Nhắc đến tập thơ Đồng tử (Prunelle, 2005) chúng ta liền nghĩ đến ngay đến nữ thi sĩ vang danh . Chị là một cây bút thế hệ trẻ nổi bật trong nền thơ ca nước nhà. Với tinh thần yêu thơ ca mãnh liệt, chị đã ra mắt rất nhiều thi phẩm được bạn đọc và dư luận quan tâm. Nhiều bài thơ đã được phổ nhạc trở thành ca khúc gắn liền với nhiều thế hệ Việt Nam. Cùng chúng tôi khám phá những thi phẩm mang đậm phong cách thơ của Vi Thùy Linh nhé!

Bản đồ tình yêu

Thềm mưa thềm mưa Phấn hoa bay trên làn da cẩm thạch Trời trong vắt như bình vang trắng Cơn gió đực Làm tình một mình trên mái Anh tô son môi em chín chín lần trong buổi tối bằng môi anh Điệu Samba thôi miên mùa thu Rượu Bohême đổ không biết cạn Tha bổng mọi ưu phiền ma mị Anh – Matador chính hiệu Lao vào đấu trường nguy hiểm Tấm vải đỏ thành cờ thắng trận Sính lễ trải xuống em nằm Lưng anh lưng em lưng sóng Vòm vòm hoa anh đào lấp lánh Hạnh phúc không khó bắt như bầy sóc ăn hạt dẻ ngoài kia Căn phòng thành đại dương Em đi không ướt gót Chiếc gối lưu dư chấn Búp búp chồi lồng ngón Thời gian thành rừng rêu Anh cùng em làm bản đồ tình yêu Chân mây thẳm thẳm Xoải cánh mùi thịt da lồng lộng Em luôn muốn hôn anh cẩn thận Xiêm y vũ hội là làn da xuân Dâng thuỷ triều sắc đẹp Tiếng trầm trồ hoà nhạc Mọi khách mời cùng nhảy Pasodobe khởi đầu Suốt đêm suốt đêm Những khát khao được giải phóng Lời hẹn ước tiên báo tương lai Ngày mai ngày mai nữa Bản đồ vẽ thêm vùng cho đủ hết những người phụ nữ chưa được nâng niu Tâm thất đang rung lời tiên đoán Tâm nguyện chính đáng là nguyên cớ hành trình không nhút nhát Hãy vĩnh biệt cuộc sống tĩnh mịch đơn điệu Chịu đựng nô lệ giới tính bằng bị động Hãy yêu nhau, đừng chần chừ nữa! Đừng giam đời trong hèn yếu, sợ đàm tiếu điều tiếng lên án từ những kẻ vô hồn bạc nhược Nào cùng đi Chẳng thêm một giây chần chừ Em dài quên cân đối Ngày mới ly thân bóng tối Đám bỉ ổi ăn năn trong hiu quạnh Quỷ sứ chen nhau chạy về nghĩa địa Kiêu hãnh dưới mặt trời Sắc đẹp – hiểm hoạ được tồn vinh Chân bước trên lối sỏi tím, sỏi bay theo tóc Bề mặt bản đồ – lớp da phòng vệ nỗi đau bảo hộ chấn thương Những người điếc nghe nhạc mải mê Những người mù say sưa chụp ảnh Những người câm reo cười nhún nhảy Những người liệt chạy tung tăng hoan hỉ Cùng cởi bỏ đời mình bằng tâm trạng đang yêu Chiều ngọc lam Xem trẻ con chơi Anh lại tô mọng môi em bằng môi anh, lần thứ chín trăm chín chín

