Huy Cận là một trong những nhà thơ có khối lượng các sáng tác thơ ca đồ sộ nhất. Ông có tên thật là Cù Huy Cận sinh năm 1919 tại Dương Sơn Hà Tĩnh. Và mất năm 2005 tại Hà nội. Ông là Hội viên Hội nhà văn Việt Nam từ năm 1957. Các sáng tác của Huy Cận rất được đông đảo bạn đọc đón nhận. Và cũng có nhiều bài thơ đã đưa vào chương trình sách giáo khoa. Hãy cùng tìm hiểu các tác phẩm của Huy Cận hay nhất bạn nhé!

Anh đầu thai vào đời em mỗi sáng

Anh đầu thai vào đời anh mỗi sáng Đời tinh khôi theo hướng mắt em nhìn Anh đi trên bờ của biển em sâu thẳm Và anh trở về sâu thẳm của hồn anh, Theo làn sóng em; vận mệnh đôi ta Là hai đợt sóng giao hoà Trên biển lớn. Liệu hai ta có đổ xuống lúc cập bờ? Anh dựa vào bờ em chiều lặn Anh tự nhận mình trong gương em xán lạn Để yêu em tận cội, tận nguồn Để óc toàn em: hoa hồng và gai nhọn. Anh đầu thai vào đời em mỗi sáng Em là bình minh, em là rạng đông Là chân trời lùi xa mãi mãi Và chiếc đồng hồ cố định đời anh Đánh những giờ số mệnh. Em là hương vị của ngày, hương vị của đêm Hương vị nhựa nồng và trái ngọt Mà anh hít thở để làm êm đói khát Của hồn anh nung chảy khát thèm.

Anh mang thầm em

Anh mang thầm em trong hồn anh Như đứa trẻ thơ mãi để dành Chiếc bánh mẹ cho từ sáng sớm Anh chờ hạnh phúc những giờ xanh.Anh mang thầm em đi trăm nơi Nhớ em, anh tự mỉm môi cười Là anh, hay chính là em đó ? Anh sống thầm em ở giữa đời

Anh thợ gốm

Tặng Nguyễn Văn Y, chuyên gia gốmNắng lên hồng ban mai Anh thờ gốm ngồi xoay Đất mịn nhào với nắng Hình đẹp nở trong tay.Gió xuân man mác thổi Cỏ non rờn ngoài đê Mùa xuân đang tạo lại Cây lá trên đồng quê.Anh ngồi xoay ung dung ánh sáng rọi theo cùng Ngực anh màu nắng đượm Đẹp hồng như đất nung.Bình đẹp nghìn xưa cũ Tay ông cha giao về Đang sống lại tươi tắn Trong bàn tay vuốt ve….Bình cao dáng trẻ thon Lọ nhớn thân đẫy tròn Đẹp phúc đầy của mẹ Đẹp duyên hiền của con.Xoay xoay bàn gỗ ơi, Nước mát nhào đất tơi Anh làm thêm cái đẹp Chưa có ở trong đời….

Anh thương em

Anh thương em anh giắt Gương trăng vào nón trời Bốn mùa nghiêng nét mặt Khi thương nhớ em soi

Anh viết bài thơ

Anh viết bài thơ giữa ánh khuya Cỏ cây yên ngủ. Gió xa về Anh nhìn em ngủ hồn hiu nhẹ Như bóng vườn trưa xanh tiếng veBiển lặng em nằm trong gió êm Anh là bóng thức của hồn em Ngoài kia sao cũng từng đôi sáng Từng cặp nhân vàng trong trái đêm.Bát ngát lòng anh giữa trái đời Hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi Gió khuya nào biết xuân, hè nữa ? Em mộng điều chi, miệng thoảng cười.

Anh xa em một nửa

Em ở đâu ? Anh xa em một nửa. Một nửa hồn anh lẩn quất theo em, Vào giấc ngủ nửa hồn anh bợ ngợ Gió khuya hay em bước động bên thềm ?Tình đôi ta là trăm nghìn ràng rịt Của tâm hồn của cả máu xương Ai dám bảo hồn không là da thịt Sắc hoa hồng không tách biệt làn hương.Anh ở nơi em cùng trời cuối đất Em ở nơi anh cõi thực cõi mơ Em ở đâu mà hồn anh lẩn quất Nhớ thương em lòng ngẩn tự bao giờ.

