Lối về
Lối về Trời đổ cơn mưa Mùa thu trút lá Nhặt thưa tiếng đàn Lối về đêm bỗng ngập tràn lời yêu thương thả trên bàn vu vơ. Lối về đầy ắp câu thơ nỗi buồn của mẹ làm mưa trắng trời. À ơi! nào ngủ đi thôi lối về mười bảy hương đời xôn xao. Tuổi thơ sợ mặc áo bào để mùa thu khoác áo nào cũng xanh Bây giờ em mắt long lanh lối về thu chợt hoá thành mắt sao.
Lời của mẹ
Thế là nó trượt đại học Đứa con gái của tôi Một nửa điểm thôi mà nó không cố đượcKhông cố được! Bây giờ nó khóc…Tôi thương nó và tôi thương tôi Những đêm mùa thu khó nhọc Những đêm mùa đông gió lùa lộng óc Tôi đứng dầm mình sương khuya Người đàn bà nhà quê cả đời lo cho con ăn học Sẻ áo nhường cơm, bán thóc ăn khoaiTôi chờ đợi suốt mười năm lẻ hai Con gái của tôi vừa thi trượt … Ngày nó đi tôi chắp tay lên trời nguyện ước Khổ đời tôi, đời nó được học hành Vậy mà nó trượt!Ôi con gái buồn bã của tôi Một nửa điểm thôi mà nó không cố được Không cố được.Nó đang khóc bằng mắt của tôi Tôi lại đau bằng trái tim của nó Và giông và gió Và mùa đông và mùa hè Vẫn cố tình xoay núm cửa cuộc đời tôi.Con gái buồn bã ơi Nếu hát được mẹ đã không là bão Mẹ chẳng biết làm gì hơn là cầu cứu Nhưng vì sao ở rất xa và cao Nếu trượt ngã mà trở thành thiên sứ Thì chẳng bao giờ mẹ bất lực đâu con.
Lời cuối
Sấm tàn mùa ướt sũng cánh nhài khuya Đêm nay trời giông gió Em nghe ngoài ô cửa Một tình yêu vừa trượt ngã rồiChẳng thể gói tình yêu bằng chiếc áo tơi Bong bóng hóa con thuyền không bến đợi Thở phập phồng ngực đêm đang hờn dỗi Khóc một mình mưa ơiVí dụ bây giờ nơi ấy xa xôi Anh choàng chiếc áo tơi về lối cũ Con dế bất thường nơi ngực em đã ngủ Không tiếng gáy nào rền rĩ trong sươngKý ức em nhòe ướt một con đường Mưa đổ nước những ổ gà óc ách Bước thấp bờ bao Thế nào yên ả được Trượt ngã tình yêu, em cài then cửa trước Đêm nay mưa gió đầy trời Anh chẳng bao giờ khoác áo tơi Về kịp nữaVà mùa thu sang tàn đêm thức đợi Mắt em giông gió một đời.
Lời ru
Mở ra này con mắt vui Cho tôi ru hết bùi ngùi nhớ mong Mở ra này cánh cửa lòng Cho tôi khép lại chất chồng âu lo Sông sâu ai biết mà dò Ai ngồi đếm lá đợi chờ bóng ai Ru cho ngày ngắn đêm dài Cho thuyền đừng lái theo lời gió bay Ru tình về đậu trên tay Vành môi khép lại những ngày xa xăm Đừng hao khuyết một dáng nằm Đừng hao khuyết thủa trăng rằm yêu nhau Lời ru vá víu cơn đau xin cho xanh một mái đầu sương pha Xin cho đầy ắp ngôi nhà Tiếng cười, ánh mắt, anh và mùa xuânTrăm năm gió thoảng cõi trần Ru cho người được sống gần bên nhau.
Màu hoa không gửi (I)
Những ngày mưa con rất buồn mẹ ạ Mơ xa xôi bóng dáng một mái nhà Thềm rêu cũ cỏ vườn lên xanh biếc Mắt mẹ yên lành như tiếng mùa thu.Thành phố mưa và trời đã tháng tư Và con sợ đến mùa giông bão Làng quê hắt hiu nỗi buồn như hoa gạo Rụng âm thầm xuống bến một dòng kênh.Mẹ lái con đò vớt cánh bèo nổi lênh Nghe thấm thía lời khẩn cầu con gái Ngôi nhà nhỏ qua tháng năm dầu dãi Sang mùa mưa thương mẹ trắng đầu.
