Quạ và cáo
Quạ ngậm miếng thịt béo Đậu rất cao trên cây Đang định ăn thì cáo Bỗng từ đâu lại đâyCáo là loài gian xảo Lại tham ăn, ôi chao Nó rất muốn miếng thịt Tiếc quạ đậu trên caoBiết loài quạ thích nịnh Cáo bèn nói dịu dàng: “Chào chị quạ xinh đẹp Mắt tinh như đại bàngLâu nay chị khoẻ chứ?” Quạ không đáp, nghiêng mình Một dấu hiệu cho thấy Quạ nghĩ mình rất xinh“Trong các màu, có lẽ Đẹp nhất là màu đen Đen như lông của chị Chắc các loài phát ghen”Quạ vẫn không chịu nói Chỉ lần nữa nghiêng đầu “Một loài chim quý tộc Như chị, không nhiều đâuChắc chị hát hay lắm Tôi hi vọng có ngày Sẽ được nghe chị hát Những bài hát thật hay…”Không kìm nổi, quạ hát Chưa kịp hát bài gì Cáo đã nhặt miếng thịt Rồi cong đuôi, bỏ điThích nghe lời phỉnh nịnh Sớm hoặc muộn, có lần Bị người ta lừa đảo Mà không chỉ miếng ănChú gà và viên kim cươngCó chú gà bới rác Kiếm ăn như bình thường Thế mà rồi bất chợt Nhặt được viên kim cươngChú nghĩ: “Mình thật rủi Tìm hạt thóc để ăn Thay vào đó, tìm thấy Viên đá này không cần”Kim cuơng có thể quý Với tất cả chúng ta Nhưng hạt thóc chắc chắn Còn quý hơn với gàNhiều người sắm đồ đạc Cốt chỉ để phô trương Khác nào gà cần thóc Mà lại cho kim cương
Hai ông cháu và con la
Hai ông cháu nhà nọ Một hôm đi chợ xa Cùng đi chợ với họ Còn có một con laCon la cứ túc tắc Đi sau lưng hai người Được một quãng, bất chợt Có ai đó trêu cười:“Có la sao không cưỡi? Ông cháu này thật kỳ” Ông già đặt thằng cháu Lên lưng la rồi điLát sau, có người nói: “Hãy nhìn kia, ông già Phải đi bộ, thằng bé Lại được ngồi lưng la!”Ông lão bảo cháu xuống Bắt con vật chở mình Thằng bé đi lẽo đẽo Trông nó thật tội tình“Thật không biết xấu hổ Mình cưỡi la, sướng chưa? Trong khi cháu đi bộ Giữa nắng gắt ban trưa!”Ông lão cho thằng bé Cùng ngồi trên lưng la Lại có người lên tiếng: “Tội nghiệp con la già!”Ông lão bèn đứng lại Không biết phải làm gì Cuối cùng bê con vật Lên cổ mình rồi điỪ, tội nghiệp ông lão Tội nghiệp con la già Tội nghiệp cả thằng bé Một hôm đi chợ xaVì nếu ông lão ấy Đường mình mình cứ đi Ai nói gì mặc kệ Chắc không có chuyện gì
Lũ ếch thích có vua
Lũ ếch sống yên ổn Bao năm trong đầm lầy Thế mà một ngày nọ Có ý tưởng thế này:“Ta là một vương quốc Vậy cần một quốc vương Để cai trị loài ếch Một dân tộc phi thường”Chúng lên xin thượng đế Ban cho một ông vua Ngài nghĩ: “Đúng loài ếch Vừa ngu, vừa thích đùa”Ngài ném xuống khúc gỗ Rất to, có màu đen Để làm vua xứ ếch Một ông vua rất hiềnVua này không thu thuế Để cho dân tự do Được cấy cày, buôn bán Vua chỉ thích ngủ khòThế mà lạ, đàn ếch Không hài lòng với ông Lại xin ông vua mới Vĩ đại và oai phongLần này, thượng đế giận Bèn cho một lão cò Xuống làm vua xứ ếch Và thay vì ngủ khòLão chăm chỉ bắt ếch Tức là bắt dân mình Cho vào bụng chén sạch Một ông vua thông minhMột thời gian sau đó Vuơng quốc ếch, buồn thay Đã hoàn toàn chui tọt Vào bụng ông vua nàyKhông còn gì để nói Đang được sống yên bình Thế mà ngốc, muốn có Ai đấy cai trị mìnhNgốc nữa: Được vua tốt Lại không muốn, để rồi Vớ phải ông vua ác Mất hết cả giống nòi
Người đánh cá và con cá nhỏ
Có một người đánh cá Phải vất vả suốt ngày Cuối cùng chỉ bắt được Con cá bằng ngón tayCon cá lên tiếng nói: “Bác tha cho tôi đi Bác xem, tôi bé tí Ăn chẳng bõ bèn gìÍt thangs nữa tôi lớn Vừa béo lại vừa tròn Tôi quay lại, bác bắt Bấy giờ ăn mới ngon”Người đánh cá bèn đáp: “Giờ ta bắt được mày Nhỏ, nhưng đã bắt được Còn hơn lớn sau này”Thì người ta vẫn nói: Một con vịt trong lồng Hơn cả trăm con vịt Bay tự do trên không
Đại bàng và mũi tên
Có con đại bàng nọ Đang bay lượn giữa trời Bỗng bị tên bắn trúng Rồi từ từ, nó rơiNhìn vết thương, bất chợt Nó lặng người, bàng hoàng: Mũi tên bắn trúng nó Làm bằng lông đại bàng!Câu chuyện này cho thấy: Đôi khi, dẫu vô tình Chính ta đưa vũ khí Cho kẻ thù giết mình
Mèo và cáo
Cáo gặp mèo ngày nọ Một buổi chiều mùa thu Cáo khoe có nghìn cách Để trốn thoát kẻ thùCòn mèo thì khiêm tốn Nói rằng mình xưa nay Chỉ có mỗi một cách Là leo trốn trên câyVừa nói xong, xuất hiện Cả một bầy chó săn Mèo leo lên cây trốn Không một chút phân vânCòn cáo thì bối rối Không biết dùng cách nào Trong nghìn cách đang có Nên cuối cùng, buồn saoCáo bị thợ săn bắt Ngồi trên cây, chú mèo Nhìn cáo nhốt trong cũi Bèn nhẹ nhàng nói theo:“Lắm cách thì khó chọn Nhiều thầy thì rầy ma Thà một cách chắc chắn Và an toàn như ta!
Lý do
Xưa, có một con sói Uống nước suối rất ngon Cũng uống nước, phía dưới Là một con nai nonSói muốn bắt ăn thịt Chưa thấy lý do nào “Ê! Thằng nhóc” nó nói Mày làm đục nước tao!”“Dạ thưa bác” nai nói “Bác uống ở phía trên Còn em ở phía dưới Em đâu dám làm phiền!”“Đừng cãi! Nhưng năm ngoái Cũng vào thời gian này Mày chửi tao thậm tệ Tao phải ăn thịt mày!”“Em mới sáu tháng tuổi Lúc ấy chưa ra đời Vậy làm sao có thể Chửi mắng hay hại người?”“Thế thì bố mày chửi Hắn chửi tao đuôi dài” Rồi con sói độc ác Dã ăn thịt con naiĐối với bọn láo lếu Một khi muốn làm gì Chúng luôn tìm được cớ Đúng thế đấy, tin đi!
Người đốn củi và con rắn
Một người đốn củi nọ Trên đường đi về nhà Thấy con rắn chết cóng Trên mặt tuyết sáng loàÔng mang về sưởi ấm Nó tỉnh lại dần dần Còn lót rơm cho ngủ Và lấy sữa cho ănThế mà con rắn ấy Suýt nữa cắn chết người Khi thằng con ông chủ Định ngồi xuống cùng chơiThấy thế, ông đốn củi Cầm chiếc rìu, và rồi Vung tay chém một nhát Con rắn đứt làm đôiĐối với bọn độc ác Đừng mong chờ trả ơn Đơn giản vì bọn chúng Bản chất là vô ơn
Cậu bé chăn cừu
Có cậu bé nhà nọ Chăn cừu ở cuối thôn Muốn làm cái gì đó Cho vui, cho đỡ buồnRồi cậu kêu: “Chó sói! Chó sói đến!” Dân làng Nghe tiếng kêu hốt hoảng Liền kéo đến vội vàngNgười đem theo gậy gộc Có người đem chó săn Thì ra cậu đùa nghịch Họ ra về, cằn nhằnCậu bé thì thích lắm Vì đỡ ngồi một mình Cậu lặp lại trò ấy Cho là rất thông minhMột hôm, chó sói đến Chó sói thật trong đời Chứ không phải tưởng tượng Cậu kêu cứu mọi ngườiCậu kêu to, khản giọng Kêu rất lâu, thế mà Không ai đến giúp cậu Sói bắt cừu cậu taVới kẻ hay nói dối Thì sau đó, thực tình Có nói đúng sự thật Cũng chẳng ai tin mình
Hai mẹ con cua đỏ
Hai mẹ con cua đỏ Một hôm ra khỏi hang Để hít thở không khí Đi trên cát mịn màngNhìn con, cua mẹ nói: “Dáng con đi xấu ghê Lắc bên này, bên nọ Nói chung là vụng vềPhải làm sao duyên dáng Phải đi đứng nhẹ nhàng Và điều quan trọng nhất Con không được đi ngang”Cua con đáp: “Thưa mẹ Trời định sẵn thế rồi Là cua, phải đứng thế Phải đi thế mà thôiCon cũng muốn duyên dáng Muốn đi đứng nhẹ nhàng Hay mẹ cứ làm thử Một lần không đi ngang”Các bà mẹ nên nhớ: Khi dạy con làm gì Phải tự mình làm trước Nhất là dạy con điLà cua thì nhất thiết Phải đi theo kiểu cua Còn định đi kiểu khác Thì coi như chào thuaCon cua có tám cẳng Cộng thêm với hai càng Nên suốt ngày, chẳng trách Nó cứ phải đi ngang
Hai anh bạn và con gấu
Có hai anh bạn nọ Đang đi chơi trong rừng Bất chợt có con gấu Nhảy ra từ sau lưngMột anh sợ, bỏ chạy Trèo lên tận ngọn cây Anh kia giả vờ chết Nằm trên thảm lá dàyGấu không ăn xác chết Nó ngửi ngửi anh ta Ngửi cả tai, cả cổ Rồi bỏ vào rừng giàAnh bạn kia thôi trốn Bước ra từ gốc cây Hỏi: “Vừa rồi, con gấu Nó nói gì với mày?”“Nó nói: Trong cuộc sống Đừng bao giờ tin người Bỏ anh trong hoạn nạn” Một bài học nhớ đời
Con thỏ có nhiều bạn
Một con thỏ xinh đẹp Khoe: Tất cả các loài Ai cũng yêu mến nó Đúng, không trừ một aiMà quả đúng thế thật Thỏ được mọi người yêu Ai cũng nhận là bạn Còn tìm cách nuông chiềuMột hôm, bỗng xuất hiện Cả một bầy chó săn Thỏ muốn trốn lũ chó Bèn đến nhờ ngựa vằn“Chị chạy nhanh và khoẻ Hãy đưa em khỏi đây!” “Rất tiếc, chị đang bận Còn khối dịp sau này”Thỏ nhờ nhiều con khác Như hươu, gấu, trâu, bò… Ai cũng tìm cách chối Với trăm ngàn lý doMà chó săn đông lắm Đến bất cứ lúc nào Thỏ đành phải tự trốn Cuối cùng thoát, may saoSự thật này nên biết: Ai cũng là bạn mình Thì điều ấy có nghĩa Không ai là bạn mình
Cô gái bán sữa
Có một cô gái nọ Đội vò sữa trên đầu Đem ra chợ quê bán Và rồi, một lúc sauCô bắt đầu nhẩm tính Cô sẽ mua cái gì Bằng tiền sữa bán được Vừa nhẩm tính, vừa đi“Mình mua đôi gà mái Chúng đẻ trứng hàng ngày Bán trứng, lấy tiền đó Đến nhà lão thợ mayMay chiếc áo thật đẹp Thêm chiếc mũ màu hồng Mình sẽ mặc đi chợ Ai cũng ngước mắt trôngBọn con trai thấy thế Đến bắt chuyện rất nhiều Cô hàng xóm ghen ghét Vì mình được họ yêuAi ghen ghét cứ việc Không liên quan gì đây Mình còn nhìn khiêu khích Và hất đầu thế này…”Cô hất đầu, lập tức Bình sữa rơi, chán ghê Sữa đổ ra lênh láng Cô đành phải quay vềKhi trứng còn chưa nở Đừng vội đếm gà con Như ngựa chưa về trại Chưa biết mất hay cònThái Bá Tân là một nhà thơ có nhiều sáng tác được đông đảo bạn đọc đón nhận. Với tập thơ Ngụ ngôn Ê-Dốp bằng thơ ông đã xuất bản và nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ phía người hâm mộ. Nó như là một thế giới mới rất phù hợp với trẻ thơ. Bởi các câu chuyện được viết ra rất chân thành, dễ hiểu, có vần điệu nên rất dễ nhớ. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu các bài thơ hay nhất của Thái Bá Tân ở các bài viết tiếp theo bạn nhé!