Bà dì, bà mợ, bà cô

Tặng một cô em đi lấy chồngTôi có bà dì, bà mợ, bà cô Phủ xuống hồn tôi tuổi bé thơ Ba bóng đen như vòng số mệnh Trên bùa đeo cổ những người xưa.Bà dì duyên ép héo hon đời Ngơ ngác thân con, chồng một nơi! Khóc cạn mắt rồi, tìm cửa Phật Phật không xoá được khổ dì tôi.Bà mợ chanh chua nào giữ nổi Chồng đi đánh bạc tháng năm dài Cuộc đời đã hoá sòng gian lận Hai kiếp người vô nuốt cả hai.Bà cô căm phận phải chồng chung Cả hoá ra hai kiếp lạnh lùng Chồng sống cùng đành thân goá bụa Chỉ mong an ủi có giời trông!Mỗi lần theo mẹ bước về thăm Tôi thấy đời như bỗng tối sầm Mẹ bảo: “Con ơi đời khổ lắm, Chồng con, âu cái nợ trăm năm!”Thương cô, thương mợ, với thương dì Chỉ biết buồn theo lời mẹ nói Nhìn mặt ba người như bị trói Vào xe oan nghiệt bánh lăn đi.Mừng em hạnh phúc anh ghi lại Đau khổ người thân buồn tuổi thơ. Em đã đẹp duyên, thương các mẹ Các cô, các chị những ngày xưa.

Bà mẹ Việt Nam anh hùng

Chồng chết trận rồi, đến lượt con Mẹ già cặm cụi sống chon von Tôi nhìn mẹ, tưởng Bà Trưng hiện Bà mẹ nghìn năm của nước non

Bà ơi ngày hạ

Con trẻ ngủ chiều hay gật thót Khóc inh vỡ cả nắng ngày tàn Bà ôm dỗ mãi, hờn không ngớt Tiếng nấc nằm mê, ngực vẫn ran.Cát phừng ngoài bãi, bóng trong vườn Gió chạy theo sông tự nước nguồn Có phải đã vào lòng giấc trẻ Làm ra xao động của hoàng hôn?Ba ơi ngày hạ nhiều hương nắng Chớ để say hương cháu ngủ chiều Hồn trẻ chưa quen nghe vắng lặng Trong từng hạt gió thổi ngày xiêu.Vũ trụ ơi, nôi ấm của người Đưa ru sao cũng lắm bồi hồi Tưởng chừng đã hiểu, ta chưa hiểu Tín hiệu ngầm trong mỗi nhịp nôi.

Bâng khuâng

1. Chậm chuyến phà Sông thu, trời lạnh, mây như khói Chậm chuyến phà nên quen biết nhau Chốc lát qua sông, đời vời vợi Về đâu, rồi nữa biết tìm đâu ?2. Mắt em Mắt em anh chẳng dám nhìn lâu Em đẹp, lòng anh bỗng thấy đau Mới gặp sao mà như nhớ lại. Hay dan díu tự kiếp xưa nào ?

Bến lò rèn làng tôi thuở nhỏ

Sắt đập sắt trên đe lò rèn Luyện con dao giúp làm bếp núc Luyện thanh kiếm mười năm đánh giặc Sắt đập sắt, sao toé ngày đêm.Lửa từ sắt hay lửa của tay? – Bàn tay xưa lên trời cướp lửa – Sắt còn mềm, đập thêm, đập nữa, Đập cho đêm bật sáng thành ngày.Bể lò rèn làng tôi thuở nhỏ Tôi nhìn hoài, không chán, không về Sắt đập sắt, nguội rồi, lại đỏ Cái lò cừ thôn xóm sớm khuya.Bác thợ rèn – Ông thần phép lạ Ngực để trần hồng nâu ánh lửa Bác cho tôi đốm lửa ban sơ Tôi luyện rèn năm tháng thành thơ.

Bụng lân tài

Thế giới mông mênh sống chẳng cùng Cái tài âu cũng chỗ vui chung Hỡi ai làm đẹp, làm hay đó Chum lại cùng nhen lửa nấu nung

Buổi sáng hôm nay

Anh tặng em buổi sáng hôm nay Có hoa sen nở hồ Tây trắng hồng Tặng em trời mát như sông Trong veo chảy giữa hai dòng cây xanhAnh tặng em buổi sáng lòng anh Có mây có nước có cành có hoa Có mình và lại có ta Trong hương sen ngát nở xoà lòng senAnh tặng em cả những ưu phiền Trong câu hát cũ nghe bên chợ cầu Còn hằn trong chữ trong câu Nỗi đau ngày trước cày sâu mặt ngườiAnh tặng em buổi sáng mai đời Bước chân quen thuộc, tiếng người lại qua Mây phồng buồm bạc xa xa Ngày lên gió mới, lòng ta tặng mình.

