là một gương mặt nổi bật của nền văn học Việt Nam. Ông sở hữu một kho tàng thơ đặc sắc được nhiều ngưỡng ngưỡng mộ. Với ngòi bút tài hoa mà sắc sảo những tác phẩm ấy dạy chúng ta về tình yêu cuộc sống hơn bất cứ một người hạnh phúc nào khácThơ của ông là một hồi ức dài không dứt, đầy nuối tiếc về một cõi nửa hư, nửa thực. Nó mang âm hưởng của lời cầu mong, cầu xin, lời thứ tội, của nỗi thèm khát được sống, được yêu, được xả thân, được an ủi nỗi khổ đau của người khác, được mắc lỗi lầm và được tha thứ, cứu rỗiNếu bạn là một người yêu thơ ca thì chắc hẳn không thể bỏ lỡ những bài thơ đặc biệt như thế này đúng không? Hôm nay uct.edu.vn xin dành tặng bạn chùm thơ của ông nhé!

Bến bờ

Trơ trơ núi đứng núi ngồi Sóng xô ghềnh đá mỏi rồi sóng lui. Đời xô về phía ta vui Buồn – Thương – Giận – Nhớ, đủ mùi rong rêu Mải mê đập sớm đê chiều Mở lòng mới biết cửa yêu sập rồi. Thả mình theo sóng biển trôi Đảo rồi lại đảo xa xôi bến bờ!

Bến sông xưa

Bến sông, vẫn bến sông này Xưa đầy trăng gió mà nay rỗng trời Ơi đò khản giọng đò ơi Tiếng tôi lạc lõng giữa vời vợi đêm..

Cây bàng mùa đông

Trong nắng hạ vàng cây mặc áo xanh Trắng trời mưa đông lại thay áo đỏ Tinh nghịch gió giật ra từng mảnh nhỏ Vãi đầy sân muôn đốm lửa phập phù. Chẳng ngược về thu nấp bóng sương mù Cũng không thiết tìm xuân phơi nắng ấm Từng cánh rơi – từng cánh rơi – chầm chậm Lá bàng rưng rưng ôm ủ gốc bàng… Nhìn run rẩy cây – mưa gió phũ phàng, Chạnh thương mẹ bao mùa đông sũng ướt Một vòng tay cũng không cho người được Con giận mình thua cả lá bàng khô!

Chim sẻ xóm Chùa

Xóm Chùa như cây đa cổ thụ Nơi tụ đàn, phân tán các loài chim Tôi là một chú sẻ non Tụt khỏi tổ thơ khát trời cao rộng Say mê xoải cánh bay tìm… Háo hức trước trăm miền đất lạ Cứ ngỡ mình sẽ dễ dàng quên Hạt lúa đồng xưa Trái cây vườn củ Chiếc lá đa rụng vào giấc ngủ Chân mơ còn vướng sợi rơm mùa. Mười mấy năm xa biệt xóm Chùa Tôi vẫn thấy tiếng chuông chiều cong vút Nối hồn quê với cánh chim lưu lạc Nhớ thương thảng thốt gọi về.

Có ai vén giúp sương mù

Từ khi em mới ra đời Mắt em tối mịt thấy trời trăng chi Đi thì có mẹ dắt đi Chơi cùng các bạn em thì… chịu thua! Dinh tùng dinh trống lân khua Là em biết đã đến mùa trung thu Có ai vén giúp sương mù Cho rằm trăng thoát âm u một lần…

Cổng làng xưa

Xanh rêu tay vịn cổng làng Tóc chiều mây trắng mênh mang lưng trời Nỗi gì sâu thế, mẹ ơi Mà hun hút ngõ quê vời vợi xưa. Bao mùa vương gió nắng mưa Con đi qua những lọc lừa thế gian Còn trong veo mắt giếng làng Giọng cười ai vỡ dòn tan trăng rằm. Vẫn xanh biếc bãi dâu tằm Vẫn màu râm bụt quanh năm đỏ rào Con chuồn ớt đậu cọc ao Vẫn như hôm nảo hôm nào đợi con? Qua sương già lại nắng non Run run gậy trúc khua mòn lối rêu Hoàng hôn loang lổ mái lều Tắc kè kêu tắc kè kêu tắc kè… Ngày đi hoa phượng đỏ hè Buổi chiều hơi gió thu se lá vàng Ngẩn trời mây trắng mênh mang Làng xưa lên phố – cổng làng xưa đâu?

