Tagore Rabindranath là một nhà thơ lớn được cả thế giới ngưỡng mộ. Trong đó là một tác phẩm xuất sắc gây nên chấn động trong văn học Ấn Độ với những bài thơ hay, giàu ý nghĩa về nhận đạo. Những vần thơ tuyệt diệu, mang những cảm nhận sâu sắc, độc đáo, thể hiện một tài năng thơ ca đặc biệt khác thường

Bài số 061

Có ai biết giấc ngủ lướt qua mí mắt bé thơ từ đâu tới? Có. Người ta kể rằng giấc ngủ ở trong làng tiên nga, giữa bóng tôi rừng cây lờ mờ ánh đom đóm, ở đó lửng lơ hai nụ hoa ngây ngất thẹn thò. Từ đó giấc ngủ tới hôn mí mắt bé thơ. Có ai biết nụ cười rập rờn trên môi bé thơ từ đâu mà ra khi em ngon giấc? Có. Người ta kể rằng một ánh trắng bạc non dại xanh xao từ vầng trăng lưỡi liềm đã chạm vào riềm đám mây mùa thu đang tan biến và nụ cười đã ra đời ở đó lần đầu trong giấc mơ buổi sáng ướt đẫm sương mai – nụ cười ấy rập rờn trên môi bé thơ khi em ngon giấc. Có ai biết vẻ tươi mát dịu dàng, thơm tho nở trên tay chân bé thơ lẩn nơi nào lâu thế? Có. Vẻ tươi mát dịu dàng, thơm tho nở trên tay chân bé thơ đã truyền tình yêu mầu nhiệm dịu dàng, thầm lặng vào tim mẹ, khi người là con gái đồng trinh.

Bài số 062

Khi ta hát để con khiêu vũ, ta hiểu vì sao lá cây lại dìu dặt ngân vang, và vì sao sóng nước lại gửi lời ca tới tim trái đất đang trầm ngâm lắng nghe – khi ta hát để con khiêu vũ. Khi mang bánh kẹo đến cho những bàn tay tham lam, ta hiểu vì sao trong lòng hoa lại có hương mật, và vì sao trái cây lại huyền bí chứa đầy tinh chất thơm tho – khi ta mang bánh kẹo đến cho những bàn tay tham lam. Con yêu thương, khi ôm hôn để con mỉm cười, ta hiểu và hiểu rõ nguồn vui nào đã trào tuôn như suối từ bầu trời trong sáng ban mai, và khoái cảm nào gió hè đã đem tới xác thân ta – khi ta ôm hôn để con mỉm cười.

Bài số 063

Người đã làm bạn bè không quen thuộc biết đến tên tôi. Người đã dẫn tôi tới ngồi trong những căn nhà không phải của tôi. Người đã mang kẻ xa xôi lại thành người gần gụi và biến người xa lạ thành anh em quen thân.Tôi thấy lòng nôn nóng khi phải rời nơi này quen thuộc; tôi quên là trong tương lai vẫn còn quá khứ, và nơi ấy cũng là nơi người ngự hàng ngày.Qua sống, qua chết trên cõi đời này hay trên nhiều thế giới khác, dù nơi nào người dắt tôi theo, người vẫn là người bạn đồng hành duy nhất của đời tôi vô tận, đã vĩnh viễn nối tim tôi với cái lạ kỳ bằng những sợi dây vui sướng.Khi đã biết người thì không còn gì nghịch thù hay xa lạ; khi đã biết người thì không còn cửa nào đóng kín nữa đâu. Ôi, xin cho tôi nguyện cầu. Trong trò chơi gồm toàn khác biệt, không bao giờ đánh mất ân phúc từ tay người duy nhất vuốt ve.

