Một hôm thấy nắng vàng như là ngày xưa
Một hôm thấy nắng vàng ngoài hiên Nắng như là năm cũ Một hôm thấy nắng vàng vừa lên Vui – buồn không biết nữaChỉ là nắng vàng thôi mà Chỉ là em đùa thôi mà Mà nắng vàng ơi Sao đùa tình tôi Sao đùa một hơi Sao đùa tí thôi Mà mười năm chẵn Tôi như trái thông hiu quạnh Rơi bất tỉnh phía chân đồiMột hôm thấy nắng vàng quen quá Quen như là ngày xưa Sao em đùa dai thế Để hồn tôi cửa mục gió lùaMột hôm thấy nắng vàng đâu đó Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng Lộng lẫy niềm nhớ thươngMột hôm thấy mình chán quá Đứng vô duyên bên đường…
Một khúc Nậm Thi
Người phụ nữ ấy gần trở lại như trẻ thơ khi cho dừng xe bên đường để tìm lại ngôi nhà cũ, ngôi nhà đã mất dấu sau 30 nămchị trở ra sông Nậm Thi tìm tảng đá ngày xưa lên 8 tuổi chị thường ra tắm và nhặt sỏi tảng đá còn nhưng tuổi thơ đi mất trên con đường đầy sương mù ấy, hơn 30 năm trước có một cô bé sáng sớm co ro đi học trên con đường hiu quạnh của thị xã với chiếc lon sữa bò bỏ than hồng cầm theo sưởi ấm thị xã Lào Cai nơi chị sinh ra, lớn lên năm 79, chỉ trong vài giờ của cuộc tấn công đầu tiên quân Trung Quốc đã san phẳng Lào Cai gần như thành bình địahôm nay trở về. người phụ nữ trung niên hầu như chỉ còn gặp lại ký ức: con sông Nậm Thi hiền lành có thể đứng bờ này nhìn sang bờ kia của Trung Quốc, cửa Hà Khẩu chỉ một chiếc cầu biên giới, người dân hai bên qua lại buôn bán hàng ngày bao đời nay như thế, người dân hai thị xã có người lấy vợ Việt, có người lấy chồng Tàu, bình thường và chẳng thù oán chi nhau, họ chỉ lo sinh sống, buôn bán khi tấn công Lào Cai năm 79 Trung Quốc đã phải huy động lực lượng từ những quân khu khác mới có thể tiến công Việt Nam từ cửa Hà Khẩu dân sát biên giới hầu hết là người dân lao động, bị đẩy vào cảnh ngang trái “AQ túm tóc Chí Phèo…” — phải bỏ đi sơ tán nhưng lính TQ không dây mơ rễ má gì mà không tàn sát dân Lào Cai, chiến địa thuộc về quân đội hai bên dẫu gì Lào Cai của người phụ nữ kia cũng biến mất sau cuộc chiến tranh ngắn ngày nhưng ác liệt như mọi cuộc chiến tranh: ngôi nhà cũ, ngôi trường cũ chỉ còn trong ký ức chị trở về nói và kể nhiều và cũng bỗng dưng im lặng nhiềubuổi chiều cuối cùng, những người đang làm du khách cùng “cô bé ngày xưa” lên đền Thượng thắp hương bái đức Thánh Trần ngôi đền lâu đời của ngài vẫn sừng sững nhìn ra phía biên giới phương Bắc con người võ công hiển hách từng đánh bại Nguyên Mông đã hiển thánh trong lòng dân, vẫn đứng đấy đem uy vũ trấn biên — nhắc nhở kẻ nuôi lòng