Ai nỡ
Ai nỡ trách tình yêu dâng tặng mình Ai nỡ vô tình trước ánh nhìn nồng nàn tha thiết Một trái tim đang mê say cuồng nhiệt Ai nỡ đuổi xua, ai nỡ chối từ!? Anh và em như sông đôi bờ Có từ đâu, đi về đâu, ai biết Rất gần cũng rất xa bởi lòng sông cách biệt Ai nỡ trách nắng mưa, ai nỡ trách tình yêu Nhưng xin đừng!… Ơi đôi mắt phiêu diêu!
Anh có tin
Tin hay không – tuỳ anh Lá thư ấy, em viết rồi không gửi Bao đợi chờ nén dồn thành… giận dỗi Thư chẳng còn, nỗi nhớ vẫn vấn vương Anh có tin – những chiều hoàng hôn Em, một mình ưu tư, trầm mặc Phượng cháy đỏ một màu khản thiết Khoảng trời nào oà vỡ tiếng ve sôi? Thời gian ơi! Xin nhé, đừng trôi Ai đã hẹn ước đâu cúc vàng đam mê thế Cuối đường chia tay heo may về đơn lẻ Hoa sữa thơm đằm thắm nỗi… không lời Anh hãy lặng im để hồn em chơi vơi Ðể những cánh thư em viết rồi không gửi Ðể giận dỗi chìm trong chờ đợi Ðể mong nhớ hoài Anh có tin – tuỳ thôi!
Anh đến giữa đời em
Anh đến giữa đời em Như cơn mưa rào đầu, bất chợt Như là ngẫu nhiên, như là hẹn trước Như bao nhiêu cái có thể trong đờiKhi nửa – đời – mình còn thiếu vắng trong tôi Bao khao khát, bao kiếm tìm mải miết Một trí tuệ thông minh, một trái tim cuồng nhiệt Một mẫu hình lý tưởng khắt kheHồn lang thang phiêu lãng cuối trời xa Mắt mơ màng những nên thơ, huyền thoại Gửi khắp đó đây: một chút dỗi, một chút hờn, một chút buồn, chút nhớ Bóng hình ai trong ảo giác đơn côAnh đến giữa đời em, như trận gió không ngờ Làm đảo lộn những gì em vốn có Bao triết lý thơ ngây nhuốm màu sách vở Bao ước vọng cao xa em mê mải kiếm tìmNửa cuộc đời em đang ở trong anh Khi em nhận ra mình, mọi triết lý bỗng trở thành xa lạ Anh – một mình chan hòa trong tất cả Nỗi buồn, niềm vui, khát vọng ước mơVới em, anh là cả nguồn thơ Bình dị sáng trong giữa cuộc đời rất thực Không ồn ào, chẳng nhiều thề ước Anh đã là tất cả của yêu tin Anh đã là cái – nửa – của riêng em!
Ảo ảnh
Chẳng có gì, chẳng có gì đâu Ðừng hy vọng, đừng giận hờn như thế Anh như thế… ôi làm sao có thể Cơn giông chiều… ngần ngại cuối trời xa Suốt đời anh là giấc em mơ Như bảy sắc cầu vồng thoáng hiện Kỳ ảo, lung linh và tan biến Lời thì thầm… chìm loãng thinh không! Thôi anh cứ vô tình. Thôi em cứ bâng khuâng Cứ thoảng thốt mỗi ban mai thức giấc Anh viêm mãn làm sao anh biết được Cỏ và em thao thức suốt đêm dài Mưa mưa hoài… Vâng! Mưa có hề chi Em quen đợi, biết rằng anh chẳng đến Ảo-ảnh-anh trong em luôn ẩn hiện Cánh cửa im lìm thăm thẳm nỗi không anh.
Bài thơ không thể đặt tên
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành… tan vỡ Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ Chẳng muốn tin đâu, anh đã dối lừa Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy Em bồi hồi, em vội vã, em yêu… Hãy tha thứ nghe anh, có biết bao điều Em không thể và chúng mình, không thể… Sao hôm – Sao mai, cách xa đến thế Câu thơ này có tới được cùng anh ? Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh Em mãi yêu anh – một tình yêu… không thể! Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ Em bé nhỏ tội tình Biết trú ngụ về đâu ?!
