Đoàn Thị Lam Luyến là một nhà thơ xuất thân trong một gia đình nghèo tại Hưng Nguyên. Bà nổi danh là một nhà thơ kiệt xuất và tài hoa. Với lối thơ nhẹ nhàng và bình dị, những bài thơ của bà luôn đi sâu đánh thức tâm hồn bạn đọc. Ở bà có lòng nhiệt huyết, đam mê nghệ thuật cháy bỏng. Bà không ngừng tìm tòi và làm mới thơ ca của mìnhBà góp phần không nhỏ trong nền thơ ca Việt Nam. Những bài thơ của bà luôn ẩn chứa tình cảm và suy ngẫm sâu xa của bà. Không để các bạn phải chờ lâu, chúng ta cùng nhau cảm nhận những bài thơ của bà nhé!

Bầu trời em yêu

Sớm mai lặng lẽ Sương bay êm đềm Trời mưa trong vắt Xanh rờn lá sen Trời chiều phớt tím Trải màu cánh simSao dày trời đêm Như ngàn hoa cải Thóc vàng ai rải Trên đồng ruộng chiêm Trăng cong múi bưởi Gió vừa lật nghiêng…

Bà ngoại

Chiều nay có canh ngon Bà ơi sao chẳng đến Mấy ngày trời có điện Mong bà lắm bà ơi Tối nay thứ bảy rồi Có vở chèo cô tấm… Bà ở quê xa lắm Cách những mấy núi đồi Bận trước bà về chơi Vào giữa ngày oi bức Cháu bận thi hết cấp Chẳng được quạt cho bà Thương bà còn ở xa Bao giờ về Hà Nội?

Biển trong ta

Bao nhiêu nước biển mặn rồi Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?Lòng người – cái biển tí hon Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa! Có bờ để đánh thuyền ra Không bờ, để tự bao la sóng dào…Trong ta bờ bến thế nào Mà con tim cứ thiết trao một người. Mà bao nhiêu kiếp luân hồi Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?Mà sung sướng mà khổ đau Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh! Mà lên thác mà xuống ghềnh Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời…Biển ngoài kia đã lặng rồi Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào.

Cánh cửa nhớ bà

Ngày cháu còn thấp bé Cánh cửa có hai then Cháu chỉ cài then dưới Nhờ bà cài then trênMỗi năm cháu lớn lên Bà lưng còng cắm cúi Cháu cài được then trên Bà chỉ cài then dướiNay cháu về nhà mới Bao cánh cửa – ô trời Mỗi lần tay đẩy cửa Lại nhớ bà khôn nguôi!

Cây sồi mùa đông

Em như cây phong non Dễ cười và dễ khóc Tôi cây sồi mùa đông Vỏ sần sùi gai góc.Cùng nhận về mưa móc Cùng toả xanh cho đời Cây phong nhiều mắt ngắm Bỏ quên một cây sồi.Phong non mọc thêm chồi Cây sồi càng rụng lá Cả hai cùng siêng năng Giữa đất cằn sỏi đá.Phong non nghiêng mắt lá Tán toả xanh ngời ngời Nhận về toàn tuyết giá Là cây sồi mùa đông.

Châm khói

Ngoài bốn chục chưa khỏi điều non nớt Cả tin nghe, cả tin nói, cả tin cười Que diêm mảnh chực châm bờ rạ ướt Khói lửa nào đắng đót trái tim côi.

Chiếc roi đầu tiên

Nụ cười đầu tiên Nở trên môi trẻ Tiếng nói đầu tiên Ngả vào vai mẹCánh buồm đầu tiên Tặng cho biển cả Trái cây đầu tiên Tặng người vất vảKhông ai còn lại Chiếc roi đầu tiên Dành cho những đứa Cứ hay vòi tiền.

