Mưa nguồn hòa âm (1973) là một tập thơ nổi tiếng của nhà thơ Bùi Giáng. Với tập thơ này được bổ sung thêm những bài thơ cho tập Mưa nguồn trong kỳ tái bản, ấy chính là việc soi tỏ ý nghĩa “dịch chuyển” của Mưa nguồn. Với ý tưởng và nội dung độc đáo như vậy bạn hãy đọc và cảm nhận tập thơ xuất sắc này bạn nhé!

Bà hiệu trưởng bước đi đệ nhất

Bà hiệu trưởng bước đi đệ nhất Cô giáo viên bản chất nữ sinh Chào xuân mật niệm u tình Biên thành bắc húc bình minh nam triều Bà đi bước hoang liêu ngờ vực Cô bước theo càng lúc càng nghi Chỉn e trận trận giai kỳ Ruộng nương nảy lúa hột phì nhiêu thơm Bà bước đi sớm hôm tề chỉnh Gió tương lai vẫn thỉnh cầu sương Nắng vàng trút lục nghìn phương Bà về phố thị cô mường tượng thôn Hình dung bước hà sơn như thể Láng giềng dâng hội lễ tháng ba Biển dâu bước một chan hoà Bà vào rún đất cô ra chân trời.

Chà và ca

Chà và rớt hột mưa mau Lạn hồng như hoả trời đau vô ngần Da đen dịch thể di thần Phố qua chợ lớn phường gần tiểu man Tạ từ lão hủ lầm than Cô nương thánh ý lên tràn âm thanh Phiêu bồng hộ niệm thâm canh Chị hồng như quýt em chanh như là

Chạy đi em

Chạy đi em bờ đất cỏ bên kia Vườn cây cối bốc tia mừng rỡ gọi Chim và chóc mấy xuân xanh về hỏi Em có nghe bờ cỏ gọi bên kia Chạy đi em sầu mộng sớm cho khuya Còn có thể trút sầu khuya cho sớm Em chạy nhé hai bàn chân nhẹ nhõm Gót lâng lâng hai ống cẳng thật tròn Tuổi mười lăm mộng mỵ với trăng non Tuổi mười sáu chiêm bao nguyệt tròn nữa Tuổi mười bảy bắt đầu mơ lần lữa Mộng theo sầu lần lượt nối đuôi nhau Chạy đi em và vớ bắt hương màu Tuổi mười tám còn sang giàu như thể Tuổi mười chín tới tam sinh nhỏ lệ Xuống bình sinh nhứt nhựt tới tam thu Tuổi hai mươi viên mãn thật khôn bù Bờ đất cỏ ở bên kia chờ đợi Anh đau đớn viết mấy lời thật vội Giục em đi về cỏ nội bên kia Chạy đi em hội ngộ suốt mép rìa Hương và sắc sắp chia lìa hương sắc Con én múa suốt thiều quang se sắt Thổi xuân xanh vi vút khắp ba xuân Mùa màng đi về lễ hội thập thành Thời tiết vẽ màu đạp thanh phơi phới Bàn chân nhỏ gót sen hồng hôi hổi Bờ cỏ ôi sao mát rượi thế mà Chạy đi em băng qua tuyết sắp phôi pha Và hồng lệ sắp ra đời giọt giọt Bà Hiệu Trưởng mất dung nghi thánh thót Cô Giáo Viên còn kiều diễm phần nào Bàn tay anh quờ quạng viết thơ trao Và thơ gởi như mù sa man mác Niềm dự cảm như lá rơi lác đác Trút ngàn cây là gió thổi miên man Chạy đi em anh cũng thử chạy quàng Và chạy quẩn chạy quanh tờ giấy dọc Theo hàng chữ vẽ ngang sầu chớm mọc Chớm dâng trào tràn ngập giấy se da Chạy đi em chạy gấp chứ chăng mà