Duyên cờ

Nào đâu tôi có mê cờ Chỉ là mượn cớ đến nhờ bố em Học cờ để được gần thêm Chơi cờ để được ngày đêm cận kề… Một tháng bố em chấp xe Ba tháng chấp pháo… tay nghề lên mau Ước chừng chỉ một năm sau Tôi và bố đã cùng nhau đánh đồng! Cờ đang hăm hở vượt sông Bỗng nghe em… sắp lấy chồng nay mai Nước nào tôi đã đi sai Mà thua không kịp bưng tai thế này? Lá tình ngỡ nắm trong tay Ngờ đâu duyên phận gió bay bất ngờ Bố em tuyên bố phế cờ Tôi như quân tốt thẫn thờ bên sông.

Giấc mơ làng

Loằng ngoằng tay cỏ xanh Ôm ấp đất nâu lỗ chỗ Mộng mị dấu chân mơ ngược phố Rưng rưng về trước cổng làng Cùng chiếc lá vàng chơi ván đáo dở dang Mở rộng rào tre vốn đã lưa thưa khép hờ năm tháng Sờ sẫm vách đá ong tìm vết mưa nắng rạn Nhặt hòn bi ve vật vạ bên đường… Gió hoang lung chợt sững lại góc vườn Núm ruột ngày xưa đã mọc lên thành đụn mối Xao xác rơi từ những tầng mây nổi Mảnh hồn ai U uất gọi chiều Đâu rồi bóng dáng thương yêu Ráng như máu đỏ ra từ tiếng cuốc Dải tang trắng Cành cây xanh rút ruột Đắng mắt người rin rín giọt hoàng hôn Chẳng ai dại khờ đem kỷ niệm đi chôn Chỉ vô ý bụi thời gian vùi lấp Lập loè ký ức ma trơi Nguồn sáng vỡ đâu dễ gì huân tập Dế giun nào bốc mộ thời gian? Làm sao gỡ nổi giấc mơ làng Đêm mười ngón gai tre cào nát ngực Văng vẳng mơ hồ tiếng chuông hư thực Có rồi không Tia chớp loé ngang trời…

Gọi dấu yêu

Thế là em hóa vệt mơ buồn cũ Để câu thơ gây gấy sốt đêm hè Tôi úp mặt nghe phố dài gai ốc Khuya khoắt còn mê sảng vọng tiếng xe. Thế là em sau mỗi lần trở giấc Áo hoa đùa mất tích một làn hương Xòe tay lá đếm đường gân cô độc Tôi níu ngây thơ lệch góc sân trường. Thế là em bay theo cơn gió lạ Bỏ mặt tôi ru ký ức học trò Ruột bút rỗng mà tay nhem nhuốc mực Chẳng biết mình đã được nhận hay cho. Thế là em như bài thơ một nửa Nhớ không tròn, quên chẳng thể nào quên Khi tro lạnh tưởng không còn chi nữa Lúc hừng lên cháy bỏng lửa than bền. Thế là em đã nhập hồn tôi đấy Dù dấu yêu xưa cổ tích lâu rồi Thoảng đâu đó tiếng trống trường tan học Lại nghe lòng cuống quýt gọi… xa xôi

Hát lời cỏ xanh

Nấm đất nâu vùi xương trắng Rưng rưng hát lời cỏ xanh Ngày lung linh cười với nắng Đêm cùng trăng sương long lanh.Mịt mù khói lửa chiến tranh Đã qua phần ba thế kỷ Trời trong mây trắng yên lành Ríu rít chim chuyền mộ chí.Có kẻ trầm tư suy nghĩ Có người mắt lệ vòng quanh Hồn nhiên nghĩa trang liệt sĩ Trên trời dưới cỏ đua xanh.Sống oai hùng chết liệt oanh Ơi những tượng đài quả cảm Tuổi đời các chị các anh Mãi mãi đôi mươi mười tám!Xương trắng lặng tan vào đất Âm thầm nuôi sắc cỏ xanh Trên những chặng đường Tổ quốc Còn vang mãi khúc quân hành…