Chiến tranh

Em đã đoạt anh từ tay người đàn bà kia Giống như người đàn bà kia đoạt anh từ tay người đàn bà khác Bỗng chốc anh trở thành tư bản Trong tay những kẻ chỉ yêu tiềnGhen như sôi và giận như điên Người đàn bà với trái chín trên tay vừa bị rớt xuống đất Ghen như sôi và yêu như điên Người đàn bà với ước mơ đang thành sự thật Anh, dễ thương như cây và hiền lành như đất Trong tay những kẻ chẳng yêu vườn!Em đã đón anh về Nhưng chắc gì giữ anh được lâu hơn Rồi sẽ có một người đàn bà khác Anh vốn yếu mềm và biếng nhác Miếng mồi của chiến tranh man rợ diệu kỳ Em sửng sốt nghĩ đến một ngày anh lại bỏ ra đi…

Chồng chị, chồng em

Xưa thì chị, nay thì em Phải duyên chồng vợ, nối thêm tơ hồngĐược lúa, lúa đã gặt bông Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa Mặn mà cũng khác ngày xưa Bâng khuâng như chửa bao giờ bén duyênGần được ấm, xa được êm Biết thì ruộng hoá cũng nên mùa màng Cái dần vục phải cái sàng Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhauLá bùa từ thuở Mỵ Châu Lá bài Trọng Thuỷ còn đau đến giờ Tình yêu một mất mười ngờ Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhauCái phận trước, cái duyên sau Nào ai tính được dài lâu với trời ? Khi vui muốn có một người Khi buồn muốn cả đất trời hoà chung.Đã từ hai mảnh tay không Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người Dở dang suốt nửa cuộc đời Bỗng dưng hiện một mặt trời trong nhauChị thản nhiên mối tình đầu Thản nhiên em nhận bã trầu về têm.

Có anh

Anh thương em nhiều thế Em nhận cả không đành Em chối từ không được Chỉ sợ làm buồn anhAnh thương em nhiều thế Em biết trả gì đây Cầm cờ hay cầm sắt Yêu thương hay bạn bầy?Đừng thương em nhiều thế Mà khổ lắm anh ơi Thương anh muôn kẻ ghét Yêu anh muôn kẻ cườiChưa có anh ở đời Hồn em là tẻ nhạt Khi có anh ở đời Tim em thành tan nát!

Cõi mơ, cõi thực

Vẫn biết rằng tình ái Trong mơ đẹp hơn nhiều Trễ tràng trong đời thực Tôi gặp người tôi yêuThế rồi mơ trong say Thế rồi buồn trong mắt Thế rồi điên trong mơ Từng buổi chiều náo nứcThôi những ngày xa cách Ôi mùa xuân mong chờ Lại những chiều đưa đón Thôi những lần bơ vơAnh đến từ cõi mơ Làm tiêu tan cõi thực Những mật đắng tình yêu Chỉ còn trong ký ứcEm giã từ cõi thực Để đi vào cõi mơ Tình bằng là con nhện Lại cuống cuồng vương tơ

Cống Hồ

Nửa đường ngoảnh lại mà tin Dẳng dai một sợi dây bìm bìm leo Miền đồi chằng chịt kẽ rêu Soãi chân tôi ráng sức trèo bấy nay. Láng giềng chẳng bỏ cơ may Mối mai một đám trai say làm chồng. Một chiều, vâng, một chiều đông Người tình đưa tiễn tôi không nói gì. Lắm khát thèm buổi vinh quy Mà Chiêu Quân nỡ vội đi cống Hồ. Nước non xa thẳm mịt mờ Xác đây hồn cứ dật dờ những đâu? Thôi rồi cách mấy ngàn lau Hồn không, xác dạt về đâu thì về! Còn ai mà giữ câu thề Một mình gỡ lấy đam mê một mình… Rồi mai trong lớp sóng dềnh Gửi nhờ phương ấy chút tình đã tan.

Cơn mưa chờ mong

Bao ngày nắng quái hạn trưa Hồn ta nẻ tự bao giờ có hay Âm thầm trời trở heo may Gió đông thổi suốt lòng này từng cơn Râm râm cái bụi mưa phùn Rắc thêm những lượt cô đơn một vùng Sang xuân cây dựng cầu vồng Xé toang tiếng sóng cho lòng đổ mưa Than vùi từ ấy trong gio Cháy lên một nỗi mong chờ khôn nguôi Nghe tin vạch chớp ngang trời Để cơn mưa hát những lời tình yêu.

