Thanh Tâm Tuyền (1936-2006) tên thật là Dzư Văn Tâm, sinh ngày 13/3/1936 tại thành phố Vinh, Nghệ An và mất ngày 22/3/2006 tại Minnesota, Hoa Kỳ. Ông là nhà thơ góp phần không nhỏ cho sự nghiệp văn học nước nhà. Những bài thơ của ông tinh tế và đặc sắc được nhiều bạn đọc ngưỡng mộ và đón nhậnHôm nay, mời các bạn cùng uct.edu.vn cảm nhận ngòi bút tài hoa của ông qua những bài thơ sau đây!

Bài ngồi

(Tặng Ngọc Dũng tức công tử Chí Hoà)Chiều chiều lững thững lên bãi tha ma. Trời thu la đà không mùi hương trừ mùi cỏ ngái. Trong khoé mắt hoen ửng loé góc trời mùa hạ đang lụn. Những hàng bia lởm chởm sau lưng trên cỏ mượt ngả màu. Dưới chân đồi xóm nhà ở sau rừng cây thưa. Ngồi ngắm. Ngồi ngẫm. Gió mát đầu óc bay tảng. Ngồi như trời trồng. Tự trồng cái bị thịt. Ngủ mở mắt thao láo không hay.

Đỉnh non xa

(Tặng Vũ Duy Hiền và Trần Kim Hải)Hôm ta từ núi cao đi xuống Trời phả sương mê lạnh nhạt hồn Đá vách ngún mây kiêu bạc hống Nhập nhoà tiếng ngậm bặt tang thương.Trắng phếu sườn non ngày mới chớm Một đoá trăng tàn lẩn lút bay Mùa hiu hắt thổi hoang vu quyện Lòng ta lạnh vắng như cỏ cây.Dưới ngọn đèo xa loé nắng xưa Phiêu bạt rừng già dìu dặt mưa Triều lũng dựng xanh cuốn gió đáy Mang mang giọng điệu trí câm mù.Ta nhớ sau lưng núi thanh thản Biếc ngây như lệ của đêm điên Ta nhớ rằng ta không nhớ nữa Như cây trơ trụi mùa hưu miênNhư phiến gỗ nặng thả theo nước Bập bềnh trôi nổi ta về xuôi Như lau lách mọc chen bờ bãi Phất phơ tóc bạc lả theo trời.

Hạ ca

Em vén tóc cho cao Trưa nay trời nồng nực Đầu cành xa hoa đỏ trổ ngời Óng ánh nắng mật Ngửng trông giếng khơi tuyệt ngấn mây Đáy biếc toảTháng tư chói lọi vây Chập chùng lấp loá Ngày nôn nả ngây Diễm lệ kinh hoàng Giấc chon von còn chưa rớt ngã Rực rỡ im vang.Này em dừng nghe Thời gian lặng thiếp cháy Thong thả thong thả Tình si thong thả Lửa đầm say đê mê Long lanh ngút ảoTrên phố xá bừng héo hon Rạng um xanh cây cối Trổi râm ran điệu ve sầu bôn chôn Van vỉ như hớt hải mờ tối Phương hướng nào cũng mở mông lung Quýnh quáng đốm trời diệu vợi.Thả em bên kia chiêm bao nghĩ thoáng Rong suốt giải phân ly Theo đam mê lững thững Ô em quỷ mị mùa hè Sông nước phơi vàng xoá bờ bến Tịch mịch rơi hạt lệ quạnh không.Thản nhiên thản nhiên thôi Tim khờ dại Ngục tù thênh thang đắm tiếng gọi Máu thổ hoa ngầu thắm tươi cười Kìa vầng dương trút rợp huyễn hoặc Biển khô mù hát trầm vong khôn nguôi.