Màu hoa không gửi (II)
Không thể gửi về cho bạn một màu hoa Tím như màu chiều hoang ven bờ nỗi nhớ Giọt nước mắt mười lăm thường dễ vỡ Hoa bìm bìm im lặng hóa thơ.Nếu chẳng hiểu mình có một miền quê Dù chỉ xôn xao trong lời ru mẹ hát Biết nâng niu giọt mồ hôi đắng chát Hoa bìm ơi trong cát có niềm đau?Mình chẳng gọi tên hoa khi thầm nhớ về nhau Màu tím ấy dễ bầm thành vết cứa Chỉ bâng khuâng bằng loài hoa thắp lửa Mắt bạn nồng nàn cháy giữa tháng năm xa.Những dải âm thầm không gọi là phố xá Mà nỗi buồn vương màu tím tuổi thơ tôi Làm sao yên với khoảng trời mười bảy Khi mười lăm, ngày ấy đã xa rồi?Làm sao nói rằng điều gì đó đang rơi Điều gì đó đang đầy lên thành lo toan, diệu vợi? Làm sao khóc khi kỷ niệm riêng biến thành lời nói dối Không thể gửi về cho bạn một màu hoa?Tôi nâng niu một điều mãi mãi xa Tôi gìn giữ cho tim màu hoa thuở bé Nói giùm nhau điều muôn thuở vẫn là như thế Không thể gửi về cho bạn một miền quê.
Mẹ
Còn một mái nhà Đổ rơm rạ vào giấc mơ con Đổ rêu phong vào giấc mơ con Đổ tình yêu vào giấc mơ conMỗi buổi sáng lùa tay vào tóc Theo chiều kim đồng hồ Mái tóc con là mẹTìm lại bóng hình trên chiếc lưỡi thời gian Mẹ hồi sinh mùa xuân Mẹ hồi sinh lộc biếc Mẹ hồi sinh ngày con ngân tiếng khóc Hân hoan bi kịch làm ngườiLá cứ xanh bởi mùa Lá cứ úa bởi mùa Năm xa dần bởi tháng Ngày xa dần phút giây Con xa một tầm tay Thời gian nào biết lỗi Lòng mẹ như cơn mưa đầu mùa biết đợi Biết khơi nguồn dòng sôngMẹ yêu con bằng tình yêu cánh đồng sau mùa gặt Con vuông tròn hạt thóc đã rời xa Mẹ yêu con đã đầy một mái nhà Đã đầy giếng nước Đã dày bụi thời gian về đậu trên mái tóc Đã dài thêm con đường Và gần thêm mặt đấtĐã mỏi mệt con tim Đã hao gầy thể xác…Mỗi lúc trên đường nghẹn lòng thổn thức Những ảo tưởng như mùa sương về buông kín lối Con đã miệt mài trên cánh đồng tình yêu Tìm người đàn ông dám vì con mà bỏ quên tất thảy…Nhưng hôm nay con về lại khu vườn Về lại tuổi thơ vịn cây cầu đã gãy Vịn nỗi buồn rong rêu mà đứng dậy Nhìn vết dấu thời gian qua tiếng thở dàiTrong cô đơn con vịn vào tiếng Mẹ…
Mẹ ơi, mùa xuân
Những ngày mưa con rất buồn mẹ ạ Mơ xa xôi bóng dáng một mái nhà Thềm rêu cũ cỏ vườn lên xanh biếc Mắt mẹ yên lành như tiếng mùa thu.Thành phố mưa và trời đã tháng tư Và con sợ đến mùa giông bão Làng quê hắt hiu nỗi buồn như hoa gạo Rụng âm thầm xuống bến một dòng kênh.Mẹ lái con đò vớt cánh bèo nổi lênh Nghe thấm thía lời khẩn cầu con gái Ngôi nhà nhỏ qua tháng năm dầu dãi Sang mùa mưa thương mẹ trắng đầu.
