Âu yếm, tình yêu – Kabir
Âu yếm, tình yêu và những lời đẹp nhất Đừng chìa tay xin như một anh hành khất Âu yếm, tình yêu hãy tự có trong lòng Đừng bắt chước đừng giả vờ thành thật
Bỗng một hôm – Kabir
Bỗng một hôm được thành thông thái Thế là vẹt bắt đầu Dạy người khác suốt ngày lải nhải Những lời mình vẹt không hiểu một câu
Chỉ những cây– Kabir
Chỉ những cây lá phủ màu xanh Mới biết nước mưa ngon và mát Những cây khô lá rụng trơ cành Mới hỏi: Mưa làm gì, thêm ướt?
Đừng vội khoe – Kabir
Đừng vội khoe là anh giàu có Và nhà cao cửa rộng hơn người Vì ngày mai ngày mai anh xuống mộ Để làm mùn cho cỏ tươi!
Không mọc ngoài đồng – Kabir
Không mọc ngoài đồng tình yêu là vô giá Không bán , không mua , không đem mặc cả Trước tình yêu vua và dân như nhau Muốn được yêu phải đem đời trả giá
Không thể ai… – Kabir
Không thể ai vừa yêu sự thật Lại vừa yêu giả dối yêu tiền Đừng dại dột làm con cừu ngớ ngẩn Cho người ta đánh từ hai bên
Muốn làm cái gì – Kabir
Muốn làm cái gì thì phải làm nhanh Muốn làm nhanh phải làm ngay tức khắc Vì lưỡi kiếm thời gian trên đầu anh Hãy nhìn xem: đang chờ kia, rất sắc!
Nhìn cuộc đời – Kabir
Nhìn cuộc đời bất công tôi hỏi: Chân lý đâu, cái thiện nơi nào? Ôi xung quanh – một bầy hề giả dối Và chúng giàu, danh giá, lạ lùng sao!
Sự tuyên truyền – Kabir
Sư tuyên truyền một mớ luật suông Sư đang trong tay thần chết Kabir sống và yêu điên cuồng Kabir không bao giờ chết
Tri thức cuộc đời – Kabir
Tri thức cuộc đời như cốc rượu nồng say Nhưng không phải ai cũng được uống cốc này Mà muốn uống, than ôi, ta phải trả Cho thầy học của chúng ta mọi giá
Từ bên kia – Kabir
Từ bên kia chưa có ai trở lại Để tôi hỏi: “Bên kia là thế nào?” Người ta chết, thế là im…mãi mãi Không ai trả lời tôi – Buồn sao!
Xa cái ác – Kabir
Xa cái ác chỉ nên làm việc thiện Vì đời ta quả ngắn không dài Như con vật cột bên lò giết thịt Ai chắc còn sống nổi tới ngày mai?
“Đêm yên tĩnh, cả khu vườn ngập lối” – Zakharovich Surikov
Đêm yên tĩnh, cả khu vườn ngập lối, Hàng cây dương ngái ngủ đứng sau nhà. Bên cửa sổ ta ngồi im không nói, Mùa xuân về, không khí đượm mùi hoaSao nhấp nháy trên đầu như đang hát, Từ trên cao, trăng chiếu rọi hiền từ, Và chìm ngập trong ánh trăng xanh nhạt, Em đang ngồi, mờ ảo giữa trầm tư.Anh ngây ngất ngồi bên em lặng lẽ, Ngắm nhìn em xinh đẹp giống thiên thần. Mùi hoa chảy vào phòng ta nhè nhẹ Như những dòng trăng sáng chảy bên chân.Và nếu được, giữa lúc này thanh vắng, Những điều anh mong ước quả không nhiều Anh chỉ muốn đời em trôi bình lặng Không phải buồn và đau khổ vì yêu.
“Đừng mong chờ ở tôi” – Zakharovich Surikov
Ðừng mong chờ ở tôi Những bài thơ vui vẻ, Vì thơ của tôi buồn Như mùa thu buồn tẻ.Thơ của tôi là mưa, Là tiếng rên của gió. Là tiếng khóc tâm hồn Và trái tim đau khổ
“Mây xếp hàng từng dãy” – Zakharovich Surikov
Phía chân trời màu hồng Mây xếp hàng từng dãy, Trên bầu trời xanh trong Sao bắt đầu nhấp nháy.Hàng liễu đứng cúi mình Bên dòng sông uốn khúc, Và dòng sông trong xanh In bầu trời màu lục.Sáo ai thổi êm êm Thật hay và thật đẹp. Trong ngực tôi, trái tim Hình như đang ngủ thiếp.
“Những tiếng buồn đau đớn của lòng tôi” – Zakharovich Surikov
Những tiếng buồn đau đớn của lòng tôi Tôi gánh chịu đêm ngày không phải dễ. Và trái tim nhức nhối những lúc ngồi Ðể viết ra những dòng thơ như thế.Trong bài thơ, tôi không sống bằng đầu, Mà bằng chính tâm hồn tôi cay đắng, Và vì thế, tiếng lòng tôi buồn đau Khi thành thơ, luôn u sầu, trĩu nặng.
Liễu xanh – Zakharovich Surikov
Hoàng hôn đang trải vàng Trên dòng sông lấp lánh, Ơi liễu xanh dịu dàng Ru hồn em cô quạnh.Ôi liễu xanh nghiêng đầu Bên bờ sông soi bóng, Nói em nghe: Nơi nào Người yêu en đang sống?Bao lần chàng gặp em Dưới bóng cây râm mát, Và cho chàng, cho em Hoạ mi bao lần hát!Nhưng chàng đã ra đi Ðể rồi không quay lại, Và bài ca hoạ mi Cùng tình em, xa mãi…
Suy nghĩ dọc đường – Zakharovich Surikov
Tôi đánh xe về nông thôn, mùa xuân Bắt đầu xanh cả rừng cây, bãi cỏ, Và trên đồng từng tốp lớn nông dân Ðang làm việc, đất cày đen đây đó.Còn trên cao, đàn chim bay và kêu Trong ánh sáng một ngày xuân rực rỡ. Tôi ngồi yên giữa yên tĩnh trời chiều Và bất chợt vô tình tôi lại nhớ…Tôi lại nhớ cùng nỗi buồn, than ôi. Rằng đã hết những tháng ngày đẹp đẽ, Rằng thiên nhiên đã hào phóng cho tôi Nhiều cảm xúc, nhiều tình yêu mới mẻ.Nhưng tiếc thay, tôi mất chúng dần dần Tâm hồn tôi thành giá băng, cằn cỗi, Và bây giờ ít lúc nắng mùa xuân Làm sáng lại trái tim tôi u tối.Tất cả chết trong tôi vì lo âu, Tất cả bị chốn đô thành vấy bẩn. Nay cuốn sách cuộc đời tôi buồn đau Không còn lại một trang nào lành lặn.Rất nhiều khi tôi muốn trốn cuộc đời Trong yên tĩnh cảnh đồng quê bình dị, Suy từ về và cuộc sống, về người Tốt và đẹp như ngày xưa vẫn nghĩ.Nhưng tiếc thay, mong ước chỉ hão huyền, Như trốn chạy mà không sao trốn được, Những con ngựa của cuộc đời cuồng điên Vẫn không nghỉ, đưa tôi về phía trước.Trên đây là những bài thơ Thái Bá Tân dịch thơ Kabir và Zakharovich Surikov. Qua các bài thơ này ta có thể cảm nhận được tư tưởng của nhà thơ. Cũng như các quan niệm và giá trị mà nhà thơ chuyển tải trong chính tác phẩm của mình. Đó cũng chính là một biểu hiện cho khả năng sử dụng ngôn ngữ tài tình và tài dịch thuật của Thái Bá Tân. Đừng quên đón đọc các bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật các bài thơ hay bạn nhé!