Dáng hình ngọn gió

Bầu trời rông thênh thang Là căn nhà của gió Chân trời như cửa ngõ Thả sức gió đi vềNghe lá cây rầm rì Ấy là khi gió hát Mặt biển sóng lao xao Là gió đang dạo nhạcNhững ngày hè oi bức Cứ tưởng gió đi đâu Gió nép vào vành nón Quạt dịu trưa ve sầuGió còn lượn lên cao Vượt sông dài biển rộng Cõng nước làm mưa rào Cho xanh tươi đồng ruộngGió khô ô muối trắng Gió đẩy cánh buồm đi Gió chẳng bao giờ mệt! Nhưng đố ai biết được Hình dáng gió thế nào

Dặn con gái

Bẫy tình sa phải chăng con? Đã anh sâu mắt lại còn rậm râu Quê thì tận đẩu tận đâu Tình trường tranh giải vàng thau có thừaCải già khéo ủ thành dưa Bưởi mong nắng rám, mía chờ hanh heo Nhà nghèo xin giữ nếp nghèo Cành cao xin chớ có trèo, sẩy chânNgười hay cử chỉ ân cần Ngọt ngon đầu lưỡi, kẻo dân lọc lừa Cuộc đời mẹ lắm bàn thua Chỉ mong con có nước cờ chắc tayCòn như phận mỏng đức dày Cầu cho trời độ cơ may một lần Mẹ xin đổi lấy phong trần Để duyên con được mười phân vẹn mười

Đa mang

Chia ly nào chẳng đớn đau Đa mang một chốc để sầu vạn niên Vạn lần tha thiết gọi tên Vạn ngày chí dị, vạn đêm khứ hồi Phù sa chỉ đắp bên bồi Trái tim phiêu lãng biển trời nhớ thương Em như cơn gió lạc đường Theo anh lãng đãng mười phương trời nào

Đà Nẵng (II)

Giữa khúc căng của đất Giữa khúc xanh của trời Đà Nẵng – miền da thịt Phập phồng tuổi đôi mươiMiền đất giàu sinh sôi Hồn nhiên bao bí mật Tóc chải về cao nguyên Biển căng cho lồng ngựcMáu thấm từng thớ đất Cho mùa màng xanh cây Hồn thiêng người đánh giặc Biển mặn thêm từng ngàyMà đêm trong vườn cây Tiếng đàn anh mê mải Em ngồi như nai vàng Xôn xao thời con gáiRồi từng ngày hoang dại Rồi từng đêm thơ ngây Em vỡ hoang quá khứ Để biển anh đong đầyNgày chưa vô Đà Nẵng Hồn em yên ruộng vườn Ngày em xa Đà Nẵng Hồn em treo cột buồm!

Đàn bà

Khi yêu nhau, anh cứ muốn em là ngoại lệ Giống bất cứ ai trên đời là không thể Phải dịu dàng như một khúc dân ca Phải là một Ma-ri Qui-ri hay một En-xa!Anh có thể là Qui-ri hay A-ra-gông, Còn em, thì em vẫn cứ là emNếu em trở thành nhà bác học Đâu có thì giờ cho em ngồi hong tóc Và lúc bên anh để tóc tỏa mùi hương…?Em chẳng thể là En-xa Vì nỗi khát yêu đương Em chỉ muốn là bình thường Cái mọi người đã qua, em lại bắt đầu như thế.Tình yêu tự bao đời, đâu có gì mới mẻ Mới mẻ chỉ bắt đầu từ hai chúng ta thôi!Em sẽ hôn anh với mộc mạc làn môi Như mọi lứa đôi đều hôn nhau như thế.Đôi lúc em muốn thành đứa bé Cho anh vuốt má, xoa đầu Ngày hè, nấu cho anh một bát canh rau Ngày đông, pha cho anh một tách cà phê sữa Em sẽ đẻ cho anh một đứa… rồi một đứa Để hai chúng mình bồng bế chúng đi chơiEm chỉ muốn là NGƯỜI ĐÀN BÀ của chính anh thôi