Mỗi tháng ba về
Có thể đó là một câu chuyện dài Ám ảnh tôi mưa bụi và hoa gạo Và bến đò ngàn năm không phai màu áo Nên dáng nằm cũng cổ kính rêu phongTâm hồn tôi là một cánh đồng Bình yên tiếng chuông trong chiều sương lãng đãng Nỗi buồn của tôi mang màu dĩ vãng Chảy ngọt ngào sâu nặng một dòng sôngTrái tim tôi màu hoa gạo rất hồng Đập nhọc nhằn mùa tháng ba đói khổ Tôi không được quyền quên dù chỉ một viên sỏi nhỏ Mòn mỏi những chiều nước chảy bèo trôiCơm mẹ áo cha là bài học đầu đời Tôi gìn giữ để không bạc lòng cùng quá khứ Khói bếp mịt mù những ngày bão lũ Những khoai sắn tình người ươm tôi lớn khôn.Tôi níu giữ ngày xưa để nương tựa linh hồn Để giữa phố phường không thấy mình lạc lối Để mỗi sớm trong ngực mình nghe con chim hót gọi Bài hát đượm nồng như miếng trầu sayCó đôi khi tôi mê mải tháng ngày Tôi phung phí thời gian và tuổi trẻ Rồi mỗi tháng ba nhói lòng hoa khế Tôi tìm về nhặt hoa gạo hố vôiCòn lại một điều mãi mãi ám ảnh tôi Sau tất cả mọi vui buồn lầm lỗi Là quá khứ tháng ba về hiện hữu Tôi chưa bao giờ lớn hơn một chú cỏ gàTôi chưa bao giờ lớn khôn trong mắt mẹ cha Mà thiên hạ không nhìn tôi như đứa trẻ Ôi nỗi buồn hãy luôn là màu xanh nhé Để mỗi tháng ba cuộc sống lại bắt đầu
Mối tình đầu
Ngày quắt quay nỗi nhớ Đêm dằng dặc niềm mong Trăng mười lăm đang vỡ Ta vào ta âm thầmCuối con đường mùa đông Những cột đèn không ngủ Như mắt người năm cũ Còn dư âm đến giờNgười đi như chuyện xưa Không một lời ngoái lại Tháng năm lùi xa mãi Ngỡ chìm vào bình yênTa ngỡ lòng đã quên Chút tình xưa khờ dại Thế mà dằng dặc đêm Thế mà lòng tê táiThế mà chân đi mãi Không qua mối tình đầu.
Một đoá hoa vàng
Tháng chín gọi mùa thu đến Trời đổ mưa Và trước nhà em cây khế chín Đàn chim náo nức tìm vềEm đã cô dơn những ngày không bạn bè Không phố xá và anh không đến nữa Mùa đã mới mà nỗi buồn vẫn cũ Lòng tan hoang như ô cửa gió lùaNhững cột đèn nhòe đi trong mưa Em nghĩ đến một tình yêu đã sáng Đã đơn độc băng qua nhiều năm tháng Đã chờ đợi hồn nhiên như một đóa hoa vàngEm đã mặc lòng trong mưa gió Đêm tràn vào phòng em Đêm dày như nỗi nhớ Em mường tượng những nẻo đường đã cũ Bàn chân người bước thấp bước caoChúng mình chưa từng nói với nhau về một bức tường rào Mà năm tháng cứ dần xây thành lũy Đã từng nghĩ chia ly chỉ là cơn mộng mị Mà sao hôm nay quá thật nỗi buồn nàyEm biết làm gì khi mùa đã giăng mây Những góc phố dài thêmCon chim trú mưa trước hiên nhà nhìn em Lẽ nào em lại khóc Bài thơ dở dang hai chữ một mình…
Một giọt huê tình
Với nghệ nhân Hà Thị CầuTừ những ngón tay gầy guộc Từ đôi bàn chân toẽ ngón Từ nơi nào mưa sa xuống Trên thân cây nhị mơ hồĐầm đầm một vạt áo thưa Dàn trầu đăm đăm con mắt Bà Cầu buồn vui sấp ngửa Ca lên một khúc đời mìnhÔi trăm năm giọt huê tình Làm say lòng người một phút Làm đau lòng người phận bạc Chung chiêng vai gánh chợ đời.Đàn bà như thế thì thôi Rượu uống vào say lại tỉnh Dạt trôi cánh bèo khắp chốn Bơ vơ mấy nẻo đất trời.Con thì đem gửi cho người Chồng xa cách mười tấc đất Còn lại đau buồn chất ngất Trái tim lệ ứa khan lờiPhận má hồng bà Cầu ơi Đã không sa vào giếng Ngọc Thì xin hai hàng nước mắt Đừng như mưa trong chiều này…
Một mình đi trên phố
Đi một mình trên phố Ngông nghênh xỏ túi quần Tuổi mình không son phấn Bước không hề lần khânĐi một mình ngang phố Hành trang một nụ cười Một cây bàng đứng đợi Cứ nghĩ mình rong chơiMột mình đi dọc phố Mình ngược người ta xuôi Nhặt một bông hoa cuối Bị ném khỏi cuộc đờiĐi một mình qua phố Ta không là rong chơi Đi một mình qua phố Để nhận diện con người.Không khóc và không cười Lặng thinh nhìn phố xá Mong làm sao khỏi ngã Trên đôi chân của mình.
