Vũ Hoàng Phương là một nhà thơ nổi tiếng nhờ tập đầu tay của mình. Tác phẩm này được bạn đọc đánh giá cao tìm kiếm. Với ngòi bút tinh tế và sắc sảo mà những bài thơ trong tập thơ này đều để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng quý độc giảThơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Đông Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Thơ của ông được đánh giá là “tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc”. Những bài thơ của ông vẫn vẹn nguyên giá trị đến ngày nayHãy cùng chúng tôi đón xem những bài thơ hay trong tập thơ này nhé!

Chợ chiều

Nắng phai để mộng tàn lây Tình đi cho gió sương đầy quán không Chợ tan ngàn nẻo cô phòng Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu Hồn đơn lắng bước chân chiều Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời Mong manh tình đã rụng rời Tơ vương còn thắt tim người chia ly Áo thêu chăn gấm ngày đi Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn Chiều lên từ thuở lìa tan Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa Hôm hôm cánh rụng lầu ngà Một mùa ly biệt đã già nhớ thương Xiết bao tươi thắm ven đường Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều Ái ân sắc lợt hình siêu Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi Hoàng hôn là xứ chia phôi Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng

Tạm ghé thuyền

Hạnh phúc thôi rồi lạc cánh uyên Sông xa buồm biếc hỏi Đào Nguyên Gió cao một sớm rời tay lái Đã nửa tuần trăng tạm ghé thuyền Mê chút thơ ngây tìm đến trọ Cùng em đâu phải ý trao duyên Hây hây xuân chớm hồng đôi má Thêm gợi hình xưa kẻ lỗi nguyền Buổi tan về học mấy chiều hương Ta đón chờ em nẻo đến trường Mộng cũ phai tàn nghe lại thắm Ôi người xưa hứa trọn đời thương Then châu lầu ngọc giam tình nhỏ Riêng trắng lòng ta một bến sương U uất sầu đâu bừng nổi dậy Thuyền ơi neo hãy cắm tha phương Ta nhổ thuyền đây từ giã em Ái ân mồ đắp phía sau rèm Mênh mông đâu đó ngoài vô tận Một cánh thuyền say lạc hướng đêm.

Tình si

Lá khô Rụng Kín gương hồ Sóng Nhấp nhô Mũi thuyền rẽ lá vàng khô Sao ngà vụt tự đáy hồ bay lên Long lanh giọt lệ tuyết Lặng lẽ trôi theo thuyền Say sưa hàng lá dang tay đón Hạt ngọc quỳnh đâu lạc động tiên E thẹn sau thuyền sao lẩn trốn Ôm hờ lá vẫn dõi theo bên Bẽ bàng lá vẫn theo bên Si tình lá vẫn theo bên Thuyền trôi vẫn quyến sao đêm Hào quang vẫn ngủ êm đềm trong mơ Sóng Nhấp nhô Lá khô Rụng Kín gương hồ

U tình

Anh biết em từ độ, Em mới tuổi mười hai, Anh yêu em từ thuở, Em còn tóc xoã vai. Tháng ngày đi mau quá, Chốc đã sáu năm trời, Tình anh vẫn chưa hiểu: “Chưa, là không”, em ơi! Em vẫn tin anh lắm, Em vẫn mến anh nhiều. Nhưng em tin em mến, Đâu phải là em yêu. Trái tim hờ hững ấy, Đâu thổn thức vì anh. Anh cũng không hề muốn, Van xin một ái tình… Cho nên dòng lệ tủi Thấm ướt những trang đời. Xoá nhoà hy vọng cũ, Hoen ố cả ngày mai. Lòng anh dần uống cạn Đến giọt cuối yêu đương Chỉ còn của dĩ vãng Một dư vị chán chường Hôm qua tình đã chết, Anh đã chôn nó rồi. Anh khóc vì chôn nó Là chôn cả một đời. Nhưng anh không đào huyệt, Không vùi đất như ai, Cũng không mua vải liệm, Cũng không mua quan tài. Anh chỉ đem chôn nó, Với nỗi niềm chua cay; Từng mảnh từng mảnh một Trong mấy vần thơ đây Rồi một chiều xuân thắm, Say hạnh phúc lứa đôi Vô tình em có nhớ Đến người cũ xa xôi. Mong em thu nhặt giúp, Đôi tay dù hững hờ, Mong em vì bắn lượm, Những mảnh tình bơ vơ. Chắp lại và thương xót Dành cho một nấm mồ, Ở nơi dù hẹp nhất, Của lòng em say sưa.