Cô nương ký ức

Cô nương ký ức kinh người Linh hồn lão nộp nửa vui nửa buồn Chép tờ sa mạc sầu tuôn Muộn trồng ân lộc mưa nguồn éo le Đường sâu hun hút khôn dè Khe dồn làn giậy, mép hoe hoe vàng Cập bờ kỳ ảo thiên cang Vết hoen rỉ dấu rìa hoang sũng dầm Thập thành nguyện ước tuyền lâm Biển non thoái bộ cuồng dâm thẹn thò Tuyệt trù thời thể điểm tô Muôn vàn Brigitte miệng thô sơ cười Cô Nương ký ức kinh người Núi gào beo lục ra đời gầm vang.

Dặm nghìn nhớ một

Dặm nghìn nhớ một mà ra Nhớ sương bờ cỏ nhớ hoa mép rừng Đi về cổ tái nhìn thông Nhớ vân du cõi hư không xa vời Nhớ người hải ngoại xa khơi Nhớ em xa vắng chốn nơi quê người Lữ hành khách địa khôn nguôi Lưu cư cố quận nhớ người tha hương Nhớ một nắng nhớ mười sương Nhớ thanh cấm nguyệt hoàn hương băng thoàn Hồ sơn nhớ mộng lang thang Vũ Lâm Xuân Nhớ Thu Trang Phượng Hè Dặm nghìn ngóng một nhớ nghe Hai nghe ngóng một nổi che chở niềm Bình sinh cận lập láng giềng Vớu lưu tồn thể tại tiền diện qua Phải nơi Hằng Thủy mà ra Xem qua cũng thể dạy qua mà rằng Hậu tình hộ niệm lẽ hằng Thúy dàn lam lục mỵ tăng đan thành Kiều nhi nhiên đạm nhiên thanh Nhiên nhi lô hỏa thuần thanh nhiên hà Thừa thiên vỹ dạ lưu sa Hằng u u mộng Hằng Nga hai hàng Dặm nghìn nhớ mộng trùng quan Ly bôi nhắp chén mộng dàn Giang Tây Hoa Xuân Đất Việt nhớ ngày Gởi cho Hồ Dzếnh một vài điệu ca Nhớ ngày hành cước phương xa Gặp bình minh giữa bóng tà chiều hôm Còn nguyên Phố Mộng hội đàm Với Châu Quận Mỵ muôn vàn với Mơ Dặm nghìn nhớ một câu thơ Lừng bay nắng sáng gấp tờ Phượng tung

Đêm Tô Châu trừng hiện Diotima

Trăng về say rượu cành hoang Ra đời một cuộc chân dàn giậy chân Chân đi mười bậc chín lần Lớp cong cầu nước nhịp cần mẫn soi Lên rừng rú vượn gầm voi Xuống rừng gạ gẫm về coi trâu bò Cườm tay phố thị nhỏ to Ghì trong châu quận còn so le hoài Cô Nương Ký Ức trong ngoài Niềm riếng tại hạ lạc loài bữa nay.

Đổ bộ ca

Hoa vàng lá lục đuôi mù Hàng hai dốc tuột hoạch trù máu me Sứ quân lai vãng hội hè Nhẫn hàn quý tiết kết bè vãn sinh Gà rừng chiếu cố kệ kinh Phùng di diệc hợp khánh trình lộ hoa Kệ kinh còn mất một tòa Mất còn chiếu cố chan hòa chỉ ưng Nay mai cơn mộng cuối cùng Nhẫn hàn lưu đãi song phùng vãng lai Hoa vàng lá lục hàng hai Nguyệt cầu tự nhiễm trần ai du hành

