Quán tính
Khi nói anh dễ say lời Khi nghe anh lại lặng người để nghe Về rồi ngại bước chân đi Đi thì không dễ mỗi khi lại ngừng Đã không cay mặn muối gừng Thì cam chớ ngọt, khế đừng có chuaNhật thực
Em như ánh sáng chan hoà Anh làm nhật thực thế là… xong em Ngày thì anh nhốt vào đêm Tiếng chim anh nhốt vào miền xanh cây Bàn tay nhốt lấy bàn tay Giữa khi ánh mắt đang bay về trờiLo chi tắt ánh xa vời Anh còn ánh toả mặt người gần bênCứ gì đêm mới là đêm Anh xin nhật thực cho em làm trờiKhán giả
Áo như ngựa vằn Thân như ngựa bạch Hát thì ngựa ôTrái tim tôi – lục lạc Treo vào đâu bây giờNgã tư đèn đỏ
Cô gái đi qua đường cắn táo Quả táo tròn căng Môi cô mọng đỏ Mặt trời hớn hở Cặp chân thon dàiVáy ngắn trời xanh Hai hàng xe đỗ Ngã tư đèn đỏ Cô đi thanh bìnhQuả táo ngon lành Môi cô tiêu diệt Cặp môi quyết liệt Sao trông ngon lànhKìa đèn đã xanh Mà xe không nhích Mặt trời khúc khích Cặp chân thon dàiTrên bãi biển
Mặt trời trên cao soi những mặt trời dưới đất Người nằm như bát úp Cây đứng run mình nghe lá phơiTrời khoe hết của trời Nào bình minh, nào hoàng hôn ngũ sắc Đất cũng khoe mọi huy hoàng của đất: Tung tẩy bikini Thân hình hun nắng mật Mắt một mí và bạch kim trên tóc Những châu lục phơi mình khoe với cát Cát ôm người nhấp nháy với trời xanhBiển xa thì nghiêm như triết nhân Vào đến bãi cũng ồn ào rồ dại Sóng trắng loá như răng Nước dịu mềm như lưỡi Cát thì tươi như má đang hồngLũ hải âu lúng túng lượn vòng Đậu thì sợ mà bay đi cũng tiếcMắt say đắm xin nhập vào biển biếc Ôm trụi trần trời đất đến hong phơiCó hai người
Những que diêm quanh cái gạt tàn Thời tiết nói rồi không nói nữa Tàn thuốc lặng im, que diêm lặng im Người im lặng đợi người im lặng Lúc ấy ngoài trời mưa bụi bayNgười đàn bà hết thời con gái Người đàn ông hết thời con trai Gạt tàn không còn khóiTrời mưa bụi lập xuân Hàng cây lên lộc mới Mảnh đất chỗ họ ngồi Hoa sốt ruột bật thành tiếng nóiVới thơ
– Sự đời khó lắm người ơi Câu thơ đi ngược về xuôi làm gì– Mùa đông dù có tái tê Thì xuân cũng đến liền kề đó thôi Sông tìm về biển sông xuôi Mây tìm về núi mưa rơi xuống trần Gió bay không ngại xa gần Trăng cao thì cũng tầm chân của người Khó ư? Thì biết khó rồi Lẽ sông: nước chảy, lẽ đời: hợp tanLộc chồi không biết than van Hồn nhiên hương quả bay sang láng giềngƯớc gì
Tặng một bạn thơ trẻMai này em làm thi sĩ Gót ngọc theo mây lên trờiƯớc gì lại rơi xuống đất Rơi vào vuông cỏ mật Rơi vào bãi phân trâu Rơi vào ngọn gió Lào có lời mẹ hát Vào cơn mưa ào ạt cày bừaVẫn những lời giản dị Mà mẹ rơi nước mắt Mà lòng cha tái tê Em đừng có phấn son cho từng câu chữ Em nghe thật hồn mình Thì hồn ta lắng ngheCon đom đóm bạc đầu Con ve thoát xác Chữ thoát khỏi hình hài mà thành tâm tưởng Thơ thoát chữ ra ngoài thành bóng cây che Sa mạc nắng có người đang khát Mang cho người ta nước Rồi hãy tả chân trời xa tít sắp cơn mưaThơ