Hải đảo

Trên biển mù sóng cuộn Ngày lộng tuôn như máu loang khô Sóng thảng thốt dập vùi hải đảo Cửa ngàn trùng gió mở toang Nâng niu máu rỉ cườm tay nhỏ Thời khắc câm tiếng nỉ nonHải đảo xa vời em Trên miền non cao rừng rú Gió gào giận khốn tù Trong cõi mộng hung tàn Một mùa đông dài bão táp Đêm qua ác điểu đậu cành khuya Thả rớt trái tim ác độc Trong một tiếng tang thương Đêm qua gió cắp mộng lên non trốn chạy Rồi gió hú van Trong hành lang tối ám giờ lâm tửHải đảo xa vời em Trời chuyển màu chớp xé Cánh chim bay cánh chim bay Vào mùa hư không trôi nổi Khi bóng đảo chìm

Khúc tháng chạp

Cớ sao chim tinh khôn, chim chẳng hay mùa đông chụp tới? Mùa đông, người thiếu phụ điêu ngoa vẻ u tình, người thiếu phụ hỗn hào nhẫn tâm quật thúc mê man. Người thiếu phụ không biết hổ ngươi. Mỗi ngày soi tấm gương hoen âm bầu trời đục dữ dằn, soi mắt mình trong mắt mình. Leo ngược dốc đứng, dốc trơn trùi nhọn hoắt. Rơi lăn lóc như bụi sạn.Ôi — Chim hiếm hoi, chim lạ kỳ, chim bé bỏng. Vụt bay nỗi sầu bi, cánh hân hoan xơ xác. Hiểu không sự lênh đênh cùng thẳm? Hiểu không ngọn lao đao tuyệt tích? Hiểu không con bấc mù mất dấu trên đồng bưng mặt ngất? Hiểu không? … Hiểu không. Những thoáng chốc vi vu nứt nẻ?Mùa đông nham hiểm. Tiếng vang âm gian tà. Chuỗi đêm mòn trắng. Cành trụi lá gẫy khô. Trong bưng bít đắm đuối, thân vang rời mài miệt… Từ đỉnh thầm, đầu ngọn cỏ, thức mây đùn. Ôi mùa đông hố bẫy, ngời đen ngươi dẫn dụ. Chút bấp bênh đùa rỡn loã lồ xuyên luồn mũi kim rỉ sét. Ôi — tiếng vang lừng rơi ngã của ham mê, tiếng vang chết yểu giữa tường vách chật bóng điên loà.Nội không quạnh quẽ như ngàn cõi chiêm bao vượt. Đập vỗ, đập vỗ hoài con mắt buốt, con mắt vi ty rụng trụi lớp mi che, không động thức. Con mắt khờ câm căng chống. Tưởng dáng mùa hè chín ối. Tưởng nét mùa thu lung linh. Đã bay qua, bay qua nghìn mệt mỏi. Như điệu ngân hụt hẫng. Mưa buông khít chân trời, mưa rũ liệt làm sao ngớt, mưa giả lả. Những huyệt trốt cuốn, vật nài chim ngây thơ khoá cánh, vùi dập chim mỏng mảnh trong khuất khúc giá băng. Đắp điếm những mai chiều như bao giờ xỉn cũ, những canh tàn giấu cất, những khuya lên rách rưới như bao giờ. Như bao giờ, hiểu không như bao giờ?Ôi — Chim bé bỏng, chim bé bỏng hoài. Và mùa đông thổi chuyến bay trong cõi rỗng.

Lên cao

Lên cao không khí thở nhẹ loãng Thở kín buốt gió địa cực Theo cơn đồng thiếp lạnh ngời.Dưới vực hút khói mây xông toả Dưới sâu xa mặt đất chìm Vần vụ. Biệt tăm.Sụt lở rặng núi tuyết Màng nhĩ rách bươm Tối mắt bụi trắng xoá chập chùng.Hàn băng lửa trầm u vô thuỷ Thiêu đốt mình mẩy như cặn ý Ướp giá khô biết mấy lớp trời.