Một ngày
Một ngày khoác túi lên vai thấy cần đi thấy nhớ ai đắng lòngNỗi niềm treo giữa thinh không mùa thu đứng ở bên sông thật hiềnTôi như là một người điên phải đi cho tới những miền rất xa Cô đơn ngay giữa ngôi nhà cô đơn ngay giữa ngàn hoa chúc mừngCần đi tìm một người dưng giữa mùa thu mắt nửa chừng mắt ơiCần đi để nói một lời đừng nuôi cô độc một đời trong nhau…
Mơ mãi tháng ba
Ta lại bồi hồi khi trở lại tháng ba Trời xanh nõn và lá xanh như cỏ Cây gạo xù xì phập phồng hơi thở Hôn lên trời những sắc nắng như son Lỗi cũng bâng khuâng hoa cỏ chập chờn Như giấc mơ đêm qua Ta mơ được trở về những ngày mười sáu tuổi Tháng Ba ngập ngừng, tháng ba bối rối Có kẻ khạo khờ dấu kín những lời yêu Nắng giao mùa trong veo Mưa đầu mùa trắng muốt Gốc gạo đầu mùa ta vẫn thường ngồi nghe trộm Gió tỏ tình với mặt sóng day dưa Tháng ba muôn đời vẫn giống ngày xưa Ta chẳng thể bé thơ với tháng Ba được nữa Bông gạo cuối mùa ngủ ngon trên cỏ Mơ những gì mà sương khóc đầy hoa…
Mùa bâng quơ
Lạc lõng con đường lá phủ dấu chân Mùa đến và đi, mùa không có tuổi Đã bốn năm rồi giảng đường tóc rối Em làm thơ yêu ….Xin cho cô đơn nồng ấm trời chiều Em ngồi viết điều không phải trong bài học Xin ai đó trước cổng trường đứng khóc Cho những ngày qua trong trẻo đến dại khờEm đã bắt đầu bằng hai tiếng “ngày xưa” Nào ai biết điều gì trong trái bàng goá bụa Ngay cả nỗi buồn cũng cháy lên như lửa Như cái thời không son phấn: hai mươiThời gian bảo em hãy yêu nỗi ngậm ngùi Nó hiện hữu ngay trong nụ cười ngày anh đến Em hoài nghi như cánh buồm trước biển Có bến bờ nào che chở bão bùng emNghe chăng lòng em ngơ ngác ngoài thềm Bề bộn nói lời trầm tư của lá Ngày hai mươi em đi cây bàng treo chùm quả Xanh một mùa bâng quơ ……
Mùa đông
Sáng mai cành non dậy sớm Vươn vai đón ánh mặt trời Hoa đào ngâm sương chờ đợi Con gió khẽ khàng hôn cây.Đã nghe biêng biếc màu mây Đã nghe rì rào cỏ hát Đã nghe dịu dàng nốt nhạc Bầy chim di trú trở về.Đã nghe náo nức đường quê Tiếng bàn chân yên ả bước Phải mùa xuân về đêm trước Trải lên xanh ngút ngàn đồi.Có tiếng chim nào vừa rơi Làm loang bến đò say ngủ Ôi, cô bé quàng khăn đỏ Đi đón màu hoa mặt trời.