Các vị La Hán chùa Tây Phương

Chùa Tây Phương (Sơn Tây) có những pho tượng La Hán rất đẹp, rất sinh động tạc vào thế kỷ 18. Nhà nghệ sĩ xưa đã vô tình hay hữu ý mượn đề tài chuyện Phật mà miêu tả xã hội quằn quại đau khổ trong nhiều biến động, và bế tắc không tìm được lối ra.Các vị La Hán chùa Tây Phương Tôi đến thăm về lòng vấn vương. Há chẳng phải đây là xứ Phật, Mà sao ai nấy mặt đau thương?Đây vị xương trần chân với tay Có chi thiêu đốt tấm thân gầy Trầm ngâm đau khổ sâu vòm mắt Tự bấy ngồi y cho đến nay.Có vị mắt giương, mày nhíu xệch Trán như nổi sóng biển luân hồi Môi cong chua chát, tâm hồn héo Gân vặn bàn tay mạch máu sôi.Có vị chân tay co xếp lại Tròn xoe từa thể chiếc thai non Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối Cả cuộc đời nghe đủ chuyện buồn….Các vị ngồi đây trong lặng yên Mà nghe giông bão nổ trăm miền Như từ vực thẳm đời nhân loại Bóng tối đùn ra trận gió đen.Mỗi người một vẻ, mặt con người Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.Mặt cúi nghiêng, mặt ngoảnh sau Quay theo tám hướng hỏi trời sâu Một câu hỏi lớn. Không lời đáp Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.Có thực trên đường tu đến Phật Trần gian tìm cởi áo trầm luân Bấy nhiêu quằn quại run lần chót Các vị đau theo lòng chúng nhân?Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu? Sống lại cho tôi hỏi một câu: Bác tạc bấy nhiêu hình khô hạnh Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau?Hay bấy nhiêu hồn trong gió bão Bấy nhiêu tâm sự, bấy nhiêu đời Là cha ông đó bằng xương máu Đã khổ, không yên cả đứng ngồi.Cha ông năm tháng đè lưng nặng Những bạn đương thời của Nguyễn Du Nung nấu tâm can vò võ trán Đau đời có cứu được đời đâu.Đứt ruột cha ông trong cái thuở Cuộc sống giậm chân hoài một chỗ Bao nhiêu hi vọng thúc bên sườn Héo tựa mầm non thiếu ánh dương.Hoàng hôn thế kỷ phủ bao la Sờ soạng, cha ông tìm lối ra Có phải thế mà trên mặt tượng Nửa như khói ám, nửa sương tà.Các vị La Hán chùa Tây Phương! Hôm nay xã hội đã lên đường Tôi nhìn mặt tượng dường tươi lại Xua bóng hoàng hôn, tản khói sương.Cha ông yêu mến thời xưa cũ Trần trụi đau thương bỗng hoá gần! Những bước mất đi trong thớ gỗ Về đây, tươi vạn dặm đường xuân.

Cái dạ yêu đời

Cái dạ yêu đời động núi sông Lòng anh vui hát, má em hồng Yêu nhau ta nói làm sao hết! Ngoài nội hoa về phút phút đông.

Cảnh địa ngục

Nhớ những trưa hè tuổi bé thơ Trốn cha, theo bạn rủ lên chùa Trèo nhăm quả muỗm chua chua lét Phượng thắm ve sầu, nhịp mõ khua.Rồi kéo nhau vào trong hậu tự Xem thôi địa ngục lại thiên đàng, Thiên đàng cao quá không nhìn rõ, Địa ngục phơi bày thật thảm thương.Nhớ mãi đầu bươu thằng quỉ sứ Mắt thòi ra nửa, lưỡi cong liềm Tay cầm chày giã đàn bà chửa Thai phọt ra ngoài đọng máu đen.Lại có những người bị lửa thiêu Những đầu nhúng vạc cháy xèo xèo Những thân cưa dọc như cưa gỗ Cưa cả mắt nhìn, cả miệng kêu.Bọn tôi nhìn kĩ mới hay rằng Họ giống bà con trong xóm làng Cũng áo quần nâu, gầy guộc mặt ở đây không thấy kẻ giàu sang.Tôi sợ nhưng mà sợ ít thôi Không bằng cái sợ của bà tôi Đi qua địa ngục bà run gậy Đâu đó dường như đã thấy rồi…Trưa hè mây vắng nắng chang chang Lại gió Lào hun nóng tựa rang Mà bạn cùng tôi bên địa ngục Lạnh chân, lạnh ẩm cả thiên đàng.Nhớ lại trưa hè tuổi bé thơ Về thăm bạn cũ rủ lên chùa Tuổi thơ cây muỗm còn y đó. Địa ngục thiên đàng đã khác xưa.