Đêm cành đa

Đêm dài như châu chấu Của tuổi thơ chín mười Đồng trưa mưa rào tạnh Theo đàn châu chấu bơi Đêm dài như xác pháo Xé tan tuổi đôi mươi Chưa tiêu gì ra món Đã hết veo cuộc đời Đêm dài… đêm cành đa Như kiến leo cành cộc Leo vào rồi leo ra Đâu biết mình trùng lặp Đầu hằn hai thứ tóc Mới hiểu ra mặn nồng Những cạn khô nước mắt Mai… đêm còn dài không

Đến hang Bồ Nâu học đánh cờ

Giữa khơi một vụng Bồ Nâu Thuận chèo mát mái rủ nhau ta vào Bàn cờ bày tít trên cao Thử chơi một ván xem nào ai thuaNgười xưa trọng thú chơi cờ Hẳn vì quân ít lương khô chẳng nhiều Thế cờ dù có cheo leo Nước cờ quả cảm vẫn nhiều đường raChắc gì đã hết can qua Mà thôi cờ tướng để mà cờ vua Thị trường trăm bán ngàn mua Ai chưa giàu kế hẳn chưa giỏi cờÔng cha mình thạo binh cơ Thương dân tỏ ở nước cờ cao minh Nước cờ tham phú phù vinh Hao tài, tổn tướng, tội tình phu phenBàn cờ quân trắng quân đen Đôi bên đâu cũng binh quyền như nhau Nước cờ cốt ở mưu sâu Chữ Tâm dành để đằng sau chữ TàiThắng thua còn là chuyện trời Vinh quang mãi thuộc về người cao tay! Rời hang bàn cờ chiều nay Trí còn ở lại vụng này- Bồ Nâu.

Đợi

Hồi hộp không chịu nổi Giờ hẹn đang dần tới Như cầm chắc trong tay Tôi chờ ba hôm nay!Có thể nào thành đá Có thể nào thành lá Có thể nào thành cây Miếng trầu tôi thật cay!

Đừng hứa sẽ cho nhau

Khi chia tay, anh nói anh là người yêu em nhất, Hơn tất cả xưa nay, và mai sau cũng chẳng có bao giờ. Anh yêu em như yêu gió, yêu mây, yêu trời, yêu đất, Như yêu ruộng đồng, yêu nhạc, yêu thơ… Nửa đời rồi em vẫn cứ mộng mơ, Nên rất chi hài lòng với lời yêu như thế. Em cũng yêu anh như sông, như bể, Như ánh mặt trời như thể vầng trăng, Đôi ta yêu nhau trời đất chẳng sánh bằng, Như cái bát em ăn, như cái chiếu em nằm, Không thể ví như tình yêu trên mây, trên gió. Trái tim em như căn phòng bỡ ngỡ, Chẳng có cửa em vào, chẳng có ngõ em ra. Giá được yêu anh, không một phút rời xa, Và chẳng bao giờ run sợ… Như thể chiếc bình thuỷ tinh dễ vỡ, Hãy trao em tình yêu với tất cả nỗi tự hào, Ta sống giữa cuộc đời đâu phải giấc chiêm bao, Mà thoắt ẩn hay là thoắt hiện, Như nàng tiên ốc nửa mình dưới biển, Nửa trần gian say đắm với nhân tình. Nếu yêu nhau sao chẳng sống hết mình ? Ngày đã xa, đêm rồi, xin chớ lạc, Ta hãy trao nhau nỗi niềm khao khát, Và cả những giờ phút biếng nhác ở bên nhau. Ta cứ ngỡ yêu nhiều, nhưng nào có yêu đâu, Bởi còn lại phía sau tất cả, Ta như chú gấu già sợ những ngày sương giá, Mượn tạm gốc cây sồi trú ẩn những mùa đông, Rất có thể là YÊU, rất có thể là KHÔNG, Ta đừng hứa trao cho nhau, cả trời, cả đất… Hãy trao nhau chính trái tim mình chân thật, Với con ngườii và cuộc sống của ta thôi…