Đồng tử

Khi những ngôi sao nhảy dù khỏi bầu trời Mẹ chỉ thấy ánh sáng tiếng con bay muôn vàn bích ngọc Chỉ thấy mặt đất nứt theo đường chỉ tay mẹ mỏi mòn Chờ con – Đồng Tử Những sinh vật cần sống, bị huỷ diệt dần hoặc tuyệt chủng, bởi con người (Loại người đem cho nhau bi thương và cái chết) Thời gian đu màu tóc Mẹ nhọc nhằn tìm miền Hạnh phúc Con trai ơi! Con đã cho mẹ một sinh lực phi thường Để biết im lặng và nhẫn nại Để làm việc bằng hai, ba Để đến ngày được làm người đàn bà bình thường nhất Vào lúc những hạt mồ hôi cha thấm vào ngực mẹ Mặt đất già chật chội nở dần những luồng hoa đồng trinh Mẹ lẻ loi sống bằng mường tượng tỉ mỉ về ngày sống với Cha và con Mùi da thịt bụ sữa của con khiến bốn bề bỗng nhiên ngây thơ ngào ngạt Biển rộng ra, núi rừng xanh nguyên sinh, da trời liền lại Hoa muôn loài ùa về Việt Nam ta nở theo mái tóc của những bé xù Đêm tháng 5 mẹ nằm chờ sáng Bầu nước mắt hàm tiếu trong tim mẹ Chực vỡ oà theo bầu sinh sôi Ngôi nhà đầm đìa trăng ngân mãi đại hồ cầm Con trai yêu thương của cha mẹ ơi! Hãy dỗ mẹ: “Đừng khóc!” Vì mặt trời thiêu đốt ngã rồi Tất cả các loài chim đều được sống để dậy thì tiếng hót hợp xướng cùng con bi bô Những cánh sao măng tơ vươn vai vào ngày mai ngọt lịm Vòng tay cha làm gối cho mẹ và chúng con Một đời thường đẹp hơn những giấc mơ thiên đường Không gì chia cắt, đe doạ được chúng ta Khi những nơi cằn cỗi lụi tàn nảy lên mầm xanh hăm hở Khi cha mẹ nhìn bằng mắt con – Đồng Tử Chúng ta được làm người thư thả Trong tình yêu cật lực của mình

Hãy phủ thơ khắp thế giới của em!

Thình lình, đàn nhện nối nhau nhảy dù bằng dây màng giăng sương xuống khu vườn thơ mộng, cùng kiếm mồi, chui ra chui vào những vỏ ốc rỗng tíu tít chuẩn bị kỳ sinh nở Ngày đêm tuần hoàn kéo mặt trời mặt trăng theo chiếc ròng rọc khổng lồ thôi miên mí mắt Nới kích thước tâm hồn bằng cảm xúc Tự do – dòng máu nóng cương trực không cam chịu dưới lớp da nhiệt đới Em từng sầu tủi hoang mang muốn giã từ, nhưng làm sao ra đi khi đã yêu thơ, yêu Anh yêu tự nhiên, chủ thể – người tình – nô bộc Em lại trở về tràn trề, không bi luỵ lung lạc Hoa sơn chi đón chào lễ cưới, thuỷ tiên cười nghênh xuân mới Như bầy tiên nữ tắm trong nước khiết Thành phố phù hoa rực hồng hạc Những đuôi ngựa quất vĩ cầm nức nở Bức tường than khóc nổi dàn bè báo động Thế giới loạn ly vì lũ khủng bố cuồng man ngu muội cực đoan quá khích Nắm lấy tay nhau, những bàn tay không biên giới! Chuông nguyện hồn ai, Hemingway suy nhược thần kinh tự sát Nếu nghe nhạc bằng đôi tai Betthoven, nhìn đời bằng cặp mắt L. Borges, thế gian này có khác? Người vẫn bắn người đổ máu, đỏ hoa hồng trắng Trong chăn ấm có gai nhọn sắc Tiếng khóc cười móc xích Acapella Đô thị phồn hoa náo hoạt lúc 0 giờ Khuôn mặt em toả bao tia sáng Èn trong em, nữ thần Aphrodite Đến với mọi người bằng sóng chữ tình yêu Tung vó nhân mã bắn cung, yêu kiều nàng không dừng quyến rũ Những quả bông nở thành chim trắng khắp cánh đồng mây trắng Những làn môi mọng đỏ đòi hôn như dâu tây đòi nước và ánh sáng Nếu cả loài người đều yêu nghệ thuật và thơ hay, sẽ không còn cái ác Nhốt lại những trái ngang, đổi đời cho những bà goá bụa những ông trắng tóc héo da cô độc, những người thất cơ lỡ vận đói khát thiên tai tha hương, những kẻ lưỡng tính mất phương hướng những nông dân mất mùa ngón chân gầy như củ lạc còi bấm vào ruộng cạn Trái đất ốm yếu vì văn minh Thế giới thiếu chất thơ nên loài người bi kịch Thế giới khô cằn thế giới cần khôi phục Thi sĩ là hoàng đế siêu năng của cuộc đời không bao giờ thiếu được! Thơ đi! Những chùm quả vòm cây như những chùm đèn huyền diệu Rừng rừng xanh hiệu lệnh hy vọng Nhân lên triệu cặp tình nhân, những đời yêu và hoa nở Em phủ thơ khắp thế giới của mình!