Có thực không anh
Có thực không anh giây phút ấy ánh mắt gửi trao, run rẩy nụ hôn dịu ngọt, thầm thì… ? Thực không anh, buổi ấy mình về căn phònh nhỏ, chứa nổi không hạnh phúc ? Em bất ngờ, trong anh có thực và vòng tay… lặng lẽ… vòng tay!? Thực không anh có thể một mai cá bể – chim trời mình đi về đôi ngả mắt em buồn, thẳm sâu, xa vắng quá Thực không anh, hôm ấy, chúng mình…!?
Đêm Hà Nội nhớ
Xa một tuần có lâu quá không anh Sao em thấy ngày cứ dài đến thế Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm Thơ em xuống dòng Buồn nghiêng dấu lặng Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy…
Điệp khúc tình yêu
Anh hãy mãi là mùa Thu của em Ðể rát bỏng trưa hè dung hòa trong ảo mờ mây trắng Ðể cuồng nhiệt đam mê dịu dàng trong ưu tư xa thẳm Ðể những câu thơ… run rẩy mãi một thời.
Điều ước
Giá có thể nói được điều gì đó Cho em vơi bớt nỗi u sầu Giá có thể khóc được thật lâu Cho ẩn ức nỗi lòng tan đi cùng băng giá Giá với anh – em là tất cả Cho em yên định cuộc đời Giá tình yêu là vị ngọt đầu môi cho em vẫn khôi nguyên ánh nhìn buổi ấy Biển muôn đời một màu xanh mê mải Mà cát nỡ vô tình, sóng vỗ đến hoang liêu…
Độc thoại
Trái tim chan đầy thương nhớ Tâm trí tràn bao tứ thơ Mà sao bút cứ trỏng chơ Giấy vẫn khôi nguyên màu trắng Tình yêu không là vị đắng Sao cứ chát mặn đầu môi Biết anh có yêu em nữa Mà tim thổn thức bồi hồi!? Anh ơi sao không là nắng Sưởi ấm hồn em đông về Ðêm ơi! sao buồn lê thê Em biết trốn vào đâu được! Ðường đời mênh mông tít tắp Tâm tình mình em đầy vơi Biết đến bao giờ tới bến Hạnh phúc – tình yêu, anh ơi!
Đôi lời cho anh
Đừng trách! nếu một đôi lần em dỗi hờn vô cớ và bỏ đi Đừng tin! điều em nói -những gì -khi ấy Hãy nhìn! vào mắt em đang rực cháy niềm hạnh phúc vô bờ cuồng nhiệt lẫn yêu tin Hãy đừng! để mãi những phút giây lặng im vô tình biến khoảng khắc thiêng liêng thành thời gian chết Trước một trái tim đang say mê cuồng nhiệt Xin đừng! là áng mây lơ đãng thờ ơ Hạnh phúc là trái ngọt quanh ta Nhưng hái được phải đâu là chuyện dễ!
Em đợi
Em đợi, nhưng anh đừng đến! Cho em mãi phút bồn chồn Nhớ nhung, ngóng trông, khắc khoải Một mình, một bóng, cô đơn Em chờ, thôi kệ nghe anh ! Đừng đến cho tim thương nhớ Nắng chiều dùng dằng không ngủ Bâng khuâng mong ngóng một người Mặc em, đừng đến anh ơi! Cô đơn lòng em trống trải Gió mùa trở mình tê tái Nhận biết tim em chơi vơi Hôm nay cho đến trọn đời Em đợi, nhưng anh đừng đến
Heo may thu
Có tự bao giờ hương nồng nàn hoa sữa trên đường Nguyễn Du Có tự bao giờ mùa thu cho những đôi gái trai dập dìu hạnh phúc? Có tự bao giờ cháy niềm khao khát nửa đời mình đích thực ở trong nhau? Đêm dần buông… thoáng heo may về đâu
Lối em về
Một lối nhỏ rơi đầy hoa tím Bằng lăng ơi ! Thao thiết gọi hè về Em ngập ngừng… nhón gót… ngập ngừng đi Sợ cách mỏng… vô tình ai mau bước! Nỗi buồn nào như cánh hoa man mác Dịu dàng thôi mà bổi hổi không cùng Lời yêu thương – Người nói có thực không Hay lời gió tím niềm chới với!? Hoa vẫn rụng lối đi về, em đợi Người yêu ơi! Ðừng để nhé hoa buồn! Suốt đời mình đau đáu nỗi chờ mong Tim tím nhớ… tim tím hờn… tim tím.
Lời yêu muộn màng
Tình yêu đầu tiên anh không dành riêng em nụ hôn anh trao em không là thứ nhất em nhận nơi anh trái tim chân thật Ðừng trách em nếu có ghen hờn ánh mắt buồn xa vắng… trái tim trung trinh tươi màu giấy trắng biết những gì thiếu vắng đang đợi em!? Anh đi qua những năm tháng có bình yên ? em – nguyên sơ màu nắng đến với tình yêu anh hồn nhiên trong trắng sợ một ngày gặp bão tố cuồng phong Em thơ ngây run rẩy nép vào anh gửi trao và trông cậy em dâng tặng anh tình yêu đầu nồng cháy và xin nhận nơi anh tình yêu đến muộn màng.
Miền hiện đại
Những chóp nhà nhấp nhô kiểu Âu tây Những tiện nghi lên đời choáng ngợp Ai đó gọi, ấy mới là: sành điệu Những gương mặt được mùa vô cảm Quá khứ, xót thương dạt nép bên đường Ai đó gọi, ấy mới là: hạnh phúc. Những câu thơ gồng mình phá cách Ảo thuật lệch xô rỗng ý, rậm lời Ai đó gọi, ấy mới là: hiện đại. Bỏ lao xao tìm về hoang dại May vầng trăng còn cổ điển ánh nhìn Mộng mị còn giữ phần mềm yêu tin Đêm nhột giấc. Xe máy rồ… gọi sáng.
Nét thu
Heo may chín vàng lối phố Ta về nhặt kỷ niệm vương Có gì như là nỗi nhớ Lả tả rơi nghiêng phố buồn Biết cốm làng Vòng thơm lắm Thương ai lá sen đợi chờ Mắt ướt thu chiều thăm thẳm Trông vời ai – gót chơ vơ…
Ngày sáo sang sông
Bỏ lại sau lưng nụ cười rạng rỡ nắng thuỷ tinh chiếc lá chao nghiêng, chợt gió Bỏ lại sau lưng nỗi buồn vô cớ thở yêu đầu đa mang Bỏ lại sau lưng lời chim hót lỡ làng sông chiều nay chao chát sóng Bỏ lại sau lưng mùi hương đêm sâu thắm quyện đầy vướng víu cỏ may Bỏ lại sau lưng mà thôi…xác pháo ngập chân ngày sang sông
Nỗi niềm với Anna
Dẫu phải gửi mình cho con tầu lao vút khỏi sân ga Tôi vẫn muốn làm An-na-ka-rê-ni-na sống hết mình vì tình yêu nồng cháy Cũng giống như Anna tôi luôn luôn yêu cầu và luôn luôn đòi hỏi Tôi tha thiết yêu Người và muốn Người cũng tha thiết yêu tôi Hỡi nàng Anna hiền dịu của tôi ơi! Giá có phép tiên nào thức gọi nàng sống dậy Để tôi cùng nàng đi tìm một tình yêu nồng cháy Dẫu có đắng cay hơn và đau khổ cũng nhiều hơn Không thể ngồi yên chấp nhận những chán buồn Tôi phải đi, phải tìm-một tình yêu say mê cuồng nhiệt Có thể một mai, người tôi yêu sẽ trở thành tẻ nhạt Nhưng tôi vẫn tìm hoài yêu mãi cái tôi yêu. Đâu có tình yêu đơn giản một chiều Trong vị ngọt chứa bao điều cay đắng Lường sao hết -tình cảm con người kỳ lạ lắm Hôm nay yêu mai có thể xa rồi ! Dẫu không một lần mãn nguyện với tình yêu Tôi vẫn muốn làm Anna -suốt cuộc đời tìm kiếm Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, một tình yêu trọn vẹn Chút xíu vậy thôi, nhưng nói đúng hơn với nghĩa Trái tim mình!