Em chấp nhận lời nói dối

Anh như kẻ bán hàng đang đắt chợ Như người nghèo thắng bạc đêm qua Em ước muốn nhưng làm sao có thể Anh cao sang ngự đỉnh tháp ngàEm đành lòng ươm cây chờ bóng mát Chờ chiều hôm tan chợ khách ra về Chờ đồng bạc cuối cùng anh tiêu hết Chờ một ngày tạnh ráo mọi đam mêEm đã đợi, thời gian đâu có đợi Không gian như đóng lại cả ba chiều Lời hẹn ước dùng dằng đêm tiễn biệt Mái tóc thề lốm đốm những lời yêuChẳng thể đồng hành hai nỗi cô đơn Chẳng có được bình yên với hai người chiến bại Anh kiêu hãnh, anh đâu cần thương hại Như lúc này, em chẳng thể cầu xinCó những lời nói thật chẳng ai tin Câu nói dối lên ngôi mà vĩ đại Anh là đấng trong em mãi mãi Kẻ muộn màng sám hối, chính là em!

Em đã khốn rồi

Khi em vấp ngã Anh đang ở đâu Khi anh buồn khổ Sao không khẩn cầu? Để nhận ra nhau Nghìn trùng xa ngái Còn đâu thơ ngây Còn đâu khờ dại Đã tàn đêm ngâu Đã tan bùa ngải Đã dư vinh quang Đã thừa thất bại Xin anh đi đi Thôi đừng nhìn lại Em đã khôn rồi Lấy gì đối đãi! Em đã khôn rồi Nghìn trùng xa ngái!

Em gái

Em đầy ngộ nhận như tôi Cũng yêu chí chết cái người mình yêu Cũng tìm những lối phong rêu Để rồi bước trật bước trèo uổng côngMắt thì thăm thẳm mùa đông Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu Mùa xuân ở phía sa mù Mà băng tuyết… đến bao giờ cho tan ?Gặp em cơ nhỡ cưu mang Em đâu biết đến lỡ làng về sau Em đương lấy sóng làm cầu Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyềnLấy khao khát để làm yên Lấy duyên làm phúc lấy tiền làm khinh Rồi ra em giống chị mình Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui.

Em không là thánh thần

Em không là thánh thần Nên có nhiều lầm lỗi Dù đã bao lần kia Bao lần em sám hốiEm không là thánh thần Mới nhiều phen nông nổi Khi đã dấn thân yêu Biết đâu mà lọc lõi!Em không là thánh thần Nên cứ hay hờn dỗi Em những muốn được yêu Bằng trái tim sôi nổiEm không là thánh thần Nên chẳng quen chờ đợi Khao khát một tình yêu Những điều chưa biết tớiBởi điều chưa biết tới Em không là thánh thần! Em đi tìm bí ẩn Giữa cuộc đời mông mênh.

Em yêu nhà em

Chẳng đâu bằng chính nhà em Có đàn chim sẻ bên thềm líu lo Có nàng gà mái hoa mơ Cục ta, cục tác khi vừa đẻ xong Có bà chuối mật lưng ong. Có ông ngô bắp rau hồng như tơ Có ao muống với cá cờ Em là chị Tấm đợi chờ bống lên Có đầm ngào ngạt hoa sen Ếch con học nhạc, dế mèn ngâm thơ Dù đi xa thật là xa Chẳng đâu vui được như nhà của em

Gọi Thuý Kiều

Em như vạt cháy rừng quanh năm đòi cứu hỏa Như ngọn lũ sông Hồng chỉ chực vỡ đê Như Eva khát một lần trái cấm Trái cấm rơi – phúc họa cũng theo về!Em không muốn như Xúy Vân cả một đời chót dại Thề làm chi để phải giữ câu thề Nếu hạnh phúc không thể là vĩnh viễn Điên cũng cần cho xứng với đam mêEm không muốn như Thúy Kiều biết tình yêu là vật báu Mà nỡ nào lấy hiếu làm trinh? Đêm đoàn tụ – hơn mười năm lưu lac Phải chứng cảnh người yêu ôm ấp kẻ khác mình…?Em không muốn như Xuân Hương thông minh, sắc sảo Lại theo sau nhặt mãi lá – đa – tình Trầu cánh phượng đã têm rồi lại héo Để tâm hồn hương sắc mãi lung linh.Em không muốn, sao cứ là tất cả Lẽ đâu sắp đặt tại mệnh trời? Em muốn hồng nhan mà không bạc phận Có thể nào khác được chị Kiều ơi!