Ngôi nhà

Vụng về làm sao Tôi không thể đẩy mặt trăng u ám kia đính chặt lên trời như đơm lại chiếc khuy đen sắp rơi khỏi áo Ở phía sau những tấm gương là gì? Những cái hồ bị lấp – những tấm gương bịt kín Dò bước chân tôi tìm nơi xây cất ngôi nhà bình yên Những hòn đất chín nung lò ám ảnh mệt mỏi – những viên gạch – mọc rêu trên tay tôi Bất thần Tôi nhảy múa trong sự rắc rối Tôi không muốn nhảy múa giữa rắc rối Bắt đầu dùng tay cào đất đào móng ngôi nhà Nước ngầm chưa ứa, tôi thấy nó thành đầm nước để tôi soi tôi mái tóc đang bạc vội vã Màu trắng không trầm tĩnh Không dám soi, tôi úp những tấm gương vào tường ngôi nhà đang ở Ngôi nhà luôn chấn động giữa thế giới – Nhà cười Những gương mặt tự chuyển động dựng thành tường cho ngôi – nhà – bình – yên – của – tôi Từ mặt sau những tấm gương, hình ảnh Quả đất đang nứt vì bảy tỉ hạt – người vừa chết đi vừa nảy mầm vừa cười vừa khóc Đứng giữa nhà gương Tôi Run môi Tiếng cười long mạch đất đang ngâm những móng tay gãy của tôi bấu mặt trăng thăm thẳm

Nhật thực

Cắn giập cuống chiều Bốn bề gió thốc Nắng đen mặt người Đất như ngừng thở Khóc cười mệnh bạc Em vẫn tìm Anh Tìm trong bóng đêm Tìm ngày rát nắng Hơi thở cũng lạnh Mặt trời mặt trời Mặt trời quá xa Anh còn xa hơn Em nhìn bằng tim Anh đừng đi nữa! Ngày thì nhật thực Đêm thì nguyệt thực Sông thành sa mạc Anh thì hư vô Sót một tiếng kèn Mắt như lá úa Anh đừng xa nữa Đường mờ lòng tay Anh đừng xa nữa! Em bỏ tất cả Em quên tất cả Quên cả tên mình Quên cả tuổi mình Quên cả lối đi Chỉ còn nhớ Anh Nam mô a di đà…

Nơi ánh sáng

Bóng tối ập đến, sớm hơn mùa ái ân, vì tháng 10 bồn chồn không kịp giấu đi nước mắt Em lại hoang lại mang mầm thai chờ đợi Như sự sống của em cần được nối vào Anh Thấm sâu cực khổ cách xa Hoảng hốt lên đèn không thấy mặt Thành phố lên đèn không thấy mặt Đến khi nào hết đêm ngày Anh vắng? Mặt đất hoàn hồn sống – chết Chúng ta đánh mất triệu năm trong nửa thế kỷ lệch trục phút sơ sinh Chúng ta vượt 25 bậc thang đời, tìm nhau bằng khao khát đinh ninh Và Anh đến, người đàn ông duy nhất yêu em như hằng muốn Bởi vì Anh, em được trở thành em Cuộc tồn sinh đi qua những bí mật thân thể đàn ông, những ẩn giấu thân thể đàn bà Từng viên gạch lát từng thân cây già theo từng con đường yếu ớt cô đơn cả khi kẹt xe – người Mặt hồ mặt trời mặt người mỗi ngày một khác Mọi sự vật đều chồng hình người cũ Những gương mặt nhoà tên nhoà nét – Nằm trong dung nhan đương đại của chúng ta; Những dáng vóc, linh hồn người đã chết – Cư ngụ trong hình hài tâm thức chúng ta Loài người đang lả đi vì những chuỗi thở dài và giấc ngủ chớp nhoáng Em rơi xuống theo từng tiếng nấc bơ vơ Khi chiếc ô tô vàng chở Anh đi Phương Anh sống thừa nắng thiếu em Chiếc ô tô vàng mang Anh đi Em ở lại mùa vàng mê man gió Ác mộng chầu chực cùng đám người – dã thú Anh hãy phanh bão tố sầm sập tới nơi em! Em tìm Anh biết bao năm – người du mục tự trấn giữ đức hạnh Đã nhầm lẫn đã tội lỗi đã thất vọng muộn phiền nhiều mùa Chúng ta tự hỏi được cơ thể, khi thấy nhau trong đêm lạnh Mật mã 4041980 cho giấc mơ linh nghiệm Em muốn Anh nhập em vào định mệnh 6 tỷ người trong nhịp dồn dập Khi Anh hoà em vào máu Anh hoà em vào máu Em đã đu mình lên tên Anh, như đu cả số phận lên thập giá vĩnh viễn Nước mắt mọc trắng thành pha lê san hô, em trang hoàng thế giới Những bức ảnh không kích thước, Anh căng thành 4 phương trời vô tận Anh hạ trời xuống Anh nâng đất lên Anh bùng vỡ thanh xuân cuồng điên Trên lưng Anh, bơi mải miết ngón ngón em dài trắng Môi em trườn đêm căng Duỗi chân dài, em nối những ranh giới, những núi đồi, sông biển, nhịp nhịp qua cầu đùi muốt Vào lúc Anh lên em lên Anh Thụ tạo giấc mơ ấp ủ Em đạt khát khao làm Mẹ Những người chưa gặp những người chưa đến Những hoang tàn chưa quên lên men Không thể làm em lơi con đường duy nhất Đường đi cùng Anh và ở lại cùng Anh sau khi chết Đường yêu, tình phu-thê không biết suy tàn Đường xiêu liêu hồ say liên miên Chỉ với Anh, em được ngủ yên trong kinh thành phì nhiêu cỏ Chỉ với Anh, em chờ đón ngày sinh con trai Đồng Tử Chúng ta được oà vỡ những bọng nước mắt khổ đau hơn ngàn năm tích tụ Anh tạo ra khái niệm về sự vĩnh cửu! Những muộn phiền tụ về náo nhiệt Nhưng chúng, với bóng tối và cái chết không thể trùm lên em Vì em biết mãnh liệt neo vào Anh yêu thương chan chứa Vì Anh bao bọc em bằng hơi ấm thuỷ chung bằng ánh sáng Tình yêu Anh khởi động lại thế giới!

Sinh nhật

Bánh ga-tô cho sinh nhật suốt thời ấu thơ Treo trên cao trên cao lắm những dãy nhà cấp 4 Bọn trẻ rất thèm, bố mẹ chẳng với được Không sinh nhật nào không mơ ga-tô Bánh như trăng, cứ chạy theo nhìn theo Rực sáng vì hàng triệu ước mơ trẻ em gửi lên theo hướng thang dây của ngước nhìn Rồi những dãy nhà cấp 4 thành loạt căn hộ 4 tầng, trăng cũng không chạy nữa Có thể mua nhiều bánh ga-tô, thêm gần mặt trăng (đã vắng chị Hằng, chú Cuội) Nhưng cái bánh trăng đẹp nhất của tuổi thơ, thế hệ tôi đã không có được Lớn rồi, lại hoảng sợ thời gian mỗi lần sinh nhật 4 hướng 4 góc nhà vây lấy ngày 4 tháng 4 Chỉ có thành phố mở ra, phóng thích chật nỗi niềm…

Thư gửi cha

Nhoài khỏi vòng vay chứa chan nghiêm cẩn của Cha Con đi dọc đất nước mình 7 tuần hối hả Tìm thêm được nơi chở che thiêng liêng: Chúa, các Thánh dưới sải tay thập tự Trái Đất ngơ ngác một ngày con trải rộng tán tán mây phẳng phiu tựa hồ Cha có thể dắt con lang thang trên ấy Khi soi gương và tắm, con thấy Cha, hình hài dung mạo đội kiếp trầm luân Lòng tin thất tán dọc lộ tình chen chúc tối tăm những mặt người Cây hàng hàng – người người chôn chân chật vật, những gốc cây sẫm màu hơn sau cơn mưa, nhìn nhau trầm uất Sóng tất tưởi tắm lại cho bờ Bầy chuồn đuổi nhau uể oải Miệng núi miệng núi cắn vú đếm nhẫn nại Đêm ngày hút nhau trong chiếc cốc khổng lồ Vào lúc con thật thiếu phụ Con đã thật thiếu phụ Đấy là điều rất trầm trọng Nỗi buồn hung hãn nhỏm dậy Con không bỏ nổi gia tài cô đơn đầy ải Không khẩn cầu cho những tổ sáng trên không trung diệu vợi đừng tới tấp sa khuê Nước mắt đang làm mềm sỏi đá Mềm vết chai đôi chân đen nhẻm đi vì nắng Nương náu nơi Chúa, Chúa ở trong con Con được thanh tẩy tối tăm, tội lỗi Từ lớp mồ hôi nhờn trút sạch sau Thánh lễ Từ bữa cơm bằng an sau dấu thánh Từ nhoẻn cười hồn nhiên khi thấy những đứa bé Con ước được trẻ con con ước được làm Mẹ Giá mà con được trở lại 13 tuổi! Váy sặc sỡ, nơ diêm dúa, kem cóng môi và mới cứng sách giáo khoa Ôi ước mơ thơ ấu của con dằng đặc chở sau xe đạp cũ của Cha Đang bay vào miền trắng tinh đau tiếc Con thu mình để Cha bế con lên đu bay Chiếc đu bay già trệu trạo quay công viên luống tuổi Những cây cỏ gà đánh nhịp bỗng túa khắp phố cao giỡn gió lăng xăng thổi Cha hãy thôi phiền muộn Con đã làm câm tiếng kẹt cửa đêm đêm mất ngủ Thôi đòi lặp lại tuổi thơ trong chiếc đu bay Ngày mai mặt trời chín hơn Ngày mai lưỡi mưa trong hơn Con sẽ tươi như lá rau salade Những bọng sương no căng làm nũng đầu cành Con nép vào Cha cười óng ánh 7 tuần lên men ngọc bích