Huyền thoại lá

Như những chiếc lá chơi trò cút bắt Để mùa thu ngơ ngác gió đi tìm Em tinh nghịch trốn vào xanh cổ tích Thiệt thà tôi úa rụng cành tim… Rồi bỗng một chiều có một cánh chim Bất chợt bay qua, hồn nhiên nhặt lấy Chiếc lá cũ thêm một lần run rẩy Vàng khổ đau cho hạnh phúc xanh chồi? Tôi không còn giống đồng loại quanh tôi Đường trở lại ngày xưa giờ xa ngái Có tiếng chim nào cho lá tôi mặc khải Cuộc tình xanh huyền thoại. Mấy thu rồi…

Hương cau

Tháng giêng hoa cau rụng Chum nước ngạt ngào hương Dịu dàng em gội tóc Gió thơm thơm khắp vườn Bên rào dâm bụt đỏ Mắt ai xanh lá trầu Nhìn em như muốn ngỏ Thương mà… hổng dám đâu! Dâu bèo lấm tấm ao Còn lăn tăn tăm cá Ngun ngút mây trời cao Bóng chim mờ mịt quá! Lỗi tháng giêng lần lữa Lỗi tuổi xuân ngại ngần Dây trầu thưa thớt lá Cau trổ buồng phân vân Hoa vẫn màu hoa cũ Hương vẫn mùi hương xưa Nhớ đầy chum nước gội Tóc em ngày mỗi thưa…

Lạy bạn

Vì thương bạn khổ với mình Vệ sinh tại chỗ, tắm rinh ra hè Bốn mùa gió đỡ mưa che Còn lo cơm áo nặng đè cong lưng Gặp khi khi khoẻ bạn mừng Trái trời ta ốm rưng rưng bạn buồn Đêm nằm chẳng đoái trăng suông Chiều xuân hiu hắt trở buồn heo may Chăm mình bạn chẳng ngơi tay Ngày qua ngày lại tiếp ngày triền miên Giấu bao mệt mỏi ưu phiền Bạn cười: thế giới chẳng nghiêng chút nào! Đời ta như ngọn đèn hao Bạn là nhiên liệu rót vào yêu thương Để từ le lói đêm trường Ta lần theo ánh thái dương sang ngày Bạn ơi, nghĩa trọng, ân dày Dù không cốt nhục chân tay cũng là Lạy này lại mẹ sinh ra Lạy này lại bạn cho ta cuộc đời!

Mẹ ơi

Thềm rêu thầm giữ dấu chân Vách thầm giữ bóng Chăn thầm giữ hơi Chiều, con mắt lệ đầy vơi Giọt dài giọt vắn Mẹ ơi, khóc thầm… Xưa hai đôi đũa một mâm Giờ hai đôi đũa… con cầm một đôi Còn một đôi đũa mồ côi Nghẹn ngào con nuốt cho trôi chén buồn.

Mùa đông với mẹ

Mùa đông mưa bão chết cò Ra sông mẹ đứng co ro làm gì? Con đò đã bứt dây đi Nước cuồn cuộn chảy… ngóng gì mẹ ơi! Rung rung gió giật nón cời Rùng rùng hơi bấc áo tơi vày vò Mẹ ơi mưa bão chết cò Mà sao không chết… những hò hẹn xưa?!

Neo

Vầng trăng neo giữa hẹn thề Cánh diều neo gió, đất quê neo trời Nụ cười neo tuổi đôi mươi Đò neo bến cũ đợi người năm xưa Đường tơ neo những âm thừa Giao mùa neo tiếng, nắng mưa neo lời… Mắt em trong vắt khoảng trời Mà neo tôi đến trọn đời không quên!

