộc đờiCó một người trong gương mải ngắm một người Họ hai người xa lạ Họ gần nhau mà không đến được với nhau Họ lạnh lùng như đáRằng đã khác xưa, tất cả Nhưng ít người tin chiếc gương Người ta đã quên mọi con đường Và điều duy nhất với chiếc gương là khoảng cáchBởi thế đàn bà chúng ta mỗi sáng Đánh phấn dày hơn Để phủ nhận chiếc gương Và để chiếc gương lừa dối mìnhRồi chiếc gương bắt đầu kể Về những mất còn, nhục vinh Về điều sắp ra đi, điều không trở lại Mùa hạ nồng nàn, mùa đông tái tê Bỏ lại dấu chân trên mắt môi ngườiVà chúng ta tiếp tục soi gương mỗi sáng trong đời Im lặng ngắm mình Thở dài ngắm mình Năm tháng trôi dần trên đầu rồi nhòa dần mái tóc Rồi sau chiếc gương có bao người đứng khóc Nhìn một người sắp sửa đi xa…

Tạ lỗi

Mẹ khóc làm gì cho ướt tháng ba Con mười chín chưa bao giờ khôn lớnBỏ lại phía sau Mẹ và tuổi thơ Và mắt mùa thu cay khói bếp Nỗi nhớ mỗi lần nhắc thêm yêuPhố phường đánh cắp con Văn chương đánh cắp con Chỉ có dại khờ là trả về cho mẹ Chỉ có nỗi buồn là trả về cho mẹ Mỗi tháng ba vừa hé ngoài thềm Mẹ khóc lặng với loài hoa bạc mệnhÔi tháng ba lên thác xuống nghềnh Con lên cao lại thèm ngả xuống vòng tay mẹNhững danh tiếng bỏ đi Những hão huyền bỏ đi Những viển vông không trang phục được gì Vứt bỏ hết con trở về với mẹ Chân đất đầu trần con trở về với mẹ Con là con, không thể dối lừa Thôi mẹ đừng nhắc chuyện ngày xưa Con mười chín chưa bao giờ khôn lớn.

Tản mạn ngày ra trường

Cánh cổng trường đã khép lại phía sau Em khăn áo giữa phố phường trăm lối Và bây giờ không chỉ bữa ăn mà câu thơ cũng vội Bàn chân mình xa lạ giữa ban maiVui buồn ngắn đi, chỉ nỗi nhớ là dài Ôi cơm áo phải đâu là chuyện tếu Có những đêm bật lòng nghe tiếng sếu Vọng về từ chuyển cổ AndersenTuổi thơ chỉ còn như ngọn gió dịu êm Đôi lúc quạnh hiu thổi về chút nhớ Đối mặt mọi ngả đường, em thành người mắc nợ Bao nhiêu là thân yêuBận bịu lo toan quên sớm quên chiều Bỗng một hôm thấy mình cũ như quá khứ Bỏ cả ước mơ xênh xang áo mũ Em ngược dòng về lại chút xa xưaCó gì khác nhau nước mắt và mưa Hỡi tháng năm khép lại rồi cánh cửa Lòng em như ngôi nhà còn nguyên mùi vôi vữa Từ những dại khờ xây cất lên…

Tháng năm về phố cũ

Tháng năm em về ngang con phố cũ Ngồi một mình trong quán cà phê Nỗi buồn thấm sâu và trời đã mưa Người ta mở những bài ca sầu nãoEm linh cảm một mùa hè gió bão Hoa loa kèn thôi trắng phía bờ sông Có chút gì tràn lan như cỏ trong lòng Âm thầm nhắc những điều vô thường lắm Em đã bao lần úp bàn tay lên mặt Tự hỏi lòng năm tháng sẽ về đâu Em sợ trời mưa người ta bên nhau Một mình em đi về trên phố cũ Có thể nào em lại không hát nữa Bài hát ngày xưa giai điệu học trò.Gương mặt anh trở về xa xôi như mùa thu Lời anh nói giờ đã thành quá khứ Giá em đừng nặng lòng với mà hoa cũ Hẳn chiều nay phố đỡ nhạt nhoà hơn Tháng năm cô đơn phượng nở dỗi hờn Em gặp lại thời mười bảy tuổi Em đã yêu anh chẳng có gì tiếc nuối.Đèn đã thắp lên, thành phố võ vàng Như người ốm, bước em về chếch choáng Âm nhạc bao dung và cà phê đắng Không sẻ chia được gì với buồn em. Chiều lạnh lùng chiều đã lặn vào đêm Bước chân em, rồi mưa sẽ xoá Nhưng mà tháng năm và con phố cũ Mỗi mùa nhớ thương em vẫn quay về.

Tháng tư hoài niệm

Bắt đầu từ con tu hú kêu Lúa căng sữa và trời đang nhen nắng Hoa gạo đỏ chỗ nẻo đường đất vắng Sấm chuyển mùa. Tháng Tư.Nước trôi hiên như là đang mùa thu Bà mừng lắm, rét nàng Bân đã hết Tháng Tư mở đầu, tháng Tư kết thúc Xuân xuống thuyền sang hạ phía bờ kia.Ta nhớ tháng Tư vì có một miền quê Mẹ hoài thai ta giữa mùa hoa rất đỏ Bạc phếch áo cha những ngày nắng gió Ta sinh ra lúc lúa trổ đòng đòng.Đã tắm bốn mùa trên một dòng sông Đã lớn theo con nước ròng nước cạn Đã trót nhận con bướm vàng làm bạn Đã viết nốt trầm giai điệu Tháng TưNên trở về không phải khách lãng du Là máu thịt thứ tình quê không mất Bà đã đi xa. Tháng Tư giờ tất bật Cây lúa gù lưng cõng nắng qua mùa.