Tình tự ca

Em thích khám phá mình qua sự bí ẩn của đêm Đi nhiều đường lạnh sẽ tới khu rừng nắng Đêm khát nằm úp thìa yêu nhau trong giấc thiếp Đêm thèm lăn mình vào cánh tay Anh biết em không thể ngớt yêu Anh và yêu thơ dù chốc lát Thật khiên cưỡng nếu một tối nào đó em ngủ sớm hay thu lu nhìn bầy mối lải nhải đay nghiến cửa Quên rụt rè em chạy đến Anh hổn hển Vừa thêm một tập thơ tuổi 25 nhánh xanh Không có chân trời cuối cho đường bay tình yêu Tạm vắng nhau nhiều đêm giương cánh Chỉ có ân tình không gian tượng thanh Yêu là liều, bất chấp ngặt nghèo ngăn cấm Chẳng có gì trói buộc, hoãn, sợ run Lúc 12 giờ đêm đến gần Anh đang đợi Phòng ngủ biển xanh mây bay thiên thanh Chiếc giường đàn hương – máy bay bằng gỗ Dâng mình lên theo cơ thể ngụt ngàn Dâng từng đợt mưa say đợt cắn Anh trai tráng hệt như chưa lần nào Em nữ tính nhiều mà sao vẫn thiếu Đoá nhung đen nở mịn đường cỏ ấm Còn nợ mùa thu vì em trắng quá Suốt đời mải miết chạy theo tình yêu Vì em trắng quá mà đêm trong hơn Ngồi bên lò sưởi trên ghế chân quỳ, em chải tóc Anh để dành cho em chiếc lưỡi Da thịt dậy tình làm rơi xiêm áo Eo chờ đợi vuốt ve thắt bão Phòng sáng dịu đèn pin mặt trời, mùi ngọc lan tây búp lay tao nhã, mùi thịt da mượt mềm lan toả Hàng thông bứt rứt nhựa tuôn hổ phách, cối xay gió cuồng khi Anh thổi từng trận gió lên lên xuống xuống Mỗi đợt yêu lại sinh đời khác Không thể lười, cũ kỹ, thoát ly nhau Không thể ngưng bùng nổ sóng lạc giao Lực tuyến dồn lưng nhịp gấp Em rừng thơ để Anh thụ hưởng Thon dài nằm ngoan trong tay Anh, khi thế giới hiểm hoạ bạo tàn bấn loạn Có đâu dối gian kinh hãi vì tình yêu vĩnh hằng ngự trị Mềm và ngon, thơm và ấm, Anh yêu em mang thai trái đất Tình chiếu sáng muôn nơi bao mộng đẹp Truyền thuyết tình yêu là lịch sử trần gian – Lịch sử của sự sống không bao giờ lãng quên và kết thúc Tự chủ và say đắm, Anh yêu em như thưởng thức chai rượu quý (Làm cho rượu toả hương, các giác quan náo nức thấu được hồn men, rồi mới từ từ uống) Roméo bế nàng Giselle đang nhón chân hát trong vườn: “Hôn ngực em rất thơm Xin cho hôn, hôn vào trái ngoan Ngực đầy êm và ấm Nụ hồng non đỏ thắm Ngực tròn căng nhựa sống vươn lên mịt mùng” Ào tới, Carmen quyến rũ tung váy hoan mê, cũng Adam vocal tự tình: “Say sưa đi tìm lối Đường vào sâu tình ái Trầm mình trong dòng suối nhục tình không vơi” Tuyệt vọng cực điểm để vĩnh biệt hoang mang Dấu vết cuồng phong còn nguyên vết cắn Tay mở bàng hoàng Anh chải mượt tóc em Yêu nhau triệu năm dồn một đêm nay Yêu nhau đời đời không thoả mảy may Ánh sáng múa thân xuân Loài người lại khai sinh từ cõi ấy… Mặt trời thoát y vì em trẻ lắm