xâm lược bài học muôn thuở của tinh thần ái quốc Việt Namtôi qua Hà Khẩu vào đất Trung Quốc thành phố thuộc tỉnh Vân Nam (Vân Nam chính là nước Đại Lý của gã phong lưu Đoàn Chính Thuần trong truyện kiếm hiệp Kim Dung) như mọi thành phố khác, buôn bán buôn bán và buôn bán người Việt lập chợ, nói tiếng phổ thông lưu loát vẫn nhà hàng kiểu Tàu đỏ chói, mùi xào nấu, mùi cao lầu và cả mùi son phấn những khu chợ người cả “ta lẫn nó” chẳng ấn tượng gì ngoài hai từ “khủng khiếp!” về hệ thống nhà vệ sinh trong nhà hàng sang trọng lẫn công cộngbuổi chiều cuối trước khi trở về Hà Nội dừng lại đôi ba phút trên chiếc cầu biên giới, nơi con sông Nậm Thi từ phía Trung Quốc nhập vào sông Hồng (sông Hồng nơi đây nhỏ không ngờ) thành một ngã ba chia rõ hai màu nước xanh đỏ xuôi về đất Việt Tất KTS & Toại bâng khuâng hát cùng tôi vài câu một ca khúc Phạm Duy: bên cầu biên giới tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi… mây nước nơi nơi, mây nước xa xôi không tỏ một đôi lời… mộng bền năm xưa… chỉ là mơ qua…chiều ấy, bên cầu biên giới nắng nhạt nhưng trời khẽ lạnh
Một nhà thơ cũ mèm bày đặt làm thơ hậu hiện đại
Gửi tặng Hoàng Ngọc Biên & Lynh BacardiNhà báo (phỏng vấn) Này ông đỗ Nếu có em nào nhận ra ông và hét toáng lên ngưỡng mộ A! Đỗ Trung quân, Đỗ Trung Quân … Rồi nhào vô bá cổ hôn tưng bừng Ông sẽ mần răng? Thưa cô (nhà báo) Tôi đỗ trung quân, đỗ trung quân Sẽ túm chặt túi quần Bảo vệ điện thoại di động Tôi sẽ bụm chặt 2 đít quần Canh chừng kẻo mất bóp (mấy em ở huyền trân hay chơi trò này) Quá hớp! Còn ai muốn hôn tôi tưng bừng Ở đâu cũng ok Nơi nào cũng thây kệ Nào ảnh hưởng chi đến hoà bình thế giới Ới ới ới… (như kiểu nà ná na trong âm nhạc nước ta)
Mùa xưa (I)
Dấu chân chim sẻ cũ Còn in dấu sân nhà Ngày xưa em đã đến Vịn cành xuân, hái hoaTháng Giêng, mây trắng lắm Ngọc Lan trên cành mưa Mùa xuân này, có lẽ Em cũng về như xưaNhà tôi còn mở cổng Hoa khế tím rụng đầy Vườn tôi còn gom lá Chờ tay người – khói bayTháng Giêng, mây trắng lắm Mùa Xuân hay mùa mưa Áo ai vàng trước ngõ Cho lòng tôi giao thừa
Mùa xưa (II)
Một con đường nhỏ Vẫn tên mùa đông Áo ai lộng gió Và môi ai hồngChân ai chim nhỏ Lòng anh se buồn Lòng anh mệt mỏi Ngủ quên trong vườnTrong vườn lá rét Hoa tím khôn nguôi Mái nhà ngói xám Buồn ngang lưng trờiMột con đường nhỏ Vắng như lòng anh Một viên sỏi trắng Cho chân gập ghềnhMột con đường nhỏ Môi ai còn hồng Hỡi người tình nhỏ Tóc gió bồng bồng…Anh không về nữa Nhớ mùa xưa không Anh không về nữa Nhớ mùa… thương… không!