Bài số 064

Trên bờ sông hoang lạnh, giữa đám cỏ cao, tôi hỏi nàng: “Trinh nữ ơi, đi đâu mà lại lấy áo che đèn như thế? Nhà tôi ở tối om, cô quạnh lắm, cho tôi mượn đèn nào!” Ngước mắt thâm u, nàng nhìn tôi giây lát qua ánh hoàng hôn rồi nói: “Em ra sông thả đèn trên nước khi ánh ngày tàn lụi ở phương Tây”. Tôi đứng một mình dưới đám cỏ cao, ngắm ngọn lửa le lói đang trôi vô ích trên sóng nước bồng bềnh. Lúc chiều tối tịch mịch tôi hỏi nàng: “Trinh nữ ơi, đèn của em thắp sáng cả rồi, vậy còn mang đèn đi đâu nữa? Nhà tôi ở tối om, cô quạnh lắm, cho tôi mượn đèn nào!” Ngước mắt thâm u nhìn tôi, nàng đứng nghi ngờ một lúc. Cuối cùng nàng nói: “Em đem đèn dâng bầu trời”. Tôi đứng ngắm ngọn đèn cháy vô ích trong khoảng không. Lúc nửa đêm âm u, không trăng, tôi hỏi nàng: “Trinh nữ ơi, tìm kiếm gì mà lại áp đèn vào tim như thế? Nhà tôi ở tối om, cô quạnh lắm, cho tôi mượn đèn nào!” Nàng dừng giây lát, suy nghĩ rồi nhìn tôi qua bóng đêm. Nàng nói: “Em đem đèn đi dự hội hoa đăng”. Tôi đứng ngắm cây đèn nhỏ bé vô ích biến vào đám ánh sáng đông đông.

Bài số 065

Thượng Đế, rượu thiêng liêng nào người muốn trong cốc này đời tôi tràn đầy? Thi nhân hỡi, phải chăng nguồn vui của người là ngắm nhìn vật do mình sáng tạo qua chính mắt tôi, và đứng bên tai tôi thầm lặng lắng nghe hòa điệu tuyệt trần do mình sáng tác? Vũ trụ của người đang dệt lời thơ trong trí tôi, nguồn vui của người đang đem âm điệu vào lời thơ ấy. Vì thương yêu, người đã cho tôi hết cả thân mình, rồi từ đó trong tôi người cảm thấy hương ngào ngạt tuyệt vời.

Bài số 066

Hình bóng ấy từ lâu sống tận đáy bản thân tôi trong khoảng lờ mờ, trong khoảng bán lờ mờ; hình bóng ấy, chửa một lần vén màn che mặt trong ánh sáng ban mai, Thượng Đế hỡi, sẽ là tặng vật tôi dâng người lần cuối, gói kín trong bài thơ tôi viết sau cùng. Lời thơ đã tỏ bày tâm sự, nhưng không chiếm được tim nàng; và tâm tư đã tha thiết giang rộng đôi tay, song không mời đón được nàng. Tôi đã lên gót lang thang khắp miền quê giữ kín trong tim hình bóng ấy; thành bại, buồn vui đời tôi, như sóng triều nhấp nhô quanh hình bóng ấy, hết nở lại tàn. Nàng ngự trị đời tôi trong mọi suy tư, hành động, lúc ngủ, lúc mơ – nhưng vẫn sống lẻ loi, riêng biệt. Nhiều người đàn ông đến gõ cửa nhà tôi, hỏi nàng rồi lại bỏ đi thất vọng. Chưa một ai trên cõi đời đã nhìn thấy hình bóng ấy; nàng vẫn sống cô đơn chờ đợi được người công nhận

Bài số 067

Người là bầu trời và cũng là tổ ấm. Ôi, người đẹp vô ngần! Nơi ấy trong tổ ấm tình yêu của người lấy mầu sắc, âm thanh, hương thơm ấp ủ linh hồn. Kìa, ban mai đang đến, tay phải ôm chiếc thúng vàng óng đựng vòng hoa xinh đẹp để âm thầm điểm trang trái đất. Và kìa, qua lối mòn hoang vu chiều hôm đang xuống trên đồng cỏ quạnh hiu, vắng bóng trâu bò, mang nước mát thanh bình trong vò vàng óng múc từ đại dương ngưng nghỉ phương tây. Nhưng ở đấy, nơi bầu trời vô hạn trải rộng để linh hồn bay bổng vào trong, vẫn ngự trị vẻ huy hoàng nguyên vẹn, trắng tinh. Ở đấy, không có ngày đêm, không có hình thù, mầu sắc và chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có lấy một lời.

