I. Vài Nét Về Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba
Chim Trắng tên thật là Hồ Văn Ba (theo họ mẹ), sinh năm 1938, quê quán ở tỉnh Bến Tre. Tham gia hoạt động cách mạng từ phong trào “Bảo vệ hoà bình” của luật sư Nguyễn Hữu Thọ 1955 cho đến hôm nay. Đã từng bị chế độ Ngô Đình Diệm bắt giam giữ hai lần ở Mỹ Tho và Sài Gòn. Đầu năm 1961 ra khỏi nhà tù, vào chiến khu, làm công tác thanh niên, làm báo, viết báo, làm thơ viết chút văn, rồi thôi viết văn, làm thơ. Có làm công tác quản lý. Là uỷ viên ngành Văn thuộc Tiểu ban Văn nghệ miền Nam trong chiến khu, sau giải phóng cho đến nay liên tục tham gia Ban chấp hành Hội nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh. Hiện nay là phó chủ tịch Hội nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện đang cư trú tại thành phố Hồ Chí Minh.Các tác phẩm tiêu biểu: – Có đâu như ở miền Nam (với Lê Anh Xuân, Viễn Phương, NXB Thanh Niên, 1968) – Tên em rực rỡ vô cùng (NXB Văn nghệ giải phóng Hà Nội, 1971) – Đồng bằng tình yêu (Hội văn nghệ giải phóng miền Nam Việt Nam,1973) – Một góc quê hương (NXB Văn nghệ giải phóng Hà Nội, 1974) – Những ngả đường (NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1980) – Dấu vết nhỏ nhoi (NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1984) – Khi tình yêu lên tiếng (NXB Mũi Cà Mau, 1987) – Có một mùa thu trong (NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1990) – Thơ Chim Trắng – Cỏ gai (NXB Trẻ, 1998) – Hát lời cỏ hát (NXB Hội Nhà Văn, 1999) – Nhân có chim sẻ về (NXB Trẻ, 2006)II. Tập Thơ ” Hát Lời Cỏ Hát” Của Nhà Thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba
Hồ Văn Ba sở hữu nhiều tập thơ đặc sắc đặc biệt là tập thơ ” Hát lời cỏ hát” đậm chất trữ tình lãng mạn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá những bài thơ nổi tiếng này nhé!Chúng tôi đã chia sẻ cho các bạn Tập Thơ ” Hát Lời Cỏ Hát” Đặc Sắc Của Chim Trắng – Hồ Văn Ba Phần 1 kính mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa. Hãy luôn đồng hành cùng chúng tôi để có thể theo dõi những bài viết đặc sắc nhất. Xin chân thành cảm ơn các quý vị độc giả!Ào ạt sóng
Quyển sách khép kín Nhỏ nhoi trên chiếc ghế bành Lơ thơ hoa hồng trắng Gió lật trang “Chuyến xe đêm”(*) Pau-tôp-xki đang kể Tiếng vó ngựa thưa dần…Ngọn đèn một trăm oát cúi xuống mặt bàn Cái gạt tàn thở vài sợi khói Câu thơ bôi xóa, ngủ vùi Đêm mịt mùng đêm !Sương rơi lộp độp trên cỗ song mã Khét đắng tàn thuốc Hoa hồng trắng trên vải chợt hương Căn phòng nín thở. Tĩnh vật đêm Bắt đầu động đậy Tĩnh vật tôi Chợt ào ạt sóng Chợt nhoi nhói ra hoa.Trưa nay có người đàn bà quen cũ Ngang qua cửa nhà mình: Và đứng lại nhìn.Bài cuối tập thơ này