Ngày hôm qua
Rồi hôm nào anh đến chơi tất cả đều đã khác đám mây trên nóc nhà đã lớn chia sẻ trên mái ngói đã già chỉ rêu xanh còn trẻ mãi ôi! ngày hôm qua… Rồi hôm nào anh ghé chơi dường như đến lần đầu dường như là người lạ cây cối trong vườn như không quen người thiếu nữ vẫn là em mà không phải… người gõ cửa vẫn là anh mà không phải ôi! ngày hôm qua… Rồi hôm nào anh đến chơi những câu chuyện kể chưa xong vẫn còn nguyên đấy người nghe vẫn là người cũ người kể vẫn là người quen chỉ tiếng cười ngây thơ đã hết ôi! ngày hôm qua… Rồi hôm nào anh đến chơi tìm mẩu nến vụn có lần đã thắp nếu em còn giữ hãy cho xin khi ngồi buồn, anh còn chút ánh sáng xa xăm thứ ánh sáng chỉ mắt em xưa kia mới có đôi mắt không phải bây giờ tuổi thơ đã chết ôi! ngày hôm qua… rồi hôm nào ghé thăm để nhận thấy một điều đã muộn đám mây đã lớn chim sẻ đã già chỉ rêu xanh còn trẻ mãi ôi! ngày hôm qua…
Ngày vắng
Ta ném qua cửa sổ cành Vilolet quá buồn có những ngày vắng quá hoa cúc vàng ngoài dậu vẫn cứ màu hoàng hôn Có những ngày vắng quá hình như không còn ai… đành gõ cửa một người không muốn gặp vu vơ vài lời đầu môi ta nói thầm với nắng trôi mau đi những chiều không người Có những ngày vắng quá em làm gì trên căn phòng nhìn xuống lá me? vòm trời màu ngọc bích bao giờ chia cho ta. Có những ngày vắng quá về lại chỗ quen ngồi quán lạnh, kính mờ buồn phố nhỏ lòng ta còn sợi tóc ai rơi…
Ngày với John Lennon
Không còn tuổi như em để hôn và để yêu bãi cỏ xanh, hàng cây xanh đã thuộc về người khác ngày với John thời gian đã mất chiếc tàu ngầm màu vàng chở tôi đi chơi không còn tuổi như em để ca hát ồn ào để thả giọt nước mắt dỗi hờn lăn tròn trên sóng mũi nụ hôn tôi giờ đặt lên bầu trời bầu trời rộng như vầng trán em loà xoà sợi tóc sợi tóc ngắn ngủi như giấc mơ giấc mơ nào không ngắn ngày với John ngày của tôi bây giờ tròn trịa như đôi mắt John như nhịp lơi của tiếng dương cầm chiếc dương cầm màu trắng chiếc dương cầm màu nến nhoè trong kí ức mông lung ngày với John làm tôi yêu chú bé con mới lớn đang tập hôn và yêu (bãi cỏ xanh bây giờ là của chú bé) ngày với John cuộc sống không có tiếng rít gầm bom đạn chiếc dương cầm màu trắng màu chim câu
Ngụ ngôn của mỗi ngày
Ngồi cùng trang giấy nhỏ Tôi đi học mỗi ngàyTôi học cây xương rồng Trời xanh cùng nắng, bão Tôi học trong nụ hồng Màu hoa chừng rỏ máuTôi học lời ngọn gió Chẳng bao giờ vu vơ Tôi học lời của biển Đừng hạn hẹp bến bờTôi học lời con trẻ Về thế giới sạch trong Tôi học lời già cả Về cuộc sống vô cùngTôi học lời chim chóc Đang nói về bình minh Và trong bia mộ đá Lời răn dạy đời mình
Nhã ca tháng mười hai
1. Khi ven đường có một người đàn ông đốt bông khuynh diệp khô Và buổi chiều, giáo đường vang lên lời buồn thánh. Là mùa đông đã về Cài trên ngực em những vòng khăn ấm2. Khi ngôi nhà ấy một hôm mọc lên những vì sao bạc Trên ngọn thông xanh Và câu chuyện cổ tích về cô bé bán diêm bắt đầu được kể lại nơi chiếc bàn cắm hoa nơi hai chiếc ghế đặt cạnh nhau là mùa đông đã về chạm những ngón tay gió mùa lên mái phố.3. Khi ấy thì anh ra đi Tìm những chiếc lá vàng nâu đỏ của tháng Mười Hai nào xa lắc Còn sót lại trên hè phố cầm chơi- (chẳng để làm gì) khi ấy thì anh ra đi tìm một vì sao Daudet đi lạc một vì sao trượt khỏi vai anh vào cuộc đời thăm thẳm…4. Bây giờ chim sẻ đã về trú lạnh dưới mái hiên nhà anh bây giờ anh cũng về trú lạnh dưới mái hiên nhà em chỉ còn một chiếc ghế và cành hoa bỏ quên…
Nhạt nắng