Thành phố ngày ta không yêu nhau

Thành phố ngày ta không yêu nhau Luênh loang giọt dầu quá khứ Trên mái ngói con chim hồn nhiên không hót nữa Tàu xe lăn bánh ơ hờSập cửa lòng không cả ước mơ Kỷ niệm nhoà phong thư cũ Ta tàn đêm mà không là mất ngủ Hoang hoải những phút yêu ngườiThành phố ngày ta không yêu nhau Đường rộng hơn và mặt người xa lạ quá Không xúc động nghe bàn chân vội vã Không diệu kỳ đóa hoaTa trốn vào mênh mông giữa một mái nhà Căn phòng rộng hơn cả thế giới Quờ tay gặp đôi mắt cũ Đốt lửa lòng không đủ ấm tàn tro.

Thời gian

Đó là một buổi chiều Con chạy về nhìn mẹ Khi trống rỗng dồn đuổi con trong mái nhà thành phố Và trên đầu quá nhiều mây trắng bayCon đường làng mở ra ký ức Nó từ chối hiện thực này Hoa gạo đỏ bừng lên từ ký ức Nó từ chối hiện thực này Bàn chân con sấp ngửa từ ký ức Không đi trên hiện thực nàyĐã mất rồi, tất cả buổi thơ ngây Cuộc sống lớn dần lên Hay niềm tin bé lại Trái tim tật nguyền không ai người cứu chuộcChỉ còn lại trên đời môt hiện thực Mẹ chờ con mòn mỏi bậu cửa gầyCái chết đã rình rập đâu đây Trong góc khu vườn tuổi thơ con hái trái Cây có tuổi đã mang hình cổ thụ Vết tay người hoá đá trước thời gianNăm tháng rồi cướp chúng ta đi Chỉ còn lại ký ức buông dàyMẹ ơi, may thay Ký ức mạnh đã làm con sống sót Qua sa mạc khô cằn, qua chết chóc Qua dửng dưng, hờ hững kiếp con ngườiKý ức đẩy con về nhìn mẹ chiều nay Nghe thời gian rụng trong vườn như quả chín Chờ thời gian sám hối mặt người…

Thuộc về tôi

Nở buốt cánh bên lề đường mỗi sớm Là loài hoa bìm bịm thuộc về tôi Này con đò bến vắng xa xôi Này bãi sông nồng nồng mùi đất Này dải đê quen thân mùi cỏ mật Này cánh đồng xanh mướt, thuộc về tôiThuộc về tôi, tất cả đã xa rồi Ôi miền đất của những người lam lũ Nơi cây lúa nhọc nhằn theo mùa vụ Uống mồ hôi mà lớn cho đờiNơi tuổi thơ rất ít đồ chơi Những manh áo không lành Những bữa ăn vội vã Những bàn chân cả ngày vất vả Những ngôi nhà đèn sáng suốt canh khuyaThuộc về tôi dải đất tự ngày xưa Cha mẹ yêu nhau và tôi có tuổi Tôi nhớ đắng lòng mùi hương hoa vối Rụng trắng bờ ao mỗi độ hè vềThuộc về tôi ấy là một miền quê Nở buốt cánh hoa bìm mỗi sớm…

Thư gửi mẹ

Biết làm gì bây giờ mưa quá mẹ ơi! Đường xa cách mẹ đừng mong đứa con bạc bẽo, Bỏ mẹ bỏ làng ra phố sinh nhaiCăn gác mùa thu thoảng chút hương nhài Con mới biết thương loài hoa bạc mệnh Con nhìn xuống bàn tay mà yêu số phận Dẫu những ngả đường không biết về đâu?Canh cánh lòng con tất tưởi một vùng quê Gương mặt mẹ là cánh đồng bão tố Hạt mẩy rời quê hạt lép nằm trong ổ Có rơm vàng ấm tay mẹ chở che.Người ta nói con đã quên đường về Và câu thơ đã tắt mùi cỏ dại Cơn mưa chiều không làm con tê tái Về một con đường trơn trượt bấm chân điMưa ngoài trời mà sao con ướt mi Con đã khóc vì con còn có mẹ Dẫu không thể, dẫu mưa chiều chắn lối Triền đê xưa đã nhói hoa vàngCánh bèo nói gì trong màu tím thở than Những giòng sông cũng dài như số phận Mẹ đừng ngậm ngùi vì con lận đận Cánh buồm ảo vọng đã mang con điNgôi nhà ấu thơ còn lại chút gì Than sắp tắt mà không người cời lửa Rêu đã phủ, từng mảng mầu vôi vữa Bong khỏi tường nhà sập xuống lòng con.Có thể bao năm một thứ duy nhất còn An ủi mẹ là chú mèo tam thể Nó quá già nó nương tựa mẹ Trong hưu hắt ngày tàn mẹ có nó làm vui.Con sẽ sống làm sao nếu một sớm mai trong đời Người ta nói rằng con không còn mẹ Mẹ rất kính yêu, con là đứa trẻ Tấm lòng mẹ bao dung sẽ dắt con về.
Trên đây là các bài thơ hay nhất của Bình Nguyên Trang mà chúng tôi đã chọn lọc. Qua đó bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác, các đề tài thơ ca hiện đại đang được yêu chuộng. Và cũng hiểu được vì sao tác giả này lại nhận được nhiều giải thưởng và nhiều sự ghi nhận đến vậy. Bên cạnh đó cũng đừng quên đón đọc các bài thơ hay nhất của Bình Nguyên Trang phần 5 – cũng là phần cuối cùng nhé!