Em biết vẽ cho người khiếm thị Biết nấu cơm cho cơn đói xa vời Hạt nước mắt thành mầm hạnh phúc Hạnh phúc thành đồ trẻ con chơiEm nói tình yêu thì cây xanh lá Lá cây xanh nuôi mặt trời hồng Mặt trời gọi bừng bừng hoa nở Hoa bên hoa cho vợ nhớ thương chồngEm nói lửa làm tôi thương nỗi rét Em nói mây làm tôi nhớ chân trời Em im lặng lại làm tôi nghe được Những điều còn ấp úng trong tôiEm là bóng của hồn trên giấy trắng Là cơn mơ thức tỉnh con người Là cõi ảo nuôi đời sống thực Thực vầng trăng, hạt muối mặn mòiNghe… lắng nghe
Lửa nói lời của lửa Nến nói cho ta nhìn Cây nói như triều lên Nghe cây mà biết gióHạ nói lời chín đỏ Lưỡi ta nghe vị mùa Đông nói giọng trời khuya Nồng nồng hương hoa sữaEm nói lời của lửa Em nói lời cây xanh Trái chín trong ngực anh Nói thành lời nhịp đậpLời hoa làm trái mật Chín ngọt cành thời gian Ta mang năm giác quan Dệt mình vào khoảng rộngMở hồn vào cõi mộng Lại nghe trước hiên nhà Tiếng trăm bàn chân bước Tiếng nghìn bàn chân …xaDễ hay khó
Trong tảng đá sù sì thô ráp Đã có pho tượng đẹp Chỉ cần anh lấy raTrong tiếng thét la Của thường ngày huyên náo Đã chứa sẵn bài ca kỳ ảo Chỉ cần anh nghe raTrên con đường ta qua Trong tháng ngày ta ở Những sớm nhạt nhoà, những đêm lọ mọ Có khoảnh khắc thiêng liêng kỳ lạ Đủ sức nuôi lớn những đời người Nhưng làm sao giữ được Giữa dòng thời gian trôiBên cháu
Nghĩ cái chồi cái búp Nghĩ cái nụ cái mầm Ông đứng nhìn cháu ngủ Nghĩ đời mình xa xămNghe cháu gọi ông
ặng cháu TâmTâm vừa mở mắt, gọi ong Ông như có cánh bay trong vườn trời Là ong, ông lại là người Nghe vầng trăng mọc mà tươi đêm rằmGọi bà, gọi mẹ, gọi măm Sáng nay cháu lại bất thần gọi ông Mai này gọi núi, gọi sông Núi cao, sông rộng, cánh đồng vàng mơTiếng ông cháu gọi non tơ Chiếc neo thả giữa sóng xô đời người Tiếng ông nghe cháu gọi rồi Đất không rộng nữa và trời… hết caoNhớ li ti
Đã nhiều năm Giao thừa xong tôi ngồi yên lặng Nghe nỗi nhớ cháu con thấm xuống đời người Tôi ra ga đón người thiên hạ Ăn tết mình bằng vui người taTết xa quê lại có cả nhà Con tất bật cháu lăng xăng Cô gái tuổi hai mươi nay thành bà nội Chén rượu nhỏ cũng nhiều mừng tủi Bánh chưng xanh nhớ bánh chưng xanh Dưa hành nhớ dưa hành Mình nhớ mình. Xao xácAo rau cần mùa này cạn nước Giậu cúc tần… Tre trúc lao xao lá khô rơi Nắng rắc xuống tơ trời vàng rực Con đường làng rơm mới phơi thơm Cây Hà Nội thì như khói sương Đường Hà Nội chân người đi ấm đấtHương vị mùa xuân xa lắc lắc Giữa các con mà nhớ các con Cái nhớ li ti không dám nói Ngay lúc đang vui lại thẫn thờ Ngoại sáu mươi lại thành đứa trẻ ngóng mẹ chiều hôm đứng cổng chờNằm cạnh cháu