Bài số 068

Tia nắng của người giang rộng đôi tay tràn xuống trái đất này tôi ở, rồi đứng lại ở cửa nhà tôi, suốt ngày dài để thu nhặt rồi mang về nơi chân người những đám mây, kết bằng nước mắt tôi nhỏ, bài ca tôi hát và tiếng thở dài tôi than. Với khoái cảm đê mê, người đã choàng lên ngực lốm đốm hoa sao tấm áo mây mờ ẩm ướt, biến áo ấy thành muôn vàn hình thù, hằng hà nếp gấp rồi nhuộm với sắc mầu thay đổi luôn luôn. Ao ấy mềm mại nhẹ nhàng, trôi chảy; đầy nước mắt, áo ấy tối đen, thế cho nên người hết lòng yêu quý. Ôi người trong sáng, sạch bóng! Và thế cho nên người đã đem huy hoàng hùng vĩ, trắng tinh phủ lên bóng tối thảm thương của áo.

Bài số 069

Dòng đời ngày đêm tuôn chảy trong máu tôi cũng là dòng đời tuôn chảy qua thế giới, múa nhảy theo điệu khúc nhịp nhàng. Chui qua lớp bụi mặt đất, dòng đời ấy nẩy thành mầm vui, thành muôn vàn ngọn cỏ và lớp lớp hoa lá ồn ào. Dòng đời ấy đã được ru ngủ trong nôi đại dương của sự sống và sự chết lúc sóng triều nhấp nhô. Tôi thấy chân tay mình huy hoàng rực rỡ khi dòng đời bao la ấy vuốt ve. Và tôi kiêu hãnh, vì nhịp đập lớn lao của dòng đời từ bao thời đại, trong máu tôi nhịp đập ấy đang khiêu vũ lúc này.

Bài số 070

Người ơi! Phải chăng niềm vui của nhịp điệu này đã vượt tầm tay người với để rồi bị hất tung, lạc lõng, tan tành trong nguồn vui đắm say. Sự vật chảy trôi không ngừng, không quay đầu nhìn lại đằng sau; sự vật chảy trôi không ngừng, không quyền năng nào ngăn cản nổi. Hòa nhịp cùng điệu nhạc cuồn cuộn bất tận, bốn mùa nao nao đi qua – màu sắc, âm thanh, hương thơm, như dòng thác vô tận đổ vào niềm vui tràn trề, đang rải rắc, đang chối từ, đang chết lụn trên từng giây

Bài số 071

Maya của người muốn tôi phát triển thật nhiều, rồi xoay mình ra mọi phía hắt bóng màu lốm đốm lên vẻ ngời sáng nơi người. Trong chính mình, người đã tạo đường ranh, rồi bằng vô vàn âm thanh, tách rời khỏi mình, người trả lời chính tiếng mình gọi. Sự tách phân này nơi người đã thành thân xác trong tôi. Bài ca não lòng của người ngân vang khắp bầu trời thành hy vọng, nụ cười, niềm khiếp sợ, và nước mắt long lanh. Sóng triều dâng cao rồi chìm sâu, mộng vỡ lại thành. Trong tôi tụ đọng bản ngã thất vọng của người. Bức màn này người đã kéo lên có vẻ vô số hình thù mà ngày đêm là nét họa. Đằng sau màn ấy, nơi người an vị, đường cong huyền bí kết lại diệu kỳ, xóa hết những đường thẳng khô cằn, trơ trụi. Đám rước lớn lao rước người và tôi đã dong qua bầu trời. Không khí ngân rung tiết điệu của hai ta; và giữa chúng mình đã diễn ra qua bao thời đại trò chơi đi trốn đi tìm.

Bài số 072

Chính người ấy, người thân thiết nhất, đã đánh thức bản ngã tôi bằng những vuốt ve huyền bí sâu xa. Chính người ấy đã trải ngất ngây lên mí mắt, rồi vui vẻ dạo đàn trong tim tôi thành nhiều âm điệu buồn vui. Chính người ấy đã dệt lưới Maya bằng sắc mầu tiêu tán vàng, trắng, lơ, xanh rồi để lộ chân mình qua mắt lưới mà hễ cứ chạm vào là tôi quên bẵng thân mình. Ngày lại ngày và thời đại tiếp nối trôi qua, vẫn chính người ấy làm tim tôi rung động qua nhiều tên gọi, nhiều ngôn từ, nhiều khoái cảm, nhiều buồn vui.