Tháng Chín bao giờ không như mùa thu Hàng me ấy lá đã vàng màu nhớ Ngôi nhà ấy ngói đã vàng màu phố Như lòng anh giờ đã cũ hơn xưa Tháng Chín bao giờ không gặp trời mưa Anh ướt áo một mình trong góc tối Con sẻ gầy xù cánh ướt bên chân Tháng Chín nào không mây bâng khuâng Và hoa tím rụng xuống lòng bất chợt Ai khăn áo trong một ngày chớm lạnh Không là em mà vẫn cứ là em Tháng Chín nào trời chẳng thấp hơn Anh xuống phố gió mùa rơi trên áo Gió có thổi qua nhà em không đấy Sao mùi hương quen quá thoảng qua lòng Tháng Chín nào không lá rụng đầy sân Anh vẫn quét gom như ngày hò hẹn Em đã vắng – khói lên trời hiu quạnh Khói tan đi – như chuyện cũ tan đi Và để lại một mình anh trên phố Buồn chẳng rõ và vui gì không rõ Lặng lẽ cầm chiếc lá nhặt bâng quơ Lặng lẽ cầm chút nắng giống ngày xưa Còn sót lại trong một chiều rất nhạt
Những bông hoa trên tuyến lửa
Ở trong rừng đâu có gương soi Làm sao em thấy được vết bầm trên má Chuyến tải thương về mấy lần trượt ngã Vì mùa mưa nào chưa dứt ở đây.Anh bộ đội thương binh vừa tỉnh lại sáng nay Đã hỏi thăm em người cáng thương hôm trước “Cô ấy ngã mấy lần tôi đếm được Mà sao không khóc mới lạ lùng!”Chắc anh hiểu rồi em ở tấm lòng Nước mắt chỉ dành cho người ngã xuống Nên dù té đau, gai rừng đâm chân buốt Đâu để vết thương anh rỉ máu hai lầnEm là người thanh niên xung phong Không có súng, chỉ có đôi vai cáng thương, tải đạn Giữa tầm đạn thù, tấm lòng dũng cảm Em vượt đường dài tiếp thêm lửa tiến côngTôi thấy rồi em ơi giữa cuộc hành quân Niềm kiêu hãnh trong mắt em kỳ lạ Trong chiếc áo bạc màu đôi miếng vá Cô gái Việt Nam đẹp đến lạ thườngÔi! Những bông hoa nở giữa chiến trường
Những bông khuynh diệp để lại trên đường Trương Định cũ
Tưởng nhớ dịch giả Diễm ChâuVẫn còn những bông hoa quắt queo trên đường Trương Định Chỉ lâu rồi không còn người nhặt Ngày xưa, Một người đạp xe chậm như không muốn đi Luôn bỏ đầy những bông hoa khô trong túi áo Hồi ấy,tháng mười hai… Mùi hoa khô đốt bằng chiếc quẹt gas cũ Mùi thơm rất nhanh Mơ hồ như tiếng chuông nhà thờ phía Tân Định Thành phố màu xám chì Đường vắng và buồn lắm Nhưng không buồn bằng người đàn ông bên vệ đường Đốt hoa khô và ngửi Tôi không bao giờ biết Không bao giờ biết Mùi hương rất nhanh ấy nghĩa là gì Nghĩa là gì Hở anh Diễm Châu…
Những con đường ven biển
Xin cám ơn những con đường ven biển Rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi Cảm ơn sóng nói thay lời dào dạt Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì Anh làm núi đứng suốt đời ngóng biển Một tình yêu chạm đến đỉnh trời Em là sóng nhưng xin đừng như sóng Đã xô vào xin chớ ngược ra khơị.. Anh làm núi đứng một đời chung thủy Với mưa ngàn, thông cũ ngóng mây bay Yêu biển vỗ dưới chân mình ào ạt Dẫu đôi khi vì sóng – núi – hao – gầỵ
Nụ cười Duyên Hải
Bạn vẫn vốn mang mồ hôi muối Về vùng biển thắm mặn mà thêm Nụ cười tươi, nhẹ như con gái Gặp một lần sẽ chẳng ai quên.Hải đảo sóng xô căng lồng ngực Bốn mùa sông nước kết thành hoa Hẳn quen kéo lưới nên thành tật Bàn tay nắm lại ít xòe ra.Bây giờ hồn bạn như ngàn gió Lồng lộng buồm căng thuyền ra khơi Sợi đước nuôi hồn người mộc mạc Cá về – câu hát tạ ơn đời.Bạn hát ta nghe lời của biển Lồng trong nhịp vỗ tiếng hò khoan… Ta vốn quen rừng quen tiếng suối Mà bỗng ngồi mơ sóng bạt ngàn.Duyên Hải, tên giống như con gái Một vùng nước biếc, một vùng chim Tình yêu hẳn cũng nên thơ lắm Có hải âu làm sứ đưa tin.Chia tay bạn khoác vai chiếc áo Muối trùng dương bạc trắng vầng lưng Nụ cười miền biển mênh mông quá Xứ mặn, mà nghe ngọt cả lòng.