Yêu cùng George Sand

Cơ duyên thiên đường Paris là nơi hò hẹn Sao Anh lại chọn em Để đưa tới ngả đường kỳ tú Con đường Anh, em đã bồn chồn ước Anh hiểu đúng em, những trang thơ lốc Em giải phóng em trong thế giới tâm hồn Hỡi những người phụ nữ, hãy yêu và sống đến cùng như mình muốn Đừng mặc cảm giấu che! Nín đi! Bắt đầu cuộc sống không cần chịu đựng, chờ chiếu cố Trổ nhiều ô cửa bằng vòm chữ, ngôn ngữ là di sản văn hoá Viết bằng tiếng Việt thật đẹp và cuốn hút, miệt mài quá mức Anh khen em như thế, lời tỏ tình đầu tiên cho em Paris lâng men Em biết mình yêu Anh, bắt đầu bằng sự ngoan ngoãn Chiếc xe thành đệm cưới bí mật bay giữa triệu lồng sáng nhiệm màu Anh đưa em đến nơi này Có phải vì đôi ta mặc định tri kỷ ngay từ giây đầu gặp mặt Lượn môi mùa đông toả khói khi Anh hôn em suốt từ sáng đến giờ Bằng cách yêu đặc hữu, Anh trao những đợt hôn mơn mởn làm hồi xuân thành phố bảo tàng-tranh ùa ra phố Loài cây lạ không giả dối, không chịu cúi đầu, không chọn an toàn bằng nhập nhoà, kỳ hoa và biệt hương trong bãi cỏ không màu Đã trọn nở đêm đồng tâm Tất cả những gì đôi ta làm, chỉ theo mệnh lệnh sai khiến của trái tim George Sand hiểu điều ấy, nàng quan sát đôi ta và mỉm cười trong góc quán đời Nơi này, nàng đã nhiều lần đến để yêu, ăn và viết Vẫn như hơn một thế kỷ trước, lilas tím mê mệt trên mái bao phủ dây leo đậu rợp lũ bồ câu không cần thuần hoá Vẫn như ngày ấy, những bức tường trắng sữa như vầng ngực đầy nước tràn trề đỉnh nhà làm ướt nhoè tấm tường kính mời gọi Cô Lucie Aurore của lâu dài Nohant, từ bỏ phận nam tước Dudevant đến Paris nổi loạn tạo một trật tự mới Thay đổi thời đại với những cuộc tình đảo lộn xã hội Bạo liệt bước vào lịch sử với nữ tính tột cùng, nàng quyết liệt cất lên giọng nữ mạnh mẽ, thoát khỏi thế giới phụ nữ thinh lặng Làm cách mạng bằng sự đa tình táo bạo, người nghệ sĩ dũng cảm phản kháng lại thời đại của mình tạo trào lưu, dấu ấn Đám đông đàm tiếu, nổi khùng, hoảng sợ và bất lực (Đám đông bao giờ và ở đâu cũng vậy!) Chỉ những người đàn ông đặc biệt đáng giá và hiếm có, biết yêu nàng Thế là đêm nay, cuộc hội ngộ đặc biệt cho chúng ta Ngôi nhà đầy hơi tình nhân George Sand trong bộ váy áo kỳ lạ, ngồi cùng A. Musset, J. Sandeau rồi Chopin xuất hiện cùng âm nhạc bất hủ Dạ tiệc Valentine, Chuyện đời tôi không hồi kết với những Balzac, Hugo, Proust, Flaubert cùng ăn tối, cụng ly và khói thuốc ngầy ngật, nhìn đôi ta vuốt ve nhau, cười khoái hoạt Giọng George Sand lại bay, thoát hiểm giữa thời đại cô đơn, vang lên hứa hẹn đối thoại ở kỷ nguyên mới Không ai có thể ghen tuông với người đàn bà hay như thế Bà tỏ tình với những người đàn ông vĩ đại của mình và không quên chúc mừng đôi ta Goerge Sand cũng yêu Anh, làm sao khác được? Trái tim luôn xung động lãng mạn của nàng vẫn đòi yêu cuồng nhiệt đến bây giờ Thế rồi, rất tâm lý, họ bỏ đi, cho chúng mình một thế giới riêng để yêu văn chương và âm nhạc Chim hót mê ly thâu đêm cùng những bài tình ca yêu đương muôn thuở Khi Anh mớm trái ô liu đầu tiên cho em – khắp châu Âu những cánh đồng ôliu động quả Khi Anh cùng em ăn món cá nạc mềm – những con cá vỗ cánh trên trời hoan hỉ Khi đôi ta đan tay nhau – mặt đất giãn nở vĩ tuyến Khi đôi ta nối cặp chân – trái đất dài thêm kinh tuyến Khi Anh ủ giữ em – xích đạo mở đường cong quyền biến Quán George Sand thành lâu đài lộng lẫy, nhà thờ uy linh, phòng cưới nồng nàn Đêm nay, yêu nhau như Sand và Musset kỳ lạ sao, đôi ta đã nối được hai thời đại bằng những mạch máu bốc lửa Căn phòng mơ màng trái mọng vẫn ngất ngây rượu vang và môi Anh, truyền được đến nhau bằng nhiệt lượng vô biên bằng cường độ mắt si mê bằng xúc giác điện tín đặc danh trong thế giới dày đặc hỗn mang thường xuyên thất lạc Trong xúc cảm miên mê, đôi ta càng thấy sự nóng lên toàn cầu Mùa đông lạnh và hơn 5000 dặm không đáng kể Không cần tìm nguyên cớ đâu, người đàn ông thông thái của em Triết học bất lực rồi! Im lặng, hãy thật im lặng Để em cấy vào thế giới những lời hay nhất của tình yêu và hơn thế Hình như không chỉ vì Anh muốn em yêu Anh và viết kiểu George Sand
Vi Thùy Linh là một gương mặt sáng giá của nền thơ ca nước nhà. Không phải ngẫu nhiên mà những nhà phê bình và bạn đọc nể trọng những thi phẩm của chị. Ở chị có một sức hút lạ kì mà khó có thể lý giải được. Thật không thể phủ nhận tài năng của Vi Thùy Linh qua những thành công vang dội mà chị gặt hái được. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!