Nghĩ về Tấm Cám

Vàng anh, khung cửi, bống bang Sẵn sàng bắt giết Sẵn sàng đốt thiêu Vì yêu, thêm tám vạn điều Cũng đành nhắm mắt làm liều… thế thôi! Ác sinh từ độ nước sôi Thịt người hoá mắm Thơm, hôi… tại trời? Tội tình chi lắm Cám ơi Ngẫn ngơ kiếp quạ Lạc lời oan thiên. Vì yêu Tấm cũng chẳng hiền “Rạch mặt, khoét mắt” Thét điên đòi chồng. Duyên thì mỏng Phận thì không Gọt chân đến bật máu hồng Giày ơi! Bao nhiêu nàng Cám trên đời Vẫn tin tiếng lục lạc rơi phía mình…

Nguyệt thực

Bóng người chia nửa mặt tôi Một bên tối, bên kia rồi tối luôn Đen không vui, trắng cũng buồn Biết làm chi với nửa khuôn trăng này? Gượng cười – nửa miệng đắng cay Một con mắt chẳng hẹn ngày sáng ra… Từ đêm nguyệt thực qua nhà Vật vờ như thể có ma… ám mình!

Ngược chiều nhớ

Tháng bảy Tháng sáu Tháng năm Bay ngược chiều nhớ về thăm một người Phượng son khoe cánh môi cười Mắt xanh màu nắng biếc trời tóc mây Thương gì con bướm thơ ngây Hoàng hôn rực đoá vàng hây dã quì? Thế rồi tháng tám ra đi Bỏ đằng sau tiếng từ quy gọi bầy Tháng chín dằng dặc heo may Vàng xanh nham nhở bóng cây ngô đồng Lạnh lùng thu hắt vào đông Gió mưa vuốt mặt qua sông tháng mười… Sao em không giữ nụ cười Cho tôi mãi mãi yêu người tháng năm?

Rằm chỉ một

Ở bên ấy đêm đêm em thường khuyết Về lại bên đây chưa chắc đã tròn Rằm chỉ một, hơi đâu mà đo đếm Mấy độ trăng già, mấy độ trăng non…

Tiếng gọi

Ngẩn ngơ ai gọi tên mình Nhìn lên tán lá rập rình… gió khua! Vàng rơi… rơi thật… rơi đùa? Tuổi xanh theo cánh chim mùa vụt bay… Em về xao xác heo may Cây xào xạc lá trăng lay… gọi mình?

Trăng Hội An

Nổi chìm biển gió sông mây Lênh đênh ngày tháng khi đầy khi vơi Chiều qua phố cổ xanh trời Hồn thơ trẻ lại em vời vợi trăng

Xanh ngát mắt thơ

Như đất trời thay áo mới Em trẻ lại đến không ngờ Dáng xưa ta hằng mong đợi Chợt về xanh ngát câu thơ Nở ra từ những cơn mơ Ngan ngát thơm hồn trinh nữ Em như một chùm hoa sứ Nuột nà khoe búp non tơ Bao nhiêu vật vã ỡm ờ Chừng đã trôi vào quên lãng Dịu dàng như mắt trẻ thơ Ta đợi mùa xuân bừng sáng!

Xót nỗi xa người

Trong nước mắt của những người ở lại Có giọt nào không đọng bóng người đi Đông tức tưởi, nghẹn ngào xuân nấc mãi Nghìn thiết tha chẳng nói được câu gì Lời chớm nở chợt tan vào đêm ẩm Chợt tan vào sương sớm chợt tan vào Hương cây cỏ rưng rưng chiều gió chậm Chợt tan vào ướt át những vì sao… Cần lắm ai ơi một bàn tay ấm Dắt dìu nhau qua trống lạnh cõi đời Người lẻ bóng xoay phía nào cũng hẫng Như đất xa trời muôn thuở chơi vơi. Có giọt nào trong tháng năm còn lại Rơi vào ta không xót nỗi xa người
Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng. Hy vọng qua bài viết các bạn có thể cảm nhận được ngòi bút tài hoa của nhà thơ.Cảm ưn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!