Liên những bài thơ tình thời chia cắt

I Sự em có mặt cần thiết như những sớm mai (nếu đời người không có những sớm mai) anh trở dậy đọc thơ Nguyễn Du những câu lục bát buồn rưng rưng cuối đường của một ngày chợt anh muốn viết tặng em không thể được em làm con tin ở một thế giới mà lòng sầu héo là trọng tội anh cố gắng viết những lời thơ thật tự nhiên như câu chuyện buổi còn gặp gỡ như khoảng trời đơn sơ sau cửa sổ anh gọi thầm một mình trong giấc mơ phủ làn tóc biếc anh biết anh gọi thầm một mình LIÊNII Anh nhớ em cùng một lúc với thành phố với những con đường anh đi qua một lần để đến nhà em anh băng ngang một vườn hoa vắng (lần trở về anh ngồi xuống ghế dài nếu là buổi chiều quạnh hiu mây lá mùa thu) một phố bình dân có chợ và những quán ăn giản dị như trang nhật ký của anh ngày bắt đầu yêu emIII Trời trắng cánh tay mặc áo ngắn những cuốn sách nhỏ chuyền tay được viết cho những người ngày mai cuộc đời tối tăm đòi ánh sáng anh nâng niu cuốn sách nói đến cách mạng nói đến người tâm hồn trái tim tự do nói đến anh và em hoàn toàn cởi mởIV Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa đông thành phố đau từ mỗi cột đèn mỗi bực thềm cửa đóng em đi không nón không áo choàng mưa tầm tã những cửa sổ đêm muốn hé ra nổi loạn và mắt em mặt trời cỏ hoa với môi anh đằm thắm và rực rỡ nhớ thươngV Nét cong môi hồng mắt tình cờ ngực hoa yếu đuối những miền không gian được gọi qua tình yêu không thẹn thùng đâu phải một thứ mưa ô bay vào thành phố năm cửa ô hồi sinh trên xác năm cửa tù mưa nắng cùng rủ nhau xuống Sinh từ ngõ Hội vũ bao nhiêu đường tình tự ga hàng cỏ nụ hôn đầu ôm mái tóc lang thang tà áo bàn tay hương trẻ con hoàng hôn tỉnh kim khí khua trong bước trở về nhà cửa sự vắng mặt không thể lâu hơn nữa thù nghịch tan vào hơi thở trong giấc hôn mê thôi khóc tiếng mèo đêm tình yêu mầu nhiệm hoàn thành vĩnh viễnVI Anh xin em ngọn tóc cỏ cái hôn tím mắt chợt xẩm chiều bởi trôi qua những miền tâm sự viếng thămcó thể em chết trước khi anh kịp về mùa lạnh gian phòng cũ không ai khép cửa sổ cúi xuống viền mi những bóng tối bên ngoài có thể rồi anh sẽ yêu người đàn bà thứ hai anh không chối nhưng mãi mãi em còn là đất dĩ vãng mà rễ tình cảm đòi bén gần và những viên gạch những lối xưa còn chiêm bao gót em mềm âu yếm em ơi tình yêu thương đến vào buổi chiều đúng hơn là buổi sáng rừng tâm hồn ta vậy sao em lại ngủ ngủ trong lòng mộ trong nghĩa địa thân thể anh với áo cỏ may châm da thịt anh đã đến từ biệt lùa mái tóc vào những ngón tay những giọt lệ sương lấp lánh anh hứa trở về không đối diện với thù giòng sông chỉ còn tiếng sóng vỗ cười tung lồng ngực chứa chan thành phố đứng cao làm hiệu rằng anh còn trở về rằng anh còn người yêu nàng công chúa ngủ trong rừng không giận hờn LIÊN