Gửi tình yêu

Nếu ta gửi tình yêu Vào một nơi chân thật Thì tình yêu của ta Sẽ thành hương thành mậtGửi tình yêu vào đất Được hoa trái đầy cành Gửi lên trời cao rộng Sẽ được ngọn gió xanhTa trao cả cho anh Một tình yêu cháy bỏng Như một cánh buồm xinh Hiến mình cho biển rộngTa đã gửi cho anh Một con tim dào dạt Và anh trả cho ta Nỗi buồn đau tan nát!Ta muốn ôm cả đất Ta muốn ôm cả trời Mà sao không yêu trọn Trái tim một con người?

Hát với Thị Mầu

Cha thường mắng em dại dột Có bao cột nhà cũng đem đi Thương con mẹ thường xa xót Số nó chồng con chẳng ra gìAi bảo mẹ sinh em đẹp Ai xui cha muốn con giàu Cưới con thách trăm đun thóc Cưới con thách chục buồng cauThầy như táo rụng sân đình Em như gái dở đi rình của chuaEm phải vu oan Thị Kính Em phải lẳng lơ Thị Mầu Bây giờ mỗi lần con hỏi Biết chàng Nô ở nơi đâu?

Hoạ bố đánh rơi

Ông trời đem anh đến cho Một hôm ông giở lí do lại đòi Bắc thang lên hỏi ông trời Cho – lo liệu có thể đòi được không? Thương ai cho vợ nên chồng Ghét ai thì bắt nằm không một đời Không hoang cây chỉ hoang đồi Em hoang con bởi có người đi hoang Số cầm tinh con Dã Tràng Có viên ngọc cát biển mang đi rồi Lỡ chồng, gỡ lấy con thôi Lẽ đâu cam cái phận trời dành cho? Họ mẹ khác gì họ cha Khác chăng, miếng tiếng gần xa chê cười Con là họa bố đánh rơi Là phúc của mẹ quãng đời mai sau Con có mẹ – bẹ có cau Con là duy nhất phép màu mẹ tin.

Huyền thoại một tình yêu

Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy? Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy Em sẽ chờ như thể một tình yêu…Em sẽ chờ Như hòn đá biết xanh rêu Của bến sông xa, mùa cạn nước Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa…Em sẽ chờ anh Như lúa đợi sấm tháng ba Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhauEm ở hiền Em có ác chi đâu Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác? Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt Có phải miếng trầu Đợi trầu dập mới cay?Dẫu chẳng hẹn hò Em cứ đợi, cứ say Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại Kim – Kiều lỡ duyên nhau Chẳng thể là mãi mãi…Em vẫn đợi Vẫn chờ Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu!

Khách mời

Anh đã có trong tay tất cả Tài danh, sức lực, quyền hành… Em là kẻ ăn mày sang trọng Một chiều bén ngõ nhà anhTiệc vãn rồi vẫn có đủ cơm canh Có cả trái tươi và mâm bàn sạch sẽ Em đói khát nhưng vẫn làm ra vẻ Rồi chiều hôm bấm bụng ra vềEm đam mê đến độ hững hờ Anh chầm bập như là yêu thực vậy Nhưng em biết em chỉ là trang giấy Lúc mềm lòng cho anh vẽ vu vơEm nhịn sống trần gian để khổ hạnh câu thơ Cửa hạnh phúc đã đôi lần hé mở Em chẳng dám vào dù miếng ngon sắp sửa Em trở về với ốc đảo của riêng em.
Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ đặc sắc của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến. Hy vọng các bạn có thể cảm nhận được ngòi bút tài tình cũng như những lời thơ đầy ngọt ngào của nhà thơ. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày gần nhất nhé! Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé!