I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Thanh Thảo
– Thanh Thảo tên khai sinh là Hồ Thành Công, sinh năm 1946, quê ở xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi.– Tốt nghiệp khoa ngữ văn, trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, Thanh Thảo vào công tác ở chiến trường miền Nam.– Hiện ông là Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Quảng Ngãi, phó chủ tịch Hội đồng thơ Hội nhà văn Việt Nam.– Những năm gần đây, ngoài làm thơ Thanh Thảo còn viết báo, tiểu luận phê bình và nhiều thể loại khác, nhưng đóng góp quan trọng và đặc sắc nhất của ông vẫn là thơ ca.
II. Kho Tàng Thơ Đặc Sắc Của Nhà Thơ Thanh Thảo
Nhà thơ Thanh Thảo nổi tiếng với những chùm thơ hay và giàu ý nghĩa. Thơ ông đậm chất trữ tình sâu lắng không kém phần ngọt ngào. Nội dung thơ ông khá là phong phú với tính triết lý nổi bật nên còn giá trị đến ngày hôm nay. Hôm nay, chúng tôi sẽ dành tặng bạn những bài thơ đặc sắc nhất của ông. Hãy cùng chúng tôi cảm nhận nhé!Trên đây uct.edu.vn đã dành tặng bạn bài viết Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 1. Mời các bạn đón xem phần 2 với những bài thơ độc đáo mang ý nghĩa đặc sắc vào một ngày không xa. Uct.edu.vn luôn liên tục cập nhật những bài viết hấp dẫn mỗi ngày. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết đặc sắc nhé! Thân Ái!Ẩn cư
bong bóng một chiếc xe rú ga cắt ngang giấc mơ nghịch âm vui con rắn mù buổi sớm chiều chiều tưới nước cho hoa nguôi cơn giận một mình đi trong đường ống làm sao nguôi những bông hoa không lừa dối những mỹ từ gán cho chúng lừa dối ta ẩn cư trong thân thể mình như trong ngôi chùa nhỏ ta là ông từ quét dọn ngôi chùa cha mẹ cho ta nơi ấy xa cao mập mờ hương khói cha mẹ ta về nhìn đầy một không gian im lặng con sẽ gieo vào không gian ấy hạt cỏ nở xanh vì người khác con sẽ gieo không gặt bản độc tấu ghi-ta bấm trên dòng sông hẹpBông súng và siêu bão
bông súng tím mọc lên từ nước bão Haiyan mọc lên từ biểnbão Haiyan cho tôi kinh hoàng bông súng tím cho tôi yên lòngrồi có thể người ta quên mà nhớtrong siêu bão một bông súng nởbông súng ấy màu tím bão Haiyan màu gì?Chạy bão như chạy giặc
cơm nắm, mì tôm, xoong nồi thêm một lần dân tôi đi sơ tán nhớ ngày xưa trên xe bò cọc cạch tránh bom Mỹ tận vùng sâu vùng xa giờ bão nhằm thẳng hướng nhà ta thôi thì chạy bão như chạy giặcthôi thì cửa nhà khoá chặt cậy dân quân dân phòng lại ca bài “bé bé bồng bông bé đi tránh bão bế em theo cùng”mẹ giờ tránh bão bé ngồi taxi mẹ giờ trú bão bé chen xe đò mẹ giờ chạy bão bé (vẫn) đi xe bògiàu nghèo có dịp thì phô người nhờ nhà dân người thuê khách sạn người ở tập trung người phòng máy lạnh nhếch nhác sang trọng cùng đón bão vàonhếch nhác sang trọng thì khác nhaungười xé bão cứu dân kẻ chém gió người tác nghiệp mất mạng kẻ ngồi không được tiềnbão quăng quật như điên rừng cao su non gãy đều tăm tắp kẻ gieo gió chờ bán mủ cây người trồng cao su chờ xách bị ăn màyđột nhiên lũ quét thuỷ điện xả lũ đột nhiên kẻ nuôi lũ kiếm tiền dân chạy lũ trối chếtcứ mỗi năm sơ sơ mươi cơn bão lớn huyết áp tăng áp thấp huyết áp tụt cứ mỗi năm chạy bão như chạy giặc cứ mỗi năm lại ca bài “bé bé bồng bông”…Chờ
vớt những giấc mơ bằng chiếc vợt bắt dơi đêm tối gương mặt bạn một chấm sáng sau cửa sổ cầm tay cái lạnh cuối mùa chúng ta hy vọng như nhánh phong lan chờ những đoá hoa trong suốtChợt
Tôi nuốt gió Xuân đầy ngực tiếng nói em xa cách tôi nghe một lần bao lâu ánh lửa lụi tàn đột nhiên loé sáng những ngọn cỏ mọc vào nỗi nhớ trùm lên tất cả nơi ta ngồi đông cứng lại như vàng.Chợt nhớ
Mưa gõ trống tấm tăng ngày cũ tháng năm rách vá nhiều chỗ bạn bè cây rừng thưa dần chiến tranh cưa ngang bằng cưa máy hòa bình đốn ngã bằng đủ thứ giờ tôi thấy lại buổi chiều của mình quả chuối ngọt trên bàn tay má ngọt trên lưng đường đê âm âm dòng sông tre lả ngọn buồm nâu trôi thấp cây cầu như người già mỏi mệt nằm mà không được ngủ căn phòng thưa đồ đạc thơm đậm mùi chuối chín hai hay ba chiếc ghế cũ bình trà cũ bóng nắng cũ cơn mưa rào chiều hè bom rơi phía cầu Đuống rền như sấm cũ cha mẹ ở đâu thì đó là nhà quê hương mười mét vuông nhưng đất nước rộng hơn và thầy má không giữ con không phải con đi tìm cầu vồng hay cái chết con đi cho kim la bàn đời mình quay mãi về căn phòng nơi mọi thứ đều đã cũDấu chân qua trảng cỏ
Buổi chiều qua trảng cỏ voi Ngước nhìn mút mắt khoảng trời long lanh Gió nghiêng ngả giữa màu xanh Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mangLối mòn như sợi chỉ giăng Còn in đậm đặc vô vàn dấu chân Dấu chân ai đọc nên vần Nên nào ai biết đi gần đi xa. Cuộc đời trải mút mắt ta Lối mòn nhỏ cũng dẫn ra chiến trườngNhững người sốt rét đang cơn Dấu chân bấm xuống đường trơn, có nhoè?…Chiếc bòng con đựng những gì Mà đi cuối đất mà đi cùng trời Mang bao khát vọng con người Dấu chân nho nhỏ không lời không tênThời gian như cỏ vượt lên Lối mòn như sợi chỉ bền kéo qua Ai đi gần ai đi xa Những gì gợi lại chỉ là dấu chân.Vùi trong trảng cỏ thời gian Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta Vẫn đằm hơi ấm thiết tha Cho người sau biết đường ra chiến trường…Đám cưới ngày lũ lụt
Ngày đẹp nhất sách đã chỉ thầy đã coi lại là ngày lũ quét mưa xối xả nước xiết xóa phẳng con đường và cánh đồng chú rể mặc áo vét, xắn quần cô dâu không váy cưới nhiều tầng cả hai họ tưng bừng lội nước chú rể cô dâu cầm tay nhau về đích nước trôi nước lũ sáng trời “đừng chê phận khó ai ơi còn da lông mọc còn chồi nảy cây” bền gan đám cưới quê tôi trong mưa xối vẫn ấm đôi bạn lòng cách nhau chỉ một quãng đồng mà lũ lụt hóa mênh mông thế này còn chồi chắc sẽ còn cây còn tình yêu tất có ngày nở hoa nước dâng mấp mé hiên nhà mẹ ơi đám cưới lội qua tháng mườiĐàn ghi-ta của Lorca
Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn (Ph.G. Lorca)những tiếng đàn bọt nước Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt li-la li-la li-la đi lang thang về miền đơn độc với vầng trăng chếnh choáng trên yên ngựa mỏi mònTây Ban Nha hát nghêu ngao bỗng kinh hoàng áo choàng bê bết đỏ Lorca bị điệu về bãi bắn chàng đi như người mộng dutiếng ghi-ta nâu bầu trời cô gái ấy tiếng ghi-ta lá xanh biết mấy tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan tiếng ghi-ta ròng ròng máu chảykhông ai chôn cất tiếng đàn tiếng đàn như cỏ mọc hoang giọt nước mắt vầng trăng long lanh trong đáy giếngđường chỉ tay đã đứt dòng sông rộng vô cùng Lorca bơi sang ngang trên chiếc ghi-ta màu bạcchàng ném lá bùa cô gái di-gan vào xoáy nước chàng ném trái tim mình vào lặng yên bất chợtli-la li-la li-la…Hai anh em
Tặng H.T – ngày đưa anh ruột từ Phan Thiết về quêKhông xe tăng không đại pháo hai anh em đi bên nhau nghìn cây số đi bên nhau kẻ mất người còn đi bên nhau hai thế giới hai nỗi buồn 40 năm âm dươngXa xưa lắm ngày hai anh em đi bên nhau phía sau con trâu phía trước con bò những ngọn đồi sim-mua xơ xácDù anh em kiến giải nhất phận nhưng đâu phải đi bên nhau thế này Mỗi lúc xe dừng thằng cháu vật vờ thắp nén hương mỗi bữa cháo chợ cơm đường giấu giếm mời anh một bát không dám nói không dám nấc Anh hun hút thế giới chảy ngược em ngẩn ngơ rát mặt bụi đườngĐâu dám nghĩ ngày hai anh em về quê hương lại dằng dặc thế nếu cõi kia có cây số sẽ hiện cột – 1500 xe chở hai anh em chạy lầm thầm đường Một mà khác dấu âm (-) dương (+)Nghĩ còn may trời cho em tìm đúng anh Nghĩ còn may sau 40 năm có ngày anh về lại quê nhàNghĩ còn may hơn hai anh em nhà Trung Trung Đỉnh em ôm anh trong chiếc túi du lịch đêm đông se sắt đợi tàuNghĩ còn may hơn hàng chục vạn anh em khác mỏi mòn mờ mịt tìm nhau