Bài cuối ngoài dự kiến trong tập thơ này Tôi viết trong chiều mùng hai Tết Khi em vừa gọi tôi Tiếng cười nhỏ xíu bên kia đầu dây chợt lặng Một dấu lặng đúng chỗ cho khúc dạo đầu một bản nhạc tình. Dẫu sao, tôi cũng loại bỏ một bài thơ khác đầy ắp nỗi buồn Đã thông qua nhà biên tập Với niềm luyến tiếc khôn nguôi Và lại đi tới một nỗi buồn khác Bằng màu thảm xám khói trong phòng Bằng một bông hoa tu-lip vàng rực vừa rũ xuống Bằng một cành lan sẽ nở tím trên tường Chiếc bánh chưng đông đá trong tủ lạnh Bàn thờ mẹ chưa khói nhang chiều… Bằng cả tiếng cười nhỏ xíu của em hai mươi ba năm về trước Cùng một nhành quỳnh bỏ lại trước hành lang. Vì em, vì tiếng cười như một khúc nhạc trong – dư âm hơi thở của dòng sông lạnh lẽo Tiếng rên khẽ của con mèo hong nắng trên mái nhà Tôi khước từ nỗi buồn mình Đến với nỗi buồn của em Đúng chiều mùng hai Tết Kỷ Mão này.Cuối cùng, tôi vẫn không hối tiếc khi đã vứt bỏ bài thơ đầy ắp nỗi cô đơn của mình Đi tới niềm hạnh phúc đang chờ đón phía trước Như một bông hoa vừa rực rỡ vẫy gọi vừa rũ xuống. Tôi đang là người hạnh phúc trên những nẻo đường, hân hoan đi tìm lại chính nỗi buồn mình Như những bông hoa chợt nở, chợt tàn tự những cánh rừng xaBơi một mình
Xuồng ba lá ghép bằng ba miếng ván Có tấm nào lẻ loi không? Anh bơi lái còn em bơi mũi Ngồi trước sau gì thực sự vẫn song đôi.Anh ngồi sau làm người cầm lái Em ngồi trước giành phần hướng đạo Trước – sau gì cũng cùng hướng ta bơi.Em cứ thử bơi xuồng một mình Chỉ huy và hướng đạo Quyền lực trong tay em Nhưng em sẽ lạc đường, đi suốt nỗi cô đơn.Chẳng chiều
Chiều nghiêng lật úp con thuyền Tôi đứng bên này – Đợi Chiều bung đổ nát con thuyền Bờ kia em cũng đợi.Chiều sâu thẳm – hoàng hôn ai bước tới?Chiều như thể chẳng chiều Thuyền như thể chẳng thuyền Em như thể không em Tôi như thể không tôi.Dòng sông cắt lưỡi dao lạnh, sắc Trắng toát hư tưởng.Chiều ấy
Thu sót Một chiếc lá Hai chiếc lá. Chói vàng Đang chơi trò trốn-tìm Con đường Cổ Ngư xào xạc Và gió se một làn lạnh mỏng Người đàn bà lạ qua tôi Mỉm cười với bầu trời chiều ấy.Hoàng hôn-thu Còn một cánh chim lạc Sóng Tây hồ Tôi đang lạc đường tới nhà ai Hà Nội lạc một ngày thu cuối? Lá và cánh chim chiều Tạm trú trên tím sóng Tây hồ-xanh ngắt Cổ Ngư Tôi-người đàn ông tự do hân hoan tự do cô đơn tự do phiền muộn Vừa mất dấu chân mình Đến cửa tình nào? Người đàn bà mỉm cười với bầu trời thu ấy Vọng từ xa lắm: -Và sóng !Cỏ tranh
Em đen đúa của tôi Đang đi trên cánh đồng nắng lửa Tháng ba- rát, bỏng Lặng thầm em bứt cọng cỏ tranh chơi.Em đen đúa của tôi Khỏa thân đi đó Mưa bão tháng mười Lũ lụt tháng mười một Mây cuồn cuộn, giận dữ phía trước Lãng đãng quá khứ, hoài niệm sau mình.Em khỏa thân đi tới Đĩa mén, đĩa lớn, chạy lũ Bám riết những trụ đèn – tỏa sáng. Cao áp cháy ngày Đêm – sâu bọ lúc nhúc bò lên cao Rút tỉa lá.Chân không dép, không giầy Đầu không dù, không nón Em đi… Đối diện với mặt trời và hoa quỳ Cùng đoàn người hành trang bộn bề Nói nói, cười cười. Buồn vui, phẫn nộ Môi tím – Bầm em! Ngậm cọng cỏ tranh chơi.Em đen đủi của tôi Khỏa thân đi đó Tóc giòn khô, đứng nắng tháng ba.