Tháng giêng xanh
Tháng giêng xanh màu mạ non Lộc biếc về đâu thắm thế Hoa mưa phấn rơi rắc nhẹ Ửng hồng đôi má mười lăm Trắng đục một màu sương giăng Thấp thoáng dòng người trẩy hội Khe khẽ dùm bàn chân nhé Đang hương nhựa ứ mai hồng Giêng về xanh trong mắt trong Lộc non cựa mình chúm chím Ướt mềm thề hẹn non biển Cỏ may bối dối dâng đầy Xuân về xanh trong ngất ngây Đệm bè thiên nhiên ríu gọi Vụng về gió hôn rất vội Ngơ ngác mắt đào – tháng giêng…
Thiền vọng
I Hoài vọng đấy mà dã tràng xe cát Sóng giận hờn xoá nét chữ vô tư Bến tình yêu vợi trông bờ hạnh phúc Dáng Vọng Phu thiền mãi đến giờ! II Núi chờ ai đứng chơ vơ Sóng hẹn ai vỗ lời thề tháng năm Thẳm xa, vời vợi mây hồng Dã tràng ca… hạnh phúc không trở về.
Tiếng gõ cửa
Miên man trong mong nhớ trong đợi chờ trong giận dỗi thương yêu… Chợt Tiếng gõ cửa – nhẹ và êm Trái tim bỗng rộn ngân, rạo rực Trong giây phút… hẫng, buồn tênh Chẳng phải là Anh -Người tôi mong đợi. Xin đừng vô tình Làm tim tôi đau nhói Sau mỗi lần Tiếng gõ cửa Không phải là Anh!
Về bông hoa nở với bình hoa
Chỉ là bông hoa nở với bình hoa Giản đơn thế mà cũng khiêm nhường thế Hương sắc hoa một thì thoáng nhẹ Rực rỡ phút giây để lặng lẽ phai tàn Và bình hoa như thể vô tình Chẳng nỗi sẻ chia, chẳng niềm an ủi Trước những bông hoa đang rã rời ủ rũ Nỗi niềm nào làm đau nặng cách hoa Ðem tận cùng đổi lấy phút vinh hoa Chút ngọt ngào dẫu nghìn đời mỏi mòn khắc khoải Nhưng không có bình hoa làm sao hoa đứng nổi Dù phút giây kiêu hãnh trước cuộc đời Mai xa rồi- căn phòng nhỏ của tôi Vẫn ấm áp chiếc bình hoa với những bông hoa không còn hương sắc Nếu một ngày anh quay về… xa lắc Kỷ niệm một thời… Thì hoa và bình ấy vẫn đợi anh thôi!
Viết tặng tuổi 20
Hai mươi rồi còn bé bỏng đâu anh Bạn bè mình đã có chồng có vợ Em thì vẫn dại khờ nũng nịu Chợt buồn vui, chợt giận dỗi, thương yêu Như áng mây thanh thản êm trôi Mặc nắng quái chiều vội về chốn ngủ Cho kẻ ngược người xuôi ồn ào trên phố Em vẩn vơ tìm bí ẩn một tứ thơ Em lang thang không đến bến tới bờ Như con thuyền chẳng người cầm lái Tìm hạnh phúc mỏng manh màu khói Trong hư vô trong diệu ảo xa vời Ðừng cười em anh nhé – tuổi 20 Em biết lắm không còn thơ bé nữa!
Với anh
Anh không phải là Rômeo Em vẫn muốn làm Juyliet Yêu và sống hết mình tha thiết Trọn vẹn hiến dâng trao anh Anh không là Ðại thụ xanh Tỏa bóng trưa hè khô khát Em vẫn làm Ngọn cỏ mềm Giữ hạt sương đêm dịu ngọt… Anh thương yêu ơi, có biết Hạnh phúc đời em là anh! Một mai anh không yêu em Biết em có là em nữa!?Trên đây uct.edu.vn đã dành cho bạn những bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ Bùi Sim Sim. Hy vọng bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!