Ngôi nhà đỏ, trăng hồng

(6 biến khúc quanh một đề thơ cổ)Trước sau nào thấy bóng người Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông. Xập xè én liệng lầu không, Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày. Cuối tường gai góc mọc dầy Đi về này những lối này năm xưa… Nguyễn DuGửi vợ chồng K.1Ngôi nhà đỏ trên đồi trăng hồng hạ. Hạ nồng nàn quyến rũ môi hôn, Gọi mưa mùa tắm gội xanh cỏ lá, Dập tắt sầu thiêu đốt, phả du dương.Mưa ngày qua, mưa ngày nay, xám ngắt. Cửa đóng cài, cửa ẩm mốc cô đơn. Gõ lên đi ngón tay cung khờ khạo. Nép đầu say, tóc rối mộng thầm.Ngồi xuống ghế mộc bầy riêng lẻ. Chiều bên vườn gợn sóng nắng sơ thu. Im tượng gỗ. Tiếng chân ai thoát chạy. Bỗng bâng khuâng thang cấp lượn mơ hồ.Trèo dốc đứng, vội vàng hơi thở hụt. Bậc đá mòn rợp lối phân vân. Hồn đá nín thiên thu chót vót. Ghì ôm sâu chớp sấm non ngàn.Theo lối khác. Giẫm dấu chân người lạ. Đất trượt trơn. Cây cối rõi trông tìm. Trăng hồng sáng ngân nga lửa lạnh. Nhà lao đao. Đồi rào rạt ngoan nằm.Kẻ lạ mặt bỗng đêm mai hoảng thức, Thấy ngôi nhà bằn bặt cháy như tim. Đồi giông gió lay trăng hồng lả thiếp. Và hàm hồ buột giấc khóc êm.2Ngôi nhà đỏ trên đồi trăng hồng lạ. Chiều úa tàn, trời tím buổi tinh sương, Nắng hớn hở – nắng trong veo như mắt – Mỉm cười xa, phố thấp, vẫy chàng.Mái nghiêng cúi, ngói nâu đời cũ xỉn. Trổ bông xưa, phơi đoá mộng dị kỳ. Mộng vời vợi, chuỗi mưa điên xối xả. Xuôi theo mưa giọt lệ chia lìa.Tường ấp ủ hơi dồn nghìn giấc chết. Nắng như trăng nhóm lửa bơ vơ. Gương mặt héo chập chờn sau giậu đổ Khuất dung nhan trong dáng ơ hờ.Thềm quạnh quẽ gọi chân ai hồi tưởng Gót cô đơn nghe rảo tận hiên ngoài. Quãng trống trải, lịm say trăng thố lộ Những âm vang cùng thẳm cuối trời.Đèn vẫn thắp. Cửa sổ kia vẫn mở. Loé sáng mù như một đốm sao. Đêm dần lụn. Bướm đen vờn nghiêng ngả. Đâu người ngồi nhập kiếp chiêm bao?Trăng lợt lạt. Nhà im. Đồi rét mướt. Tiếng sáo khuya rong ruổi u hoài. Đường trơn dốc đẩy chân trì níu. Nhà lênh đênh theo trận lũ rã rời.3Ngôi nhà ở trên đồi trăng hồng lả. Trời vàm sông, bến quạnh gió mù tăm. (Nước thao thức lòng sâu cuồn cuộn hút) Nàng trở về lạc nẻo đêm rằm.Những trận mưa, những trận mưa tầm tã Đẩy trôi trăng ra biển im hơi. Những giọt sương, những giọt sương giả lả Lá khép thu, nương náu, kinh lời.Bậc đá nổi. Ảo giác buông. Lối ẩn. Thềm nào đây trải rộng giấc hoang vu. “Chàng đâu? Chàng đâu? Riêng mình ngơ ngác.” Chốn tình si thoang thoảng giọng cười mờ.Trong thớ mủn mưa hắt đầm lạnh lẽo Nắng muộn màng, nhợt nhạt reo vui Trên cửa khoá, phô vết thương loang lở Gỗ xác xơ. Mắt khép bùi ngùi.Trên hàng hiên động tiếng mòn. Cửa mở. “Nàng là ai?” Âm dội vẳng quanh vòm Phút tối ám. Ngoài kia trời đục xoá. “Nàng là ai?” Hoảng hốt cánh dơi đêm.