Ướt đẫm tháng mười mưa lũ Đôi khi em cúi xuống nhìn Tuổi hai mươi hai lăm của mình Đôi vú nhọn của mình -Tia nắng trời – xuyên thủng Mỉm cười Em mỉm cười một mình! Em óng ánh của tôi Hòn than đỏ rực của tôi Nụ hoa nhỏ xíu của tôi Tình yêu của tôi ! Bao giờ em bật khóc? Và, những giọt nước mắt Nóng hổi, lấp lánh trên hai bụm tay trắng của tôi Biết rằng Em hạnh phúc! Và, cũng đã đến lúc tôi phải xa em.Cọng cỏ tranh nào tôi sẽ ngậm Sẽ rơi xuống Mảnh đất phương Nam này Khi tôi hát lời từ biệt Trên đôi môi đỏ chói của mình?Dịu dàng mưa lũ
Cánh đồng đang nứt nẻ Khát cây mưa tràn về Hạn hán cứ kéo dài Cánh đồng đang chết khátCánh đồng đang ngập nước Lúa vừa trổ đòng đòng Lũ lụt và bão táp Cánh đồng thành hoang sơ.Khi ta khát đắng-chờ Em còn xa lăng lắc Hạnh phúc chớm-mong manh Bất ngờ em chợt hiện.Cơn gió mới rong qua Lòng đã lăn tăn song Ly nước đầy-sẽ tràn Dịu dàng mưa lũ đến.Đi qua mùa thu
Ta đi qua mùa xuân Nôn nao niềm nuối tiếc Ta đi qua mùa hạ Trong veo vùng ngây thơTa đi qua mùa thu Buồn như là lá đổ Ta đi qua mùa đông Hết một thời nhung nhớ.Thơ ta qua bốn mùa Trước mùa xuân, đứng lại Trái đất nóng bừng bừng Mùa xuân vờ ngái ngủThôi thì thơ ở lại Với nỗi buồn trăm năm Thôi – thì ta ở lại Với đá này lạnh cămGhi lúc hai giờ
Bắp đây! Tiếng rao dài Bắp đây! Tiếng rao bền Mặt em chưa biết Biết em hiền – tiếng rao.Những ngày mùa xuân chưa tới Em rao qua phố Mấy nghìn lần Tôi nghe?Những ngày xa lắm mùa hè Em ngang qua phố Bắp đây! Tiếng rao đầy tiếng ve. Bắp đây! Bền bỉ rụt rè Những ngày mùa xuân chưa tới Muốn nối tới Bắp ơi! Một dòng sông biếc Áp thấp nhiệt đới – chiều, mưa trắng mặtHạnh ngộ
Gửi Trịnh Công SơnTiếng đàn vừa bay qua cửa sổ “nhà thơ” Mai tứ quí rụng một chiếc lá Đừng đổ lỗi cho gió Đừng đổ lỗi cho tiếng đàn!Nỗi buồn đang hạnh ngộ với cây Rớt một giọt nước mắt lá Nỗi buồn đang hạnh ngộ với thi sĩ Rớt một giọt nước mắt thơ.Đã lâu lắm không gặp tiếng đàn như thế Lấp lánh nỗi buồn san hôHát lời cỏ hát
Hạnh phúc bắt đầu từ cỏ úa Đến cỏ hát Khoảng giữa là vun tưới và mong đợiHạnh phúc bắt đầu từ dòng sông lạnh giá Đến nắng Khoảng giữa đầy trời mưa sa!Hạnh phúc bắt đầu từ hai ngón tay khô gầy Đến mềm mại búp măng tơ. Khoảng giữa là gân xanh, máu tứa.Hạnh phúc bắt đầu từ hai chữ ký ở phiên tòa Đến chia tay mãi mãi Khoảng giữa là giằng xé, đau đớn, căm thù và nước mắtHạnh phúc bắt đầu từ em bé da đen gầy đét,co quắp giữa sa mạc đến điệu nhảy săm – ba cuồng nhiệt. Ở giữa là cánh đồng nứt nẻ đố kỵ lúaHạnh phúc như sông biết nói, cỏ biết hát và tiếng réo gọi hạnh phúc như tiếng tù và trượt dài trên những tảng băngĐôi khi trong một đời người hạnh phúc bước vào cửa- ngã mũ và vội vã ra đi, Đến những ngôi nhà khác mỉm cười và đưa tay vẫyTa vẫn là người hạnh phúc Khi ta thành tâm nói tiếng nói của sông hát lời của cỏ. Khoảng giữa là nỗi đau Khắc khoải đợi chờHát nhỏ
