Nguyễn Nhật Ánh là một nhà thơ, nhà văn chuyên viết về tuổi mới lớn và ông rất được đông đảo các bạn đọc đón nhận. Và Mắt biếc là một tác phẩm nằm trong loạt truyện viết về tình yêu của thanh thiếu niên. Và nó cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Nguyễn Nhật Ánh và còn được dịch ra để giới thiệu với độc giả Nhật Bản.

Có một ngày đã đến

Có những lúc Tôi ngỡ ngàng Tự hỏi Tại vì sao Tôi lại yêu em Khi mặt trời Sắp lẫn vào đêm Không gì cả Sao lòng tôi Lại nhớ Chiếc lá rơi Trong chiều nổi gió Tôi nhặt lên Mà chẳng để làm gì Và chiều nào sững bước Giữa chân đi Lòng không hiểu Vì sao mình đứng lại Ngậm trên môi Một nhành cỏ dại Chợt hiểu rằng Tôi đã khác tôi xưa Trong nỗi buồn vô cớ Lúc trời mưa Trong mơ mộng Khi hiên ngoài nhạt nắng Tôi chợt biết Có một ngày Đã đến

Thà như ngày thơ ấu

Những điều lòng muốn nói Sao chẳng nói được gì Những điều không muốn nói Lại nói mãi em nghe Nhớ ngày xưa tuổi nhỏ Ta suốt ngày bên nhau Kể bao điều thầm kín Lòng có ngại gì đâu Bây giờ sao quá khó Lòng anh và tình em Chút hương thầm trong gió Biết ngày nào bay lên Nếu biết tình như thế Chẳng lớn lên làm gì Thà như ngày thơ ấu Hai đứa cầm tay đi

“Có một mặt trời…”

Có một mặt trời Trong ngực em Mỗi ngày Em mỗi sớm mai lên Lòng anh buổi ấy Tương tư nắng Không phải hoa quỳ Vẫn hướng dương

“Tại sao em cứ mười ba…”

Tại sao em cứ mười ba, Mà không mười bốn hay là mười lăm? Như trăng kia chẳng chịu rằm, Ðể cho bụi trúc đứng dầm sương khuya.

“Dưới giàn hoa thiên lý…”

Dưới giàn hoa thiên lý Một mình anh đang ngồi Không dưng em bước tới Anh bỗng thành song đôi

“Có một ngày…”

Có một ngày Đừng có một ngày Bàn tay không nắm nữa bàn tay Để hai mươi ngón Buồn xa vắng Cuộc sống rồi như tiếng thở dàiSẽ có một ngày như thế không Ôi câu hỏi lạnh đến nao lòng Chiều nay Phượng nở rồi em ạ Cháy đỏ lòng anh Bao nhớ mongPhải chăng Không có ngày như thế Ở hiền Chắc sẽ gặp lành thôi Lòng anh Dù rộng dài như bể Vắng cánh buồm em Cũng lẻ loi

“Lặng lẽ chiều nay…”

Lặng lẽ chiều nay Lặng lẽ mùa hè Sân trường vắng Và lòng tôi cũng vắng Muốn tặng em Một chùm phượng thắm Tôi nhờ mùa hè Bẻ hộ tôiBẻ hộ tôi Một nỗi nhớ xa vời Cắm xuống đất Để mọc lên trái đắng Chút tình tôi thầm lặng Hát thành lời ve kêuGửi mùa hè Giữ hộ chút tình yêu Khi chia xa Vẫn nhớ ngày gặp lại Lúc ấy Em có là cô gái Đốt tôi bằng ngọn lửa Của riêng em?

“Một người bỏ một người đi…”

Một người bỏ một người đi Một bài thơ dở dang vì Lãng quên Giữa trời Sao mọc lênh đênh Một đàn cá lội Buồn tênh chân cầu Một người Đi mất từ lâu Để người kia hát Về đâu hỡi người Hoa bâng khuâng Rụng không lời Chim bay ngơ ngác Cuối trời hoàng hôn

“Ai về qua chỗ người thương…”

Ai về qua chỗ người thương Đứng giùm tôi Trước cổng trường ngày xưa Ướt giùm tôi Chút trời mưa Để nghe trên tóc Hương vừa bay đi…

“Lòng tôi là cây khế…”

Lòng tôi là cây khế Em là chim về chơi Vàng kia em chẳng trả Chỉ nhả hạt xuống thôi Hạt rớt xuống thành cây Cây cũng toàn cây khế Từ khi em đi rồi Vườn tôi thành lặng lẽ Biết bao giờ trở lại Cánh chim em ngày nào Lòng tôi hoa khế rụng Xuống nỗi buồn nôn nao…

“Ừ, em hãy đi đi…”

Ừ, em hãy đi đi Với niềm vui và nỗi hân hoan choáng ngợp trong lòng Em hãy tìm đến bất kỳ nơi nào em thích Đừng tìm đến anh Đừng tìm đến anh làm gì Dẫu trong hạnh phúc của em Anh chẳng được dự phần Thì anh cũng chẳng nề hà gì làm một kẻ đứng ngoài Tham dự vào số phận của em bằng những lời chúc tụng Hãy cứ nghĩ như em từng nghĩ Anh có là gì đâu Anh chỉ mong em hãy đến với anh Khi nào em không còn bất kỳ nơi nào để đến Khi nào đôi chân quen nhún nhẩy của em Đã bắt đầu thất thểu Dưới gánh nặng của khổ đau Bấy giờ anh sẽ ở bên em Với một ước muốn nhỏ nhoi Được chia sớt cùng em Một phần cơ cực

“Mùa hè nào gặp gỡ…”

Mùa hè nào gặp gỡ Mùa hè nào chia ly Mùa hè nào hội ngộTôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất Xin trả lại cho tôi Xin trả lại cho tôi người yêu tôi Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô Ấy chính là mùa hè của tôi Ngủ quên trong nách lá Những ngọt bùi tôi đã nếm trải Những đắng cay tôi đã nếm trải Những mùa hè bỏng rát sau lưng Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

“Từ buổi xa xưa nào…”

Từ buổi xa xưa nào Em tôi đã yêu ai Đã vô cùng hạnh phúc và vô cùng khổ đau Để rồi trong buổi chiều ảm đạm nào Em tôi đã nhìn thấy tình yêu Như vết chémRồi bỏ khoảng trời xanh mơ mộng Trái tim em tôi đã trở về Nằm ốm trong lồng ngực Tiếng thở dài như mũi tên rung

“Anh ôm trái tim Trương Chi…”

Anh ôm trái tim Trương Chi Chờ tan trong nước mắt Đi tìm em qua những chợ búa và xóm làng Qua những chiều tắt nắng Dấu chân anh trong cỏ Còn đọng đầy mưa xuân Dẫu rằng khi anh yêu em Em giấu anh đi yêu kẻ khác Những người đàn ông đã không ngừng làm khổ em Vì những điều bé mọn Lo âu và vất vả Anh đi tìm em Anh đi tìm cô bé quàng khăn đỏ ngày xưa Sợ rằng năm nay em đã lớn Đàn sói nhiều hơn xưa Trái tim em thì bé bỏng Biết chiều nay em có kịp về nhà Mà không bật khóc? Anh biết lấy gì chở che cho em Ngoài tình yêu lẻ loi Cháy lặng thầm trong lòng ngực Như bếp lửa mùa đông Để những khi thất vọng lúc yêu ai Em có chỗ để tạt về sưởi ấm Anh biết lấy gì làm dịu nỗi đau trong lòng em Ngoài những bài thơ nhỏ đầy nắng và cỏ hoa Đêm đêm anh thức viết Để mong xua được mùa đông Ra khỏi trái tim em Cùng với những âu lo và phiền muộn Để mai đây trên con đường dài dẫu nhiều trắc trở Em chỉ gặp toàn niềm vu Và những chàng trai thật thà và tốt bụng Yêu em Chỉ cần bằng một nửa anh thôi…

“Có phải em vừa mới hiện ra…”

Có phải em vừa mới hiện ra Từ trong xa thẳm của hôm qua Y như cô Tấm ngày xưa ấy Tiếc nuối làm chi trái thị già
Trên đây là các bài thơ Nguyễn Nhật Ánh viết trong tập thơ Mắt biếc hay đặc sắc. Đó là câu chuyện về chàng nhân vật Ngạn và cô bạn với đôi mắt đẹp mang tên Hà Lan. Để rồi đọc xong câu chuyện này ta không khỏi cảm thấy xót xa. Hy vọng bạn thích kết cấu của câu chuyện này. Và đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi bạn nhé!