Đừng khêu lửa. Chân mập mờ bước sóng. Buồng tim ta lửa ngún phủ thê lương. Đừng khêu lửa. Ngọn lắt lay toả bóng. Buồng tim ta sáng quắc ánh băng.Hai tay giá trườn quanh hương nồng vắng. Tường ẩm rêu. Ghế bụi. Ôi mùa hè. Gió lùa thổi, nắng bay. Bàn quên lãng. Những đốm hoa nhảy nhót ham mê.Khuôn cửa sổ, gương chìm không hắt ảnh “Nàng là ai?” Chàng dưới thấp sau gương Phố khuya lạc, mờ như đang thu muộn “Nàng là ai?” như thể lối vô cùng.Níu chặt song, dáng cây sầu khô trụi, Trong vườn xưa nàng khóc cạn đêm nay. Trăng thất sắc lánh xa. Ngày sợ rạng. Đồi chập chờn. Cỏ rối tưởng heo may.4Ngôi nhà đỏ đồi trăng hồng đuối nhớ Thở hơi sương run rẩy. Ngã trong trời Nhoè gió bấc, ngựa mây dồn gấp vó Tiếng nhạn đen. Thả bổng quạnh hiu rơi.Đồi bập bềnh trôi trên lũng biển trắng Mái nhà ôm, nhô nóc hú gào người. Người gắng gượng rõi dáng hình lãng đãng. Đêm như hồn lóng cóng. Cắn môi.Những bực đá lấp chìm. Đá rét mướt Dâng dưới chân. Đợt sóng nổi chông chênh. Người hẳn tiếc những khuya trời ngỏ thoáng Đá nhún mình nâng gót nhẹ thênh.Bụi hoa trắng ngó tìm trên đầu dốc. Hoa ngời trông. Rạng hiện lối đơn sơ. Hoa thù nghịch. Cười ý sầu điên đảo. Rũ rượi hong cánh ướt. Quãng mờ.Đèn vàng lụn như đầu diêm xoè tắt Lửa thuyền xa, đom đóm dạt phiêu bồng. Tình rầu rĩ kêu tiếng trầm cắn đắng Bóng vang hư, thoáng lịm như không.Kìa tóc sũng, tựa gờ tường đay nghiến. Bám vịn trên cửa gỗ sượng sùng. Thềm hiên gió rập rờn xô huyễn hoặc. Đầu buốt mê nhịp gõ kinh hoàng.5Ngôi nhà đỏ đồi trăng hồng vằng vặc. Cửa thiên thanh. Mái xoãi ngủ sậm nâu. Cây biếc lục. Trời tím than. Núi sững. Phố tuôn vàng huyên náo dưới triền sâu.Hạ đen thẳm ngỡ ngàng đuôi mắt sắc. Cơn sốt ngày. Nắng trải thảm ham mê. Mở tung cửa nhốt thời gian ủ dột, Gió mơn man, lùa rạng rỡ đêm hè.Chàng thở vội hương bay trên đầu dốc. Ngực cồn cào. Trống hụt những âm quên. Bực đá gọi – ngát một mùa thảo mộc – Gọi trắng trong. Phấp phới. Chuông rền.Trên lối nhớ đứng ngây. Tuôn lệ. Trời đêm xưa, gió lộng cũng về thăm. Tường giãi im. Nàng ngửa đầu chợp mộng, Thềm hoang đầy, xanh miết miết trăng.Chốt lỏng gãy. Cửa bỏ không. Mờ hoặc. “Chàng là ai?” Ghế mộc quỵ rời chân. Trăng rọi lối quanh co. Ngách lắng tiếng. “Chàng là ai?” Chim kêu lạc. Tần ngần.Nàng hớt hải ngoài vườn. Ngày huyễn ảo. Góp lượm cành. Đốt lửa. Xốn xang trăng. Nhà quay tít trên vòng quay đám hội Gió khắp đồi. Lửa chói sáng biển băng.6Ngôi nhà đỏ trên đồi trăng hồng khoả. Trời sương lam. Núi ngây rừng gió lạ. Cây ngà say. Đêm heo hút lặng khơi. Mùa trở gió. Rười rượi buồn cỏ lá.Im. Rớt im. Nhánh khô ròn. Bước động. Ngói lệch xô, bàng hoàng, che khuất mộng. Chàng quay lưng mỏi mệt ngắm phố chìm. Cửa đóng bít. Rào vây. Mắt hoắc trống.Trăng chợp lay. Nhỏ to vắng tiếng hát. Mùa hạ vàng rực rỡ, tuôn bát ngát. Đêm ơi đêm còn khúc điệu nào chăng Vỗ về chàng? Trời yếu đau ngăn ngắt.Mỗi bực cấp bước leo dầm hiu quạnh. Thở chênh chao. Hồn tả tơi sóng sánh. Đá mòn ơi, thấm thía dấu lãng quên. Lối mờ tỏ. Mưa giông khuya ngất tạnh.Hãy đắm đuối. Chàng Orphée si dại. Đừng ngoái nhìn. Đừng ngoái nhìn. Bờ bụi. Tủa gai, vườn hoang phế. Bóng ảnh nàng Trôi tan tác trong hành lang thẳm tối.Cửa ngõ chết, nỗi mù dằng dặc Hoa trông vời khép niềm riêng nghi hoặc. Đừng ngoái nhìn. Đừng ngoái nhìn. Chàng ơi. Trăng ngỡ sáng. Trăng ngậm sương trầm mặc.Mùa ngã độc. Nhà nín hơi lẩn lút. Đồi sượng sần. Cây lìa cành, lá trút. Đừng ngoái nhìn. Phơ phất khói sương thu. Đừng ngoái nhìn. Trăng khoả thân xanh mướt.