Mùa thu đang đổ bộ xuống Sài Gòn Không mưa bụi mỏng Không hồ Thiền Quang Không hoa sữa Đưa tay với-mỏng một khoảng trời.Đi trên đường Duy Tân cũ Muốn buồn lại chút buồn xưa Giương mắt ngó Thăng Long Thấp thoáng nụ cười Hà Nội Em thanh-tân, áo đỏ, mỉm cười.Tôi đang nói mớ điều gì không biết nữa! Bịn rịn một mùa thu? Chới với một mùa xuân? Muốn hát nhỏ câu nào đó của Trịnh Công Sơn Không hát nổi. Thu cứ nhẹ nhàng đổ bộ xuống Sài Gòn Không vũ khí trong tay Không chống đỡ Một mình nghe lá đổ Đưa tay với-mỏng một khoảng trời.Hỏi trong chiều
Cảm ơn cái nhìn nóng Cái nhìn sương đẫm rung rinh lá Tôi không còn trẻ nữa.Cảm ơn tiếng cười nhỏ – trong trẻo Trải lụa Trưa- ngực rang, rát Tôi không còn trẻ như em!Cảm ơn đôi môi không son Trễ xuống – chia xẻ Và mẹ tôi đang từ Vô Cùng nhìn về Rớm lệ. Đấy nước mắt Thấy không? Em còn trẻ quá Và nước mắt không dành riêng cho hạnh phúc.Em thanh tân – Em từng trải – Chín đỏ suy nghĩ Em là mối tình đầu hay mối tình cuối cùng Của Thơ Của tôi và Thơ?Khói sóng
Hoàng hôn lặng lẽ khuất trên sông Còn lại con tàu trắng Con tàu vội vã khuất trên sông Còn lại một người đàn bà trên sóng Người đàn bà mất hút trên sông Đêm ở lại cùng tôi.Hôm qua mắt em đăm đắm nhìn Nghĩ là tình yêu sẽ đến Trao danh thiếp cuối cùng Chờ điện thoại Điện thoại câm như hến Hoàng hôn lại lặng lẽ về Và đêm – Tôi hỏi: – Đêm đấy phải không đêm? Em đấy phải không em? Tôi hỏi như người mù hỏi Dò dẫm, tìm kiếm, nhận dạng qua tiếng chân qua hơi thở Tất cả đều im lặng!Không có ánh nhìn nào hai lần lặp lại giống nhau Đêm là đêm hôm nay Đêm hôm qua đã khuất Mà có con tàu trắng nào đâu Đấy là sóng trắng Có mắt nào đăm đắm nhìn đâu Đấy chỉ là sợi khói Khói và sóng Suốt đời tôi đi hoang Tình yêu cùng đi hoang.Khúc chi đau
Thôi em nước mắt cạn rồi Vắt làm chi cho kiệt Nước mắt – chia ly Vĩnh biệt – nước mắt Còn sự lừa dối nào không giấu mặt?Em đã làm cuộc ra đi dài đăng đẳng Như hai cuộc kháng chiến trường kỳ Hai mươi năm Hạnh phúc có đủ Đau khổ có đủVí dầu tình bậu muốn thôi Ví dầu hốc mắt chưa cạn Nỗi đau chưa vơi Em cứ khóc ! Nước mắt biết mài mòn nỗi niềm Và đong đầy hạnh phúc.Tôi không yêu một người lúc nào cũng cạn khô nước mắt Bao giờ cũng như đang chới với dưới vực thẳm Chợt bất ngờ… Một ngón tay, một chiếc phao nào đó – bất ngờ Chính vì lẽ ấy, tôi đã yêu em.Sông có khúc, người có lúc Cách gì, anh cũng xin nhận lúc em đau.Ký ức rừng