Ở thị xã Cần Giờ – dịch từ nguyên tác tiếng Cần Giuộc…
Quán vắng, ghé vào chẳng thấy ai ra hỏi mặt biển phía xa loá nắng nhạt cả màu nước thị trấn vắng teobuổi trưa im ắng trĩu cả hai mắt tháng tư hoa phượng hừng hực đỏ không một bóng xe con đường đầy lá rụng hai tên đàn ông gọi bia và khô mực cô quán uể oải rời võng đi nướng khô… mặt biển phía xa gió không vào nổiquán tuềnh toàng. phía sau là khu vườn rộng tiếng xoài rụng bộp khô khốc hai gã ngồi lai rai giữa trưa tỉnh lỵ cô quán bỏ ra võng quạt vài nhát rồi thiu thiu với bài vọng cổ từ chiếc radio đặt trên tủ thuốc lá “… ghe chiếu cà mau nhuộm màu tươi thắm… thân tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu…” tình anh bán chiếu Cà Mau giữa trưa Cần Giờ, thị xã biển tiếng sóng rào rào mơ hồ phía xa nghe ngồ ngộ…K bảo lát nữa bớt nắng phóng xe ra bãi đón ghe chài mua mực tươi làm tiếp hai thằng nhìn ra con đường vắng trước mặt “Sài Gòn cóc khô mới có con đường trưa không một bóng người này! sướng!” càng nắng dữ dội hoa phượng càng rừng rực bỗng nhớ thời còn ngu, còn dễ xúc động vu vơ có lần thơ thẩn “cánh phượng vỹ cuối cùng rụng xuống gót giày anh… mùa hạ đi qua còn để lại… một dấu son môi… trên cỏ xanh…” gã đtb “ví dụ ta yêu nhau” nói hay nhất thế giới! ta nói giờ thấy sến chảy nước, hay cái con khỉxoài lại rụng trong vườn sau lộp bộp… cô quán thiu thiu rơi cả quạt võng đưa nhẹ. nửa muốn kêu tính tiền nửa lại muốn nhìn “thiếu nữ ngủ ngày” dù cô quán mặc đồ bộ màu hồng cánh sen bằng xoa mỏng ôm sát cái mông tròn chẳng có lấy nửa milimét “yếm đào trễ xuống dưới nương long.” thôi, chờ cô quán thức tính tiền luôn nhìn giấc ngủ thấy tội quá!biển phía xa nắng nhạt bớt, đã có gió thổi vào tóc cô quán rung động nhè nhẹ K nói “cứ để tiền mình đi thôi… dư chút đỉnh chẳng đáng là bao!”xe phóng đi cô quán nhổm dậy nhìn qua mặt bàn, cuộn lại búi tóc xổ lại nhoài xuống võngthị xã bớt nắng nhưng vẫn vắng teoxoài trong vườn hình như vẫn rụng…Trên đây là những bài thơ hay của Đỗ Trung Quân mà chúng tôi đã chia sẻ với bạn. Qua các bài thơ này ta có thể cảm nhận được một hồn thơ rất riêng, có sự trong treo và vô cùng gần gũi với người đọc. Hãy cùng đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay của Đỗ Trung Quân bạn nhé!