Prelude cho những chuyến đi, về

Trong bóng tối ruỗng im quái gở Lúc dứt lặng trận chiến man rợ Hắn rũ bỏ ký ức, và đi Trong rừng sâu thẳm cây trút lá Ngọn gió mông muội thổi tràn trề Bấy giờ hồi trằn trọc lịch sử Lịm từng cơn ảm đạm ê chề Sớm hay khuya không biết nữa Thời khắc tự huỷ hoại vắng tanh Giòng nước suối chảy không tiếng vang Giữa bờ bến đắm chìm lấp lú Những con trốt quặn thắt huyền bí Xoay quanh sự thế vui trầm ngâm Hắn đưa chân theo bước khôn cầm Trên lối u mê mờ hoặc Mọi nỗi niềm đều giấu mặt Mọi sự thực đều lang thang Hắn đi như thế, không thể khác

Thầm nhủ

(Tặng Cung Tiến)Dưới đáy vực gió cuồng gió mê say phủ mờ cơn náo động mặt mũi đám dông đêm bay hoảng Tôi đứng đấy như con công tôi múa xoè bộ mã đời mình nũng nịu như trên chót đỉnh khoe khoang Tôi đứng đấy những tơ giăng phù phiếm con nhện rớt hoài trong màng lưới rách bung của lời đong đưa trắc nếtNày tôi đứng khoác manh áo cũ che bụi mưa tàn mưa lạc mùa mưa thoảng buốt phút sầu mưa trên cao những bàn tay vẫy nhịp tình dâng và những nhịp không thân nhẹ nhõm phô bàyNày tôi đứng trên sợi dây treo ngửa mặt trông đêm nhún nhẩy nghe nỗi lao đao mây rong cỏ muộn những điệu đẩy dồn và điệu tả tơi như chút tính mệnh nào còn níuTôi thầm nhủ Ồ, em cơn điên thường lạnh nhạt khi men tê đầu lưỡi thèm lời lẽ điếm đàng nuốt chửng mỗi đêm nay mỗi ngày nay suốt cơn mê gió nổi tôi thầm nhủ trò đùa mãi không thôi em cười mãi không thôi chạy nhầu trên đồi xa khuất bóng và núi hãi hùng này tôi còn đứng tôi thầm nhủ

Trăng phố buổi sớm

(tặng Cung Trầm Tưởng, Nguyễn Cao Đàm, Phạm Văn Thuyết)Trăng tròn vàng rộ. Ngày thu, sương thiếp lạnh mỏng. Một người trong xóm tay bồng tay dắt con leo chậm từng bậc cấp nhá nhem trở về nhà sau đêm.Ngắt bỏ đầu lọc, “ăn” điếu thuốc. Mở máy sưởi, ngồi trong xe kín ngắm trăng. Nghe khúc tở mở rộn ràng baroque. Khúc âu yếm tình tứ như của Schubert.“Con chuột cống”, không rõ từ đâu xuất hiện mấy bữa rày, xách túi đi ngang qua, đứng dòm ngó thùng rác. Trong kính chiếu hậu bên thành xe hiện những đốm đèn vàng thấp, đỏ cao tít, bất động, lung lay sau lùm cây thưa gần, giữa khoảng tối phủ trên xa lộ, của đường dốc bên kia.Chạy xe trên phố đêm, thẳng tắp, điện sáng trưng. Trăng tỏ trên những mảng trời đen lùng bùng gió. Dàn kim túa trổi thúc hối. Dàn mộc chìm thủ thỉ.Rẽ vào ngả khuya xum xuê. “… Anh đang nghe Nhạc Thâu Canh…” Người đàn bà biến lẩn trong vũng sáng quắc toả trước thềm nhà lặng trang, nơi tá túc của già cả lú lẫn.Fugue của Bach. Ôi tưng bừng phơi phới của màu rượu chát trong ánh pha lê, của ảnh tượng lượn bay trên mặt kính vân chứa chan bóng sắc. Trăng nấp khuất sau lưng. Lấp loáng vun vút lùa tuôn trong mắt ham hố những sao sa, những tàn lửa.Đến trước tấm lịch treo tường trong bếp. Xé một lúc từng mớ giấy không ai buồn bóc. Tìm ngày này:
Năm Quý Dậu Tháng Tám (thiếu) 14 Thứ Tư Ngày Quý Sửu — Hành Mộc — Trực Định — Sao Chấn…