Nằm bên cạnh cháu nghe cháu thở Y hệt ngày xưa cha cháu thôi Mấy chục năm trời như mới đó Ngày đêm như thác cuộn đời trôiCháu ở bên này, xa đất nước Chẳng nghe tiếng võng, tiếng gà khuya Chẳng biết nỗi niềm trong tiếng Việt Mái rạ than thầm với ngõ treÔng ước suốt đời bên cạnh cháu Mà sao… trời đất chốn quê hương Hoa xoan, bờ giậu, con đường gạch Mỗi lúc nghe lòng mỗi vấn vươngÔng lắng giữa đêm nghe cháu thở Như tích lương khô, phòng dọc đường về lại quê nhà, xa cách cháu nuôi đỡ lòng ông lúc nhớ thươngDưới tàn cây râm mát
Dưới tàn cây râm mát Cỏ lên xanh như thảm mời ngồi Những cụ già lặng nghe xa thẳm Xa thẳm nghe năm tháng đời người Trái tim đầy hoài niệm Bàn tay nghe thảnh thơiDưới tàn cây râm mát Đàn trẻ con chạy reo Đuổi theo cánh bồ câu bay thấp Đuổi theo các bà tiên bay cao Đuổi theo chân mẹ cha Và lớnDưới tàn cây râm mát Những đôi người bên nhau Đầu họ chụm thành căn nhà hạnh phúc Nụ hôn họ bừng trên mặt đất Làm tim ta nở hoaDưới tàn cây râm mát Những căn nhà nuôi che giấc ngủ Những giấc ngủ nuôi che giấc mơ Giấc mơ che cho con người bão gió Bão gió lặng im dần bên nhịp thở bình yênDưới tàn cây râm mát Tôi nhìn về quê tôi Nắng tháng năm, tháng mười Lúa chín Mặt mẹ đầy mồ hôiTuyết
Bao giờ tuyết cũng tinh khôi Lặng im tuyết phủ, trắng trời tuyết bay Đường xa không gợn dấu giày Cây tô nét trắng cành gầy tuyết in Nhà ai như chiếc tổ chim Cheo leo tia khói đang mềm mại bayNiềm vui tuyết đã phủ dày Nỗi buồn tan có như ngày tuyết tan?Thức giữa đêm
Tôi chợt thức trong đêm Nhà tôi hay nước lạ Xứ sở xa vời cách Thái Bình DươngNghe nhịp thở cháu con trong căn nhà đang ở Tiếng thằng cháu nói mê lại dẫn về địa chỉ Căn nhà xa, quen cả đời người Căn nhà Việt, tiếng võng đưa cũng Việt Mà tuyết ngoài kia của xứ ngườiTuyết nhuộm trắng đêm đen Nửa đêm tôi thức giấc Một cơn gió rùng mình, cành thông rơi tuyết Tôi rùng mình nghe tháng năm rơiNhớ con gà
Công nghệ chăn nuôi rồi ướp lạnh Ở lâu thấy nhớ bóng con gà Tảo tần dáng bới ngoài chân giậu Trưa vắng mơ hồ tiếng gáy xaQuê người
Trên cao thì nắng cũng quê ta Cũng trắng màu mây bay phía xa Đồi cũng nhuộm vàng trên đỉnh ngọn Tôi ngỡ là tôi lúc ở nhàNắng xuống vào cây, soi tận lá Cây lá không là cây lá quen Những dáng phố phường xa lạ kiểu Nhưng nếp nhà dân khác lạ thềmNhớ quê, đành vậy, nhìn mây trắng Nhìn nắng hanh vàng trên núi xa Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ Bụi đường cũng bụi của người taHương hoa cau
Ngỡ gặp quê nhà ngay giữa phố gặp tuổi thơ khi đã bạc đầuGiữa phố hương hoa cau sáng đầu hè thanh mát Hương cau nhẹ mơ hồ bay đến tự nơi nao không biết có đấy rồi lại mất như chơi trò đuổi bắt với ngày xưaHương đuổi bắt hay hồn tôi đuổi bắt đã có rồi không mất không thấy hoa nhưng mùi hương thì biết cái mùi hương da diết tiếng gọi thầm xa hút một cõi vườn cao vút những thân cauCon sông quê ngày bé
Sông thành Bạch Đằng Giang Vua Ngô Quyền đánh quân Nam Hán Hưng Đạo thắng quân Nguyên Rạo rực trống reo cờ phất Tám tuổi, trường làng, áo nâu, chân đất Dòng sông ấy mênh mang Mênh mang lần thứ nhất Thấy trong mơ mà ngỡ thấy trong đờiSông hẹp lại rồi Hay hồn thôi mơ ước Thôi thuyền chiến quân reo, thôi cờ bay trống thúc Nên sông thành lạch nước Chảy buồn tênhSông tuổi thơ Như diều bay, dây đứt Con sông ấy không về Đêm nằm lại quê cha thao thức Đâu là quê?Gió thu
Mở cửa sáng nay gặp gió thu Sững sờ như gặp người quen cũ Lòng bỗng đầy lên bao nỗi xưaNỗi gì không rõChỉ biết mình đã đi, đã qua Chỉ gặp gió thu, không gặp lại gương mặt từng đi với gió thuCăn nhà xưa mẹ ở
Căn nhà cũ mang hồn ta âm thầm đứng đợiTa âm thầm trở lại lưng dựa tường nghe gọi xa xăm…Vịn ca dao
Có gì còn ở với tôi Bờ sông thì lở, bãi bồi thì xa Bèo về với chốn nước sa Nước ra biển cả bao la với trời Riêng tôi vọng mãi giữa đời Gọi chim chim lạ, gọi người người dưngLạ chim, lạ suối, lạ rừng Lạ, tôi vẫn gọi không đừng được đâuNắng tươi
Nắng chiếu trên chồng gạch đỏ tươi Lá sáng long lanh ửng mặt người Sẽ một ngày nắng tươi như thế Mà ta không nữa ở trên đờiKhông có ta thì gạch vẫn tươi Biết đâu trong gạch có ta rồi Tiếng chim tu hú trong vườn vải Có giống khi ta tuổi chín mười?Không đề
Cậy đêm, đêm đã sang ngày Gió khuya thì rộng, mà cây lại mềm Cậy sông, sông bận với thuyền Chấm com thì ngại, tên miền thì xaTóc muối tiêu
Muối càng ngày càng nhiều Tiêu càng ngày càng ít Chân đã qua nhiều làng Mắt đã trông nhiều nước Nơi bần hàn rơm rác Thành lầu cao phố sang Nơi điện tía cung vàng Thành bờ lau bãi gióChẳng gì là không thể Không gì là nhỏ nhoiChỉ lòng mình lạ thôi Càng đi càng thăm thẳm Biển đi tìm vị mặn Suốt đời không tới nơiTóc trắng
Mây trắng – hành trang của trời xanh Tóc trắng – chút hành trang của tuổiChân đi chưa thấy mỏi Tay còn chờ nắm những bàn tay Tóc thích màu mây Thì cứ trắngTrắng – nó im lặng trắng Chính mình cũng không hay Một hôm tỉnh dậy nhìn gương. Lạ Rồi lặng ngồi thương những tháng ngàyTháng ngày chất cả trong màu trắng (Trắng là quang phổ đỏ, da cam vàng với lục, lam, chàm, tím nữa) Vui, buồn, sướng, khổ… hoá mây bayĐời người một cõi mênh mang thế Tóc trắng bay ngang mỗi dấu giàyPhật cười
Mái tam quan đứng phía ngoài tôi đâu biết Phật các ngài bên trong Trời nổi cơn dông đất nổi cơn dông bão dông không ướt chỗ ông Phật ngồi– Ô hay! Ông Phật bật cười – Đừng nhầm gỗ mít với tôi trong chùaCảm ơn
Phải đi hết nỗi buồn mới đến được niềm vui Tôi chẳng dám ăn gian lấy cười làm mặt nạ Nước mắt núi âm thầm ủ thời gian trong đá Sẽ long lanh thạch nhũ lúc người soiCảm ơn người đã cúi xuống thơ tôi
Trên đây, uct.edu.vn đã nối tiếp bài viết Nhà Thơ Vũ Quần Phương Cùng Tập Thơ Chỗ Ấy Sóng Phần 2 được nhiều đánh giá yêu thích từ các bạn. Mong rằng các bạn sẽ ủng hộ bài viết này nhiều hơn. Hãy theo dõi uct.edu.vn để cập nhật những bài viết xuất sắc hơn nhé! Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết của chúng tôi !