Cẩm thạch – Hương trầm

Hỡi em yêu, hỡi em thương Thân em cẩm thạch tẩm hương rừng trầm Mưa trời ướt lá lâm thâm Tương tư ngày tháng ướt dầm hồn anh Em yêu: tượng ngọc vân xanh Anh yêu gốc cội, yêu cành đung đựa Yêu đôi trái chín đang mùa, Yêu vòm biển động triều khua nhịp đời Là cây anh mọc đất tươi, Là sao anh mọc đỉnh trời vô biên, Là tình yêu dại, yêu điên Yêu em da diết triền miên tháng ngày

Chép bài thơ cũ

Anh biết yêu em đã muộn màng Nhìn em trăm bận chỉ nhìn ngang Biết rằng nhìn thẳng thêm đau đớn Anh sợ tình ta sẽ dở dang…Muốn trốn em mà trốn được nào! Mắt em thầm gọi sắc như dao Gặp em như nín lòng anh lại, Trốn cả lòng anh, trốn được sao!…Em hỡi! Yêu nhau chẳng muộn màng Lửa bền trong đá mấy muôn năm Lửa đôi ta chẳng cùng nhau đượm Sẽ đốt lòng ta ra bụi than

Chiếc võng tơ em tặng

Ngày anh lên đường: em trao anh chiếc võng Võng đan múi tơ nhẹ tựa thời gian Tơ quê ta chín bụng tằm vàng óng Võng theo anh từng giấc ngủ núi ngàn.Võng treo vào cây nguyên cành nguyên lá Bỗng hoá cột nhà nhịp võng đung đưa Võng tơ nhẹ: mạng nhện nào kì lạ Giăng đôi cành lấp lánh áng trăng thưa.Võng anh treo đầu Nam đầu Bắc Hai hồi nhà của đất nước thương yêu Níu về Nam sợi võng bền dằng dặc Nhớ về em trăm múi võng đan thêu…Võng ru anh trưa Trường Sơn nắng biếc Võng ru anh đêm đèo suối trăng sương Ngủ với súng trong màng tơ em dệt Võng mắc lên: trạm ấm giữa đường trường.Em thương anh đan từng múi chặt Anh nhớ em giấc ngủ quyện vào tơ Em bên anh chẳng bao giờ vắng mặt Tay tơ em, anh áp má những giờ…Chiếc võng theo anh suốt đường chiến đấu Ngày hành quân vo giấc ngủ đeo lưng Chiếc võng quê hương tết bằng nắng ủ Dành cho anh trăm buổi dậy tưng bừng.

Chiều thu quê hương

Chiều thu trong, lá trúc vờn đẹp quá, Lá mía xanh nhung quạt vào mái rạ Tiếng lao xao như ai ngả nón chào. Hoa mướp cuối mùa vàng rực như sao, Giếng trong lẻo, trời xanh in thăm thẳm. Chiều thu quê hương sao mà đằm thắm Tôi bước giữa vườn, bạn với hàng cau Hút nắng tơ vàng như những đài cao Đứng lồng lộng, thu tiếng chiều vàng rợi. Vồng khoai lang xoè lá ra nằm sưởi Cùng với gà mẹ xoè cánh ấp con. ở trước sân hà mấy đống gạch son, Hố vôi trắng nằm đợi ngày xây dựng. Trời thu trong em bé cười má ửng; Như cây sai mẹ đứng giữa chùm con. Chiều thu vàng vàng rực cả tâm hồn Của đất nước đang bồi da thắm thịt. Gió biển mặn thổi về đây tha thiết; Những con chim phơi phới cánh, chiều thu Náo nức như triều, êm ả như ru…
Trên đây là các bài thơ của Huy Cận hay mà chúng tôi muốn chia sẻ và giới thiệu với bạn. Thông qua bài viết này chắc hẳn bạn đã hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ này. Cũng như hiểu được tại sao ông lại được yêu thích tới vậy. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé! 
Bài Nhiều Lượt Xem  Soạn bài: Kiểm tra tổng hợp cuối năm Trong sách giáo khoa Ngữ Văn lớp 8