Bài số 073

Giải thoát với tôi không là vô ngã. Tôi thấy tự do đem muôn vàn dây khoái cảm quấn lấy thân mình. Đầy tận miệng cốc này bằng đất người vẫn luôn luôn rót cho tôi lượng rượu mát tươi, lung linh mầu sắc, bát ngát hương thơm. Thế giới của tôi sẽ lấy ngọn lửa của người thắp sáng cả trăm ngọn đèn khác biệt, rồi đặt trước bàn thờ trong giáo thất nơi người ngự trị. Không, với người tôi chẳng bao giờ đóng cửa giác quan mình lại. Lạc thú khi nhìn, khi nghe, khi sờ, khi mó sẽ mang dấu vết lạc thú của người. Vâng, mọi ảo tưởng trong tôi sẽ cháy thành niềm vui rừng rực, và mọi ước mong sẽ chín mọng thành trái tình yêu.

Bài số 074

Ngày tàn, bóng tối bao trùm trái đất. Đã đến giờ mang bình ra sông múc nước rồi đây. Không khí chiều hôm thiết tha cùng nhạc nước buồn buồn. A, nhạc gọi tôi đi vào hoàng hôn. Trên đường mòn cô quạnh, không một bóng người; gió lên cao và sóng lăn tăn nôn nóng mặt nước sông đầy. Tôi chẳng rõ rồi có về nhà hay không. Tôi chẳng biết sẽ tình cờ gặp ai. Đằng kia, trên dòng sông trong chiếc thuyền nho nhỏ một người không quen biết đang ngồi nắn phím dạo đàn.

Bài số 075

Tặng vật người ban cho phàm nhân đều làm chúng tôi thỏa mãn, nhưng chúng vẫn trở về nguyên vẹn với người. Dòng sông trôi chảy hàng ngày, hối hả băng qua đồng lúa, xóm thôn, nhưng nguồn nước triền miên lượn khúc quanh co vẫn hướng về để lau rửa chân người. Bông hoa đem hương thơm làm hương trời ngào ngạt, nhưng cuối cùng vẫn dâng người trọn vẹn thân hoa. Thờ phụng người không làm thế giới nghèo đi. Thơ thi sĩ dâng nhân loại những nghĩa nào nhân loại thích, nhưng nghĩa cuối cùng vẫn hướng thẳng về người.

Bài số 076

Ngày lại ngày, ôi Thượng Đế, tôi sẽ đứng trước người, chiêm ngưỡng dung nhan. Hai tay cung kính, ôi Thượng Đế muôn loài, tôi sẽ đứng trước người chiêm ngưỡng dung nhan. Dưới bầu trời bao la, trong cô đơn và thầm lặng, lòng thanh tịnh, tôi sẽ đứng trước người chiêm ngưỡng dung nhan. Trong thế giới này lao động, ồn ào vì nhọc nhằn, huyên náo vì đấu tranh, giữa đám đông đang hối hả lăng săng, tôi sẽ đứng trước người chiêm ngưỡng dung nhan. Và khi việc thế làm xong, ôi, Thượng Đế muôn loài, một mình nín thinh, tôi sẽ đứng trước người chiêm ngưỡng dung nhan.

Bài số 077

Tôi biết người là Thượng Đế của tôi, nên đứng tránh sang bên – tôi không nhận thấy người là của riêng tôi, nên không hiểu người tường tận. Tôi biết người là cha đẻ ra tôi, nên cúi đầu bái lạy – tôi không nắm tay người như nắm tay người bạn của tôi. Tôi không đứng nơi người đi xuống, nơi người giả dạng là tôi, không đứng đó để khi người vào tim và nhận người là bạn của tôi. Người là người Anh Em trong đám anh em của tôi, nhưng tôi không màng đến họ; tôi không xẻ chia cho họ những gì kiếm được, mà lại chia xẻ cùng người những gì tôi có riêng tư. Khi sung sướng cũng như lúc khổ đau, tôi không đứng cạnh con người, thế cho nên đến đứng bên người. Tôi chẳng dám phủ nhận cuộc đời đang sống, thế cho nên không lao mình vào biển đời mông mênh

Bài số 078

Khi trời đất còn sơ khai, và các vị sao mới lấp lánh lần đầu, thần linh tụ họp trên trời ca hát. Ôi, cảnh tượng toàn bích! Ôi, nguồn vui khiết tinh! Nhưng bỗng một thần linh kêu lớn – Hình như trong luồng ánh sáng đâu đây có sự đứt đoạn mất rồi, nên một vì sao đã mất. Tiếng tơ vàng óng bặt cầm, lời ca ngưng hẳn; kinh hoàng, ai nấy đều nhỏ lệ sầu thương – Đúng rồi, vì sao đã mất là vì sao đẹp nhất, vì sao vinh quang của cả bầu trời! Từ đó cuộc kiếm tìm diễn ra không ngừng; ai nấy đều tiếc nuối than van – cùng vì sao ấy, thế giới đã mất nguồn vui duy nhất. Tuy nhiên, vào lúc đêm khuya im lặng nhất, sao trời mỉm cười thì thầm với nhau – Tìm kiếm làm chi vô ích! Toàn bích tuyệt vời ở khắp nơi nơi!

Bài số 079

Nếu số phận không để tôi gặp người, trên cõi đời này, thì xin cho tôi luôn luôn cảm thấy thiếu vắng bóng người – đừng để tôi quên dù quên giây lát, mà xin để tôi gánh chịu buồn này day dứt trong những giấc mơ hay những giờ thao thức, người ơi. Suốt ngày vì sống trong chợ đời đông đúc, hai tay tôi đầy lợi tức bán buôn, xin cho tôi luôn luôn cảm thấy là chửa kiếm được gì – đừng để tôi quên dù quên giây lát, mà xin để tôi gánh chịu buồn này day dứt trong những giấc mơ hay những giờ thao thức, người ơi. Khi tôi ngồi bên vệ đường, mệt nhoài, hổn hển, khi tôi nằm ngủ trong đất bụi, xin cho tôi luôn luôn cảm thấy cuộc hành trình trước mặt dài dặc vẫn còn nguyên – đừng để tôi quên dù quên giây lát, mà xin để tôi gánh chịu buồn này day dứt trong những giấc mơ hay những giờ thao thức, người ơi. Khi phòng tôi đã trang hoàng, tiếng sáo, tiếng cười ở đó ngân vang, xin cho tôi luôn luôn cảm thấy là chưa mời người vào nghỉ bên trong – đừng để tôi quên dù quên giây lát, mà xin để tôi gánh chịu buồn này day dứt trong những giấc mơ hay những giờ thao thức, người ơi.

Bài số 080

Ta như mảng mây thu lang thang vô ích trên trời, ôi vầng dương muôn đời sực sáng! Ngươi chưa chạm đến để làm tan hơi sương nơi ta, biến ta thành ánh sáng, thế cho nên ta cứ đếm hoài năm tháng đã cách biệt cùng ngươi. Nếu ngươi muốn và thích thú vui đùa, hãy giữ lấy nỗi trống rỗng đang trôi chảy trong ta, đem màu sắc, vàng y mà tô mà mạ, rồi thả dong trên cánh gió giang hồ hay trải thành những diệu kỳ khác biệt. Rồi khi vào đêm, lúc người muốn chấm dứt trò chơi, ta sẽ tan biến vào bóng tối, hoặc có thể vào nụ cười ban mai trắng trong, vào hương mát rượi khiết tinh trong suốt.
Chúng tôi đã chia sẻ cho bạn tập thơ Dâng đặc sắc và vang danh của nhà thơ Ấn Độ Tagore Rabindranath. Hãy đón xem và cùng nhau chiêm ngưỡng ngòi bút tuyệt đỉnh của ông nhé!Xem Thêm :
Bài Nhiều Lượt Xem  Nhà thơ Huy Cận và những bài thơ hay đặc sắc để đời phần 2