Trời sẫm

Như mắt Như ngõ hoang hồn này Hôm nay Nghe lời hát quen quen Người đàn bà ấy mang tên Lời từ biệt Trên một sân ga vắng Tiếng kèn trầm của một chuyến ô-tô-ray Đầy dĩ vãngNếu đã đi từ Hà Nội xuống Hải Phòng hay sang Bắc Ninh Nếu đã đi từ Sài Gòn xuống Vĩnh Long hay lên Thủ Dầu Một Chuyến xe vẫn chỉ thuộc một mình Như kẻ say rót rượu lấy mà uống Cho vui thêm cuộc hành trình (Đúng rồi những người thù ghét thơ của tôi ơi) Cuộc hành trình hoàn toàn cô độc

Tuần gác

Bây giờ bốn giờ sáng đêm đang xoè cánh hư vô Sông Sài Gòn trôi dưới chân một vết sương mờ Trái hoả châu loè sáng rớt xuống Rớt xuống Lửa vàng hoen treo đầu tiếng ca – Em ơi, em ơi ngồi đây anh nhớ em Người lính gác trốn rét núp mình Trong áo tơi chùm kín ủ khúc hát Chợt đáp trên môi bay cao luồn khoả ngục Vỗ cánh Như con chim chập choạng vòng điếm hoang Anh trèo rung thang sắt dốc ngược Những chiếc xuồng đốt đuốc men bờ thành Mò xác người chết đuối (Thiếu nữ sẩy chân bến Đáy ban chiều) Tiếng khóc bật chìm trên cù lao đối thủ Như cỏ gianh khua Như con tàu say lô cốt bấp bênh Trái hoả châu rụng tàn Mồi đuốc chập chờn cùng khúc hát âm vang Anh bảo: Khua kẻng lên hãy kêu đồng bạn Pha đèn sâu trong các vùng tử giác Tiếng sắt dầy âm u truyền mãi hồi đối đáp Trong hang động vô cùng rét lạnh và cô đơn Lô cốt thả neo giữa không trung Trái phá nổ ngậm miệt rừng chồi, hàng dừa nước ven sông ùa sáp tới Anh bảo: Đừng ngủ em, chống mắt lên, chờ kẻ địch Đừng ngủ em, trời sắp sáng, đừng ngủ em Anh trở xuống lẩn vào đám cao ướt sắc vượt đầu Và lại nghe khúc hát mỏng như tợ sợi rét dăng ngang mặt – Em ơi, em ơi, ngồi đây anh nhớ em.

Vẫn em

Vẫn em đồi trăng phơi mờ hoặc Tóc buông giải thẫm xoá canh thâu Vẫn em rừng lũng khuya trốt lộng Ngút đen mắt lạc ruổi tin sươngVẫn em đồng sông sao trời hạ Phập phồng tan nát lượng thời gian Vẫn em dáng cây nghiêng nẻo khuất Sương muộn ham mê thức lá buồnVẫn em ngực thở vùi cơn bão Trải niềm không, xô xát niềm klhông Vẫn em trận mưa giông vách núi Mở buốt mông lung ngõ đất trờiVẫn em thoáng trắng mây hiền hậu Ngẩn ngơ soi mặt biển điêu linh Vẫn em đoá quỳnh run hoảng nở Hương thầm choàng riết cõi đêm ta.
Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ của Thanh Tâm Tuyền đầy đặc sắc. Hy vọng qua bài viết này các bạn có thể cảm nhận được ngòi bút tài hoa và sự tài năng của ông trong sáng tác thơ ca. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hay hơn nữa nhé!