Lo sợ

Trên lớp sóng mây viền ánh sáng, Con thuyền trăng bạc lững lờ trôi. Đêm nay bánh lái trầm hương lỏng, Không biết ai trêu tháo trộm rồi. Đem dấu cả bơi chèo gỗ quế Để Hằng Nga sợ nép trong khoang Gió khuya lồng lộng từ muôn hướng Xô chiếc thuyền cong doạ mãi nàng Biển mây sóng nổi càng to gấp Bọt trắng dâng lên quá mạn thuyền. Vũ trụ say nhìn trăng lảo đảo, Chừng e sóng lật cướp người tiên.

Chậm quá rồi

Mãi hôm nay lá úa ngập lòng ta Lệ ngâu đã bắt đầu gieo thánh thót Sen từng cánh với sương trinh từng giọt Bắt đầu rơi: thu đã tới lòng ta! Mãi hôm nay, ôi nửa kiếp trông chờ! Nàng mới đến, tay chèo khua nhẹ sóng Tóc trễ nãi trên lưng còn bỏ thõng Vòng hoa đào ôm lệch trán ngây thơ Mãi hôm nay một buổi sáng thu mờ Nắng đã tắt nơi lòng ta lạnh lẽo Hương đã nhạt mà hoa dần đã héo Còn chi đâu nồng thắm để yêu mơ! Có ai đem xây đắp một ban thờ Với những mảnh bình tan trâm gẫy nát? Có ai tặng để cho người đỡ khát Một vò không hay một trái tim khô? Bao nhiêu năm, tưởng đã phí công chờ Ta xé vụn ân tình gieo rắc mãi Nay dẫu muốn thu về khâu chắp lại Cũng không sao toàn vẹn được như xưa! Lòng ta ơi! xin trở lại bên mồ Để thương xót những hoa tàn lá rụng Và đôi cánh vô duyên, đừng mở rộng Đón đưa người nhan sắc đến lầu thơ Kìa đã thôi rún rẩy cặp vai ngà Nàng quăng mái chèo đi rồi đấy nhé Tay đương vẫy, miệng nhung đào sắp hé Bốn trời sương sắp vọng bốn tên ta Lánh đi thôi, nàng đã bước lên bờ! Giấu đi nữa, cả không gian sầu muộn Ta chẳng nỡ, trời ơi, ta chẳng muốn Của lòng ta nàng đến lúc thu sơ

Cánh buồm trắng

Đằng xa mây tán loạn Gió Bắc thổi không ngừng Rặng núi còn đâu nữa Dải lụa quấn ngang lưng Mặt trời xuống bụi trúc Mây nhẹ đua nhau trôi Tiếng trống trên chòi huyện Thu không đã đổ hồi Ánh vàng lây lứt vướng Trên đồng lúa bao la Màu tím hồng tan nát Từng mảnh trên sông Đà Dưới chân sông nức nở Ta ngồi nghe buổi chiều Bên tai gió nức nở Ta ngồi mong người yêu Một cánh buồm vải trắng Trôi theo nước lững lờ Từ khoang thuyền lanh lảnh Tiếng hát bỗng cao đưa Cánh buồn ngày một nhỏ Tiếng hát ngày thêm xa Ta nhìn theo không chớp Ta lắng mãi lời ca Phải đương đầu với gió Phải bơi ngược dòng sông Tiếng ca dần đuối sức Còn thoi thóp não nùng Rồi sau chìm tắt hẳn Như ánh nắng chiều đông Đã tắt trên đầu núi Đã chìm trên mặt sông Rồi từ cao ập xuống Rồi từ xa dồn về Bóng đêm dần chiếm cứ Tràn ngập nơi thôn quê Nhưng trong khung cảnh vật Cứ từng phút tối hoài Xa xa cánh buồm nhỏ Màu trắng vẫn chưa phai Nào tím, vàng lá mạ Với hồng tía, còn đâu! Chỉ còn một điểm trắng Hấp hối trong đêm sâu Em ơi! ta trằn trọc Khắc khoải đã bao đêm Nhớ mong, rồi ngờ vực Đến cả tấm tình em Vì những điều mơ ước Của tuổi trẻ yêu đời Thắm tươi như ánh nắng Đã phai rồi, em ơi! Giấc uyên ương liền cánh Mộng trăm năm lứa đôi Êm đềm như tiếng hát Đã phai rồi em ơi! Trong lo buồn chán nản Trong hoàn cảnh éo le Tuy ta còn nhận rõ Lòng em yêu xưa kia Nhưng mai ngày, bóng tối Sẫm mãi trên đường đi Biết đâu còn có nữa Lòng em yêu xưa kia Ta đâu còn giữ được Lòng em yêu như xưa Em ơi, cánh buồm trắng Sắp biến trong đêm mờ!