Tôi bắt đầu rong chơi năm hai mươi tuổi Trước mặt tôi mặt trời phương Đông treo gương mùa xuân Ảo ảnh sau lưng mùa hè lãng đãng Những cos-sin-tăng những gót chân thon Thảm cỏ xanh mềmRong chơi với chiếc còng số 8 Nhức nhối hai tay trói gà Bình ac-quy-điện và tôi luân vũ Êm ả mặt trời phương ĐôngRong chơi trong những cánh rừng Trước tôi chiếc gương đời treo lủng lẳng Tiến tới ! Bóng tôi tiến. Tôi lùi bóng tôi lùi Úp mặt vào gương tôi gặp lại mìnhNăm ba mươi tuổi tôi chơi với súng Và biết hướng đầu ruồi về đâu Ngòi bút bắt đầu cựa quậy Trong hầm tối – rừng dừa biết lá Những ngón tay văng ra, đàn ghi ta vỡ nát Máu tung tóe trên trang giấy, mìn nổ trước đầu ngọn bút Khẩu súng tôi cầm còn nóng một làn môi (Làn môi ai vậy?)Điếu thuốc Ru – by lập lòe đốm lửa phượng Tôi âm thầm adieu hạ Tức ở ngực tráiTiếng đàn măng – đô – lin kêu bên kia lều Chợt mấy câu thơ viết ở Sài Gòn năm nào ấy “Bình minh giờ dậy trong lòng chứ – mười ngón tay dài có gợn đau” Đêm-pháo sáng rụng xuống dòng-sông-du kích Đêm-Sài Gòn con đường Thành Thái Biếc! -Linh Lan! Đừng bao giờ nói vĩnh biệt hạ Chớ bao giờ!Lãng mạn chơi ở Hồ Tây
Em hát gì như khúc dân ca (mùa đông đã đến) Khúc ca nào tôi không biết Có lá đa rụng nhẹ xuống đường Trăng thì nghiêng nửa mảnh Nửa mảnh còn đâu ở vô biên Nước Hồ Tây trong veo Hà Nội lạnh! Câu dân ca làm ấm lại lòng người Hoa đào đó rồi mùa đông lại đó Lại tiếng ve rung mặt nước Tây hồ Lại cánh cò chao liệng cánh đồng quê Chỉ còn thiếu điều gì như thể Không thể nào tìm thấy ở câu ca Em còn giấu điều gì trong đó Giữa một mùa đông băng giá thế này? Tôi đã đi qua bao xứ lạnh Không khúc dân ca nào ấm được lòng tôi Em còn giấu điều gì trong đó Giữa một mùa đông băng giá thế này?Lang thang chiều
Mây lang thang xa Trắng – bàn tay trắng Nhớ ! Tóc ngả nghiêng chiều. Chút da ngâm – Nụ cười chưa thiếu phụ Tạc đạn nổ sau vườn.Và Cửu – long – giang – sóng Vỗ nghiêng buồn Còn thiếu… Vỗ nghiêng vui. Bàn tay trắng yêu cầu Đỏ nữa đi phượng! Xanh trên cao và lang thang mây Ai nhớ đỏ? Cuộc đời đang vạm vỡ cùng hỏa hoạn Ai nhớ vai gầy? Ta nhớ xuyên rừng Xuyên lửa Xuyên vải liệm Và bé khóc thét.Lang thang chiều Giương mắt Nhớ thơ ngây !Lặng lẽ một hành lang
Hành lang vắng ấy Chiều đang dậy thì Nhành quỳnh chưa nụ Và hoang dã một giò lan. (Em mang chi rừng cho tôi nhớ lá Cất chi tiếng cười cho tôi nhớ xanh xao!)Ta đã xuyên qua hai mươi mùa xuân (bây giờ em vẫn thế!) Chớp nhoáng Pháo giao thừa.Có một lần quỳnh hoa sắp nở Đêm – len lén chờ Nhớ một lần – em.Năm quỳnh không hoa Mười giờ đêm – châm trà Mười giờ đêm – thức nhớ Và quên !Bây giờ có gì để nói Như một hoài niệm Cũng là rừng và dấu chân ta Với hành lang ấyCó điều gì để nói Khi đôi chân mỏi nhừ Trái tim tan rã Cũng là câu hỏi Của một thời Lặng lẽ một hành lang.Bây giờ nắng vẫn phong rêu Huyền thoại chưa khúc ca ngày cũ? Cảm ơn một chút rừng trong mùa xuân này Khi em sắp vào tuổi năm mươi Cảm ơn chút “nhỏ-Sài-gòn” mùa xuân ấy Khi em bước vào tuổi mười tám Cảm ơn quà tặng !Nhân danh em Xin đem treo trước cửa Thu mình.