I. Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba
Chim Trắng tên thật là Hồ Văn Ba (theo họ mẹ), sinh năm 1938, quê quán ở tỉnh Bến Tre. Tham gia hoạt động cách mạng từ phong trào “Bảo vệ hoà bình” của luật sư Nguyễn Hữu Thọ 1955 cho đến hôm nay. Đã từng bị chế độ Ngô Đình Diệm bắt giam giữ hai lần ở Mỹ Tho và Sài Gòn. Đầu năm 1961 ra khỏi nhà tù, vào chiến khu, làm công tác thanh niên, làm báo, viết báo, làm thơ viết chút văn, rồi thôi viết văn, làm thơ. Có làm công tác quản lý. Là uỷ viên ngành Văn thuộc Tiểu ban Văn nghệ miền Nam trong chiến khu, sau giải phóng cho đến nay liên tục tham gia Ban chấp hành Hội nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh. Hiện nay là phó chủ tịch Hội nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện đang cư trú tại thành phố Hồ Chí Minh.Các tác phẩm tiêu biểu: – Có đâu như ở miền Nam (với Lê Anh Xuân, Viễn Phương, NXB Thanh Niên, 1968) – Tên em rực rỡ vô cùng (NXB Văn nghệ giải phóng Hà Nội, 1971) – Đồng bằng tình yêu (Hội văn nghệ giải phóng miền Nam Việt Nam,1973) – Một góc quê hương (NXB Văn nghệ giải phóng Hà Nội, 1974) – Những ngả đường (NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1980) – Dấu vết nhỏ nhoi (NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1984) – Khi tình yêu lên tiếng (NXB Mũi Cà Mau, 1987) – Có một mùa thu trong (NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1990) – Thơ Chim Trắng – Cỏ gai (NXB Trẻ, 1998) – Hát lời cỏ hát (NXB Hội Nhà Văn, 1999) – Nhân có chim sẻ về (NXB Trẻ, 2006)II. Tập Thơ ” Nhân Có Chim Sẻ Về ” phần 1
Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau khám phá và cảm nhận kho tàng thơ của ông Chim Trắng – Hồ Văn Ba để cảm nhận khả năng sáng tác tài hoa của ông nha. Đừng bỏ lỡ những tác phẩm đặc sắc này nhé!Tập Thơ ” Nhân Có chim Sẻ Về” Của Chim Trắng – Hồ Văn Ba đã được uct.edu.vn chia sẻ trong bài viết trên. Mời quý vị độc giả cùng đón xem phần 2 vào một ngày không xa. Xin cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!Bọt nước
Bất ngờ ngọn gió xoay chiều Diều chưa no gió thả liều sợi dâyBỗng dưng sông nước lớn đầy Thình lình sông cạn trải dày rong rêuChợt dâng mấy đợt thủy triều Lòng nghe bụm nước cũng nhiều phù sa.Dòng sông có thật không ta? Ta về ta hỏi mình ba bảy lần.Có không trước mặt con đường Có không gặp gỡ, có lần chia tay ?Khi còn lại một mình
Đừng hòng mong tôi đốt cháy những cánh rừng Tôi đã từng qua!Những con đường tôi đã đi qua Đừng hòng mong tôi lấp đầy cỏ dại Những người tôi yêu đi qua đời tôi Đừng hòng bảo tôi nói: họ không ở lại.Khi nỗi cô đơn đến tột cùng Tôi hồi tưởng, suy gẫm quá khứ, tình yêu của tôi (Ôi, những con đường, những cánh rừng ngùn ngụt lửa khói, những người đàn bà tôi hằng yêu dấu !)Khi còn lại một mình Đó là lúc lòng tôi chật ních đớn đau, tràn trề hạnh phúc Tôi phục sinh tôi.Lời lá
Bỗng đâu cỏ rối mưa lùa Bỗng đâu đêm kéo về xua đuổi ngày Còn tôi chiếc lá lăn quay Những cơn gió lốc đã đầy bụi tro.Thả đi cho hết không lấy về
Sáng rồi – trăng đã qua trăng Là đêm đen đã qua tăm tối mìnhKhông hoàng hôn chẳng bình minh Ta lang thang giữa hai miền buồn – vui Mai đây môi ngậm cỏ vùi Có đâu sáng – tối mà vui với buồnThôi còn một chút xanh trong Thả đi cho hết thề không lấy về.Theo biển
Phải chi ta mãi thế này Mưa-đêm Yên Tử, nắng-ngày Hạ Long Thả lòng theo biển mênh mông Thả đời ta đến vô cùng cõi em.Cuối đời sông Biết ra sao phút cuối cùng Tình ta rồi cũng thả sông theo tình Đứng từ sâu thẳm ta nhìn Em theo nước lạ đổ biền biệt xa Đứng từ sâu thẳm trong ta Yêu thương thắm đẳm vào da thịt mình Đứng từ mơ ước ta nhìn Hai dòng nước bạc giao tình giữa sông Biết rồi: đây phút cuối cùng Cuối cùng ta, cuối đời sông ngập buồn.Trong tôi còn chút Sài Gòn
Xẻ dưa hấu làm đôi làm tư làm tám Anh ngâm nga Từ ấy*…. trong tôi Ở Biên Hòa Hoàng Lê Kha lên máy chém Chúng tôi ăn Tết sớm – chiều ba mươi Để đêm còn lẩn trốn! Ở biệt kích bốn – công an Sài Gòn Nghe tin Hạnh chết trong đêm vượt lộ Cai Lậy Tôi chắp hai bàn tay trong chiếc còng số 8 Âm thầm tiễn biệt anh Nước mắt không chảy nổi! Bây giờ đôi khi đi qua đường Nguyễn Thông nối dài Lục lọi ký ức về căn nhà tối om om mái tôn vách đất Về một đêm anh cắt dán vội lá cờ đỏ … Tất cả như có như không Chìm khuất đâu đó Lặng lẽ như bức tĩnh vật lắng tận đáy hồn mình Đôi khi trở về thăm quê cũ Phải qua Bình Tiên, Phú Lâm, Cây Gõ Lại muốn làm một quá cảnh Nghe gió thời thơ ấu tràn trề trên cánh đồng Với tay xuống ruộng bụm bọt cá-bãi-trầu Lặp lại giấc mơ chui cái đầu trọc của mình vào lòng cô giáo Nhưng không thể! Tất cả đã ra đi, phải ra đi Kể cả anh nữa, anh Thái Sanh HạnhThành tâm tưởng nhớ Chiêm bao chắc sẽ gặp lại chút Sài Gòn