Vườn tâm sự

Tặng N.H Một dĩ vãng tràn thơ và đẫm lệ Những u hoài chôn kín tận thâm tâm Anh dùng dằng mãi chiều nay mới kể Mặc dầu em thúc giục đã bao năm Vườn tâm sự sắc hương nào có thiếu Nhưng hương tàn trong nhị sắc trên hoa Đây đó ngủ âm thầm muôn cánh héo Nụ cười tươi tan tác phấn son nhoà Đây chiếc tổ, chim không nhìn nhận nữa Để buồng rơm mục nát giá hơi may Kìa ủ dột đôi ba mồ lá úa Ngổn ngang nằm thoi thóp dưới chân cây Hãy nín thở đi em và rón rén Kẻo bước chân xô giạt những hồn thơm E tiếng nói sẽ làm kinh động đến Của thời xưa niềm thương nhớ yêu đương Hãy đứng lại trầm ngâm bên mộ lá Hãy nâng niu từng cánh rụng đài xơ Nhưng chớ hỏi bướm vàng đâu vắng cả Cùng chim xanh thôi hót tự bao giờ Chớ căn vặn: buồng rơm sao bỏ trống? Mà uyên đi có hẹn trở về chăng? Cũng đừng nhắc: phiến gương hồ ảo mộng Còn hay thôi ngời tỏ dấu sao băng? Hãy yên lặng nhưng trông tìm hãy khắp Hiểu cho xa mà cảm nữa cho sâu Rồi em sẽ thấy lòng thơ tràn ngập Sóng buồn thương xô đến tự đâu đâu Từng bước đã theo anh vào quá khứ Hãy theo anh từng bước lặng ra về Đó, hết thảy, em ơi lời tâm sự Vui gì đâu mà em cứ đòi nghe! Trời xuân quang đãng ngoài kia Giấu nhanh giọt lệ ra về thôi em Lần sau muốn lại vào xem Đừng quên khẽ tiếng và êm gót giày Bước chân lời nói thơ ngây Nếu làm xao động những ngày tháng qua Thì anh đóng cửa vườn hoa Thôi không kể nữa đâu mà, nghe em!

Bạc tình

Hoa trắng đầy mồ Não nuột tiếng ai vừa khóc? Sương vẩn đục Khói mơ hồ Nhìn quanh: chiều xám với tha ma! Vắng tanh! ôi, chiều, nơi tha ma! Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa Mà thảm thiết hay thu vừa nức nở? Không, không phải giọng hờn trong sắc úa Không, cũng không âm nhạc của màu phai Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ Hoa lung lay, vật vã nắm hương tàn Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ Của muôn đời chưa nín hận lìa tan? Ngậm ngùi u uất Não nuột than van Oán thương chi mà cay đắng muôn vàn? Ta chẳng biết nhưng ai mà biết được Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu Tiếc cung điện Trường An còn nức nở Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay Mắt mòn trông ải nhạn khói mây bay Ngậm ngùi u uất Não nuột chua cay Oán thương chi mà xương máu tràn đầy Sao tiếng khóc còn dâng thê thiết mãi? Bóng chiều buông đã lạnh kín tha ma! Từ cõi âm còn vẳng đến lòng ta Niềm di hận của ai người bạc mệnh Tay run rẩy nhưng không vì gió lạnh Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương Ta vừa thấy một linh hồn mỏng mảnh Níu vai ta đòi trả lại yêu đương Lòng chơ vơ rùng rợn nỗi kinh hoàng Lời cay đắng tưởng vô cùng bất tuyệt Ngậm ngùi thống thiết Rầu rĩ thê lương Tiếng nức nở trên vai nhường rỏ huyết Niềm oán hận càng nghe càng rõ rệt Ôi, trăm đau nghìn tủi quá bi thương! Chiều hôm nay ta viếng mộ một tình nương

Nghe hát

Tặng Vương Toàn Phách ngọt đàn say nệm khói êm Tiếng ca buồn nổi giữa chừng đêm “Canh khuya đưa khách…”. Lời gieo ngọc Mơ gái Tầm Dương thoảng áo xiêm Ai lạ nghìn thu xa tám cõi Sen vàng như động phía châu liêm Nao nao khói biếc hài thương nữ Trở gối, hoa lê rụng trắng thềm

Chết nửa vời

Bước đã mỏi mà trông càng đã mỏi Ta dừng chân nhắm mắt một đêm nay Thả chiếc bách không chèo trên bể khói Mặc trôi về đâu đó nước non say Kìa một cõi trăm hình muôn vạn tiếng Đương dần phai dần hiện, tắt rồi vang Ta cố gọi những giác quan lười biếng Để ghi cho hậu thế phút mơ màng Nhưng vũ trụ hư huyền tuy rộng mở Ta đê mê cảm được chút gì đâu! Hồn với xác chỉ còn thoi thóp thở Trong hai bàn tay sắt bọc nhung nâu

Con tàu say

Tặng Duy Linh Khói tuôn mờ trắng đêm sâu Men rừng say một con tàu ngả nghiêng Lắng tai, nhịp sắt liền liền Đường sương nổi dậy ưu phiền dưới chân Còi khuya vọng mãi tiếng ngân Lao đao núi thẳm cây gần tương tư Tha phương đã réo mong chờ Con tàu luân lạc đêm mờ còn say Rượu ngon chở mấy toa đầy Bánh xe muôn dặm còn ngây hương rừng Giữa đêm cây núi chập chùng Non sông chếnh choáng biết dừng nơi nao!