Mùa hạ
Xanh mãi lên một đường chân trời Nỗi buồn màu rơm rạ Phượng yêu mùa bầm đỏ Vút lên cao một tiếng mõ chùaMùa hạ mang ta về những hoài niệm vu vơ Yêu đến tàn cánh hoa Rừng rực nắng Cơ thể xanh vào trời Cơ thể tan vào đất Anh và em lan tiếng gọi vào nhauCố nhân ơi đã gãy một cây cầu Đã lạc đường vì sao dêm cầu tự Đã cổ xưa một lời yêu vừa tới Đã ngọt ngào một nỗi đắng cay Đã vơi đi con nước đầy Đã khác dòng sông Đã bao người đến tắm Đã lở bồi con tim Đã chậm nhanh nhịp đập Đã xanh xao trong ngờm ngợp nắng hè Đã tủi lòng em một phút tái tê…Cây cứ lá và mùa cứ tới Mùa cứ đi mùa cứ thói quen Gió cứ thổi về nhớ nhớ quên quên Cứ hư ảo trời xanh Cứ cồn cào nắng đỏ Cứ tháng năm và chuyến đò cũng lỡMà chúng mình cứ sóng Cứ lần tìm bóng nhau…
Mùa xuân
Trên cánh đồng trải dài màu xanh Nghe hân hoan tiếng đập cánh con chim hoạ mi bay theo hình dải lụa Dường như đó là chiếc thắt lưng của nàng công chúa Đêm qua vừa kịp đến làngMùa xuân bất ngờ sang từ một búp bàng Như con mắt thức dậy sau ngàn ngày chờ đợi Lạ lùng gió cứ nồng nàn tràn tới Dường như đầy ắp cánh đồng ….Nghe trong lòng như có một quả chuông Năm giờ sáng chợt ngân lên kỳ diệu Trước sân nhà hoa đào hồng như má người say rượu Còn chú mèo lười đi từ bếp ra sânBao mơ ước trở về trên đôi cánh mùa xuân Trong giây lát mẹ dường như trẻ lại Khi mẹ đứng trước thềm nhà gió thổi tung mái tóc Em quàng chiếc khăn ngày bắt đầu đi học Ngồi nói chuyện với chú mèoMùa xuân về bao mới mẻ mang theo Sau cơn mưa mặt đất có phép màu Nắng bừng sáng trong khu vườn lạnh lẽo Và tiếng cười đang ở lại trong ngôi nhà, trong nồi bánh đang reo ……
Mùa yêu
Nỗi nhớ về anh tròn như viên bi Lăn vào góc khuất Chầm chậm xanh một chút ngày Chạm vào ký ứcQuả trên cành nằng nặng mùa yêu Những cánh hoa đau mùa sinh nở Nỗi nhớ về anh lăn vào đêm Vỡ Nhịp thời gian Lăn Khoả bóng mặt hồ.
Ngày không anh
Giọt giọt giọt Rơi đẫm ngày Rã rời đôi tay Và đôi vai, trĩu nặngNgày không anh ngày không mưa nắng Không buồn vui Tâm hồn đau ốm Em ngồi một mình trong căn phòng trống Kỷ niệm cũng ra đi Bốn bề hiu quạnh Một bông hoa đã ngả xuống bàn Những đớn đau thầm lặngEm đã nghĩ về anh Như dòng sông nghĩ mãi về biển Như mặt trời nghĩ mãi về ánh sáng Em nghĩ mãi về cách xa Về con thuyền lênh đênh không bờ bếnNgày không anh chiều dường như không đến Đêm không đến Em như ngọn đèn Thức mỏi đợi canh khuyaNgày không anh đất trời không mùa Cây trút lá xuống vườn em thiếu phụ.
Ngồi bên anh
Ngồi bên anh Im lặng Hai bàn tay ngại ngần dan díu Mở cánh một loài hoa Ngồi bên anh Im lặng Trong diệu kỳ ánh mắt Nhìn rất xa Rất xa Biếc xanh dấu lá thiên đường Ngồi bên anh Bình yên Mặt hồ xao động gió Run run một bóng thuyền…
Ngỡ như bình yên
Bình yên ngày em xa anh Gió thổi hút triền cát lỏng Cái vẫy tay hoà vào sóng Miên man chờ đợi quên rồiVà em không khóc đấy thôi Dửng dưng như là xa lạ Những lời chúc dài nghiêng ngả Níu nhau tìm chút chân thànhThế rồi phía ấy là anh Tình yêu hoá thành ký ức Ngọt ngào xưa giờ bỗng lạnh Nhớ nhau chỉ để tiếc thầmThế rồi em cũng sẽ quên Ném anh về xa xôi lắm Buồn rơi tận cùng sâu thẳm Tưởng rằng chốn ấy bình yênVà thương ngày ta chia tay Buồn vui đuổi tìm ta mãi Nguyện cầu bình yên trở lại Nghe tim tựa sóng cồn cào.
Ngược dòng tháng ba
Tháng ba mưa lầy ngõ phố Chị đi học một mình Chị đi tìm mặt trời đánh thức sương mù bình minh Chị làm thơ về bông hoa gạo Thầm lặng như tiếng gọi mặt trời Không ai biết rằng chị đã là thi sĩ Ngoài một cây bàng khoác áo triết giaChúng ta trẻ còn thầy giáo thì già Chúng ta tóc xanh còn thầy thì tóc bạc Điều bình dị ấy ngỡ là ai cũng biết Vẫn có người vô tình không nhận ra Chị soi lại mình của ngày hôm qua Để nhận biết những gì đang còn – mấtKhông gì hơn một vài trang viết Những tứ thơ dang dở hệt cuộc đời Nhưng em yêu, chị được rất nhiều Là hạnh phúc của thời vô tư hát Vô tư bạn bè, cả khóc cũng vô tưLại tháng ba đổ nỗi buồn vào phố Mưa dai như chuyện thi cử học trò Em của chị, em là cây phong nhỏ Biết ru gì trước quá khứ tàn tro.
Người đàn bà trên toa tầu trễ giờ
Người đàn bà trên con tàu dài Đi về trong gió hú đêm xa Người đàn bà phong phanh đêm mất ngủ Trên toa tàu trễ giờĐôi tay chị Để lại đường vân trên vỏ bao thuốc lá Đôi môi chị Để lại vết son tươi trên nỗi khát hành trìnhCon tàu không về bến lúc bình minh Cũng không đỗ lại lúc hoàng hôn vừa tới Đó là 1 con tàu nông nổi Giam hãm người đàn bà trong nỗi đợi sân ga.Năm tháng đi, năm tháng không già Chỉ người đàn bà khác xưa dù tiếng hú con tàu vẫn cũ Mặc kệ mùa thu mọc rêu ngoài ô cửa Chỉ mãi thêm 1 vỏ bao thuốc nữa.Người đàn bà đơn độc cuối đường xa Nghe trong hư vô lời trối trăng của lá Nhạt dần những vết son tươi.
Nhớ Exenhin
Những cây sồi mùa đông Giờ đang hát trên mộ người thi sĩ Một mùa thu rất Nga Một mùa thu làm thơ Exenhin bất tử Tôi gặp anh ở đây, trong mùa thu Việt Nam Vàng rực rỡ sắc màu hoa cải Cũng những cánh đồng mờ sương, những con đường xa ngái Những mẹ già khắc khổ như mùa đông.Tôi yêu nước Nga như nước Việt mẹ anh hùng Nỗi vất vả hẳntên từng mái lá Những ngôi nhà ghép bằng gỗ sồi Những thi sĩ bước ra từ làng quê Và đi mãi gửi buồn đau về mẹEm gái tôi chiều mùa thu nhỏ bế Ngồi trước thềm hát khẽ một bài ca Như em Sura của nhà thơ Nga hát cho anh nghe gai điệu trầm xưa cũTôi nghĩ về anh, câu thơ mất ngủ Tập yêu bằng nỗi buồn thiếu nữ Sống và chết là những điều đã cũ Chỉ trái tim này đập mãi với mùa thu.
Nhớ quê
Mặt trời của con chìm dần xuống núi Chiều dâng cao, sóng nước trải mênh mông Thân thuộc lắm, như xóm làng, mảnh đất Là con sông đời chở vất vả gian nan.Quê hương ơi, êm đềm như lời mẹ Đánh thức lòng những kẻ xa quê Đó lời ru nào ngọt ngào đến thế Vương trong hoàng hôn màu mắt trời chiều.Ơi những con người vất vả thương yêu Thả lưới xuống vớt chiều trên lưng cá Lắng nghe em, tiếng quê mình giục giã Khi triều lên, hối hả trong tim.Chẳng là gì nếu con ước mình như cánh chim Bay đi xa mà chẳng hề ngoái lại Quê hương mượt mà màu xanh bờ bãi Câu hò ơ đằm thắm mãi bên sông. Quê hương chiều… em có nhớ hay không?Trên đây là các bài thơ nổi bật của nhà thơ Bình Nguyên Trang. Đa phần các bài thơ này đều sẽ thể hiện được cảm xúc của con người khi thời tiết thay đổi hay sự xao xuyến của con người trước những khung cảnh của thiên nhiên. Và cũng đừng bỏ qua các bài viết tiếp theo, chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn tuyển tập những bài thơ Bình Nguyên Trang phần 4 nhé!