Hận rừng mai

Tặng Dương Tuệ Ngàn mai lối tuyết đêm đông lạnh Hai gã say sưa lạc nẻo về Đắm giấc mơ tình trên nệm tuyết Quanh người âu yếm lá mai che Phấn hương đàn sáo khi tàn mộng Dìu dặt như còn vướng gốc mai Gối tuyết lạnh lùng thêm cợt nhắc Màu da ngà nõn cánh tay ai Hôm nay khắc khoải hồn xuân muộn Chán nản nào sâu tận đáy tim Nhớ tiếc hai chàng theo dấu cũ Mong cùng sống lại giấc mơ tiên Hỡi ơi! chỉ thấy màu hoa úa Trăng hạ tuần soi lối mấp mô Lệ tuyết âm thầm tuôn đã cạn Rừng mai xơ xác nắm xương khô Tuyết tan mai rụng còn đâu nữa Dĩ vãng tìm đâu một chút ghi Chăn gối đêm xưa nơi vực thẳm Điêu tàn mang cả ái ân đi… Về thôi với cuộc vui quần chúng Tiệc yến phù hoa lộng lẫy xưa Với những tình yêu đầy vật chất Mê man giả dối xót thương vờ Mai, Tuyết là hai nàng bạc mệnh Lấy xuân làm mộ nắng làm tang Nâng niu đưa tới nguồn say đắm Chỉ một đêm đông gió phũ phàng

Chân hứng

Tặng Chấn và Liên Từ thuở chàng say ôm vũ trụ Thu trong bầu rượu một đêm trăng Nhảy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ Đem theo chân hứng gửi cô Hằng Chừng như thơ náu mãi cung tiên Lóng lánh canh khuya bạc cạnh thuyền Không đoái hoài chi dương thế nữa Nhạc trần tơ phím mãi vô duyên Bữa tiệc phàm phu ai đáng mặt Nối bài Dâng rượu thuở xưa đâu Trích Tiên đã khuất đời ai kẻ Tìm thấy trong men ý nhiệm màu Chuếnh choáng đêm nay ta buộc ngựa Ven rừng hiu quạnh suối cô liêu Xốn xang mạch máu ngàn thương xót Tài nghệ bao đời có bấy nhiêu! Ngựa ơi hãy nghỉ chân cuồng khấu Cho thoả lòng ta nỗi khát khao Ta chẳng mò trăng như Lý Bạch Nhưng tìm thi hứng mất đêm nao… Tình hoa thuở trước xô về đọng Ơi phiến gương vàng một tối nay Ta lặng buông thân trời lảo đảo Mơ hồ sông nước choáng men say Hỡi ơi, lầu nguyệt té xiêu rồi! Từng mảnh thơ ngà tản nát trôi Hồn cũ Thịnh Đường muôn nẻo sáng Ta ghì hư ảnh chút mà thôi

Hơi tàn Đông Á

Tặng Lưu Trọng Lư Phơi phới linh hồn lỏng khoá then Say nghe giọt nhựa khóc trên đèn Mê ly cả một trời Đông Á Sực tỉnh trong lòng nấm mộ đen Đáy cốc bao la vạn vực sầu Ngai vàng Mông Cổ ngự đêm nâu Hãy nghe bão táp trong cô tịch Vó ngựa dân Hồi dẵm đất Âu Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh Buồm neo rời rạc bến U Minh Đâu đây quằn quại trong làn khói Lớp lớp uy nghi Vạn Lý Thành Thuốc cháy âm thầm hãy lắng tai Phương Đông là một tiếng than dài Bao nhiêu năm đã từng oanh liệt Bốn bể quy hàng nép dưới ngai Nhựa chín dần trên ngọn lửa đào Ngược dòng năm tháng khói lên cao Hương thiêng rẽ lối đôi bờ mộng Cung các vàng son một thuở nào Gối nệm lênh đênh xác thịt hờ Thuyền say một cánh lướt dòng thơ Trăng hiu hắt ngủ đêm khuya rợn Sương khói phù dung ngập bến bờ Thế kỷ huy hoàng của Á Châu Hiện về trên gối một đêm nâu Mây xanh cánh rộng ai mơ đó Hồn có tiêu tan vạn cổ sầu!
Trên đây uct.edu.vn đã tiếp nối bài viết bằng những bài thơ hay trong tập thơ này. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi nhé!