Em Mọi là em

Em là em mọi một lần kia Rừng ở trong sương nắng buổi chiều Gió phất phơ xanh trong nhịp lá Sơn tuyền reo ngọc đá ngân theoEm ở trong rừng một buổi xưa Ngẫu nhiên tao ngộ gió sang mùa Hai bờ lãnh địa đau lòng gọi Sầu suốt giang san vọng tiếng thừaNham thạch đìu hiu linh cảm chi Anh về thấy mặt tạc nhiên ghi Em mọi một lần em có biết Linh hồn sử lịch hỏi han chiEm ở trong rừng qua tuổi xuân Anh đi không nguyện ước trùng phùng Hai bờ khu vực điêu tàn mộng Anh lạc nơi nào em biết khôngEm ở trong rừng em cũng đi Xuân tàn lửa hạ đốt trang ghi Rừng thiên sự tích mờ vân thạch Vĩnh biệt lâm tuyền em bỏ điMộng mỵ bình sinh vẫn gọi lời Bao lần thăm thẳm vọng đâu nơi Nửa đêm tàn nguyệt mờ phương hướng Kiếp nạn sơn hà em mọi ôiMất hết rừng xanh suối ngọc rồi Em từng là mọi mộng khơi vơi Rừng xanh nắng biếc em cười nói Một thoáng bình sinh giữa bốn trờiTìm em đi khắp mọi mê ly Mộng huyễn nhiên như mộng huyễn tùy Nham thạch lâm tuyền khe nắng rọi Hồng hoang hương cỏ nét phai myĐi khắp bình sinh tang hải trường Quận thành phố thị bóng như sương Đêm âm thầm tượng nhiên thành lệ Thể mọi thân hình sắc mọi hươngSắc thể tương tư tưởng niệm từ Nhan thành tượng thể niệm tương tư Thiên nhiên thành tượng hồn vân thạch Man dại u nùng mỵ đã như

Giêng

Láng giềng tư lự hoa môi Như lai sầu thảm vì tôi không về Lục bình tiểu dẫn tào khê Tiền căn chưởng thượng hội tề núi hoa Lên cây mười sáu một tòa Triều đình nam thạch bắc sa bao hàm Gông cùm thời tiết điêu mang Mù sương một ngón tay vàng ra giêng

Hoàng hôn vẽ bóng

Hoàng hôn vẽ mộng bùa lên sắc lá Ôi Chiều Hôm, Ngươi vẽ lá hai hàng Bình minh mọc lớp phiêu du về cuối Gió quan hà tinh vũ tuyết quan sanTa chắp nhặt mùi hương về quá khứ Trả tương lai từ mật niệm khôn hàn Về hiện tại lập tồn tương vãn tứ Góp phù vân hồ hải kéo lên ngànTa đã nhặt những mùa đông tháng giá Ở dưới trời về thiên hạ xuân xanh Người trao gởi bình minh xuân nơi má Hồng nơi môi mắt lục liễu my mànhTa đã hái từng cụm cây lãng đãng Sầu phấn hương dị dị phất phơ xông Ta đã nhặt nhành mai kia của đá Và đã trao cho nham thạch phiêu bồngHai mắt ngó một lần cho một thuở Đã nhìn muôn cho vạn một cho ngàn Người đã hỏi hấp hô trong hơi thở Đã điêu tàn sao vọng mãi dư vangBuồng phổi giục phong lai về điền thổ Và đã gào biển lục tới vân thiên Về hội diện địa tầng đêm tịnh độ Người có nghe suối tóc giục phi tuyền?Ta đã gọi chiêm bao về mộng mỵ Chắp ân tình cho nghĩa rộng tinh sương Về tuế nguyệt bước ngao du tận mỵ Người có nghe tang hải réo vô thường?Ta chắp nhặt từng cơn mê cuộc tỉnh Ta góp dâng từng trận đỏ phen hường Xin từ giã ngữ ngôn tồn lập định Và vĩnh ly tam lộ cuối con đường

Hoắc nhiên ca

Tam thứ khuynh bôi tận Nhứt thứ đảo nhiên tà Lạn hồng tuyết trung hỏa Thương hồng kinh thước ca

Kể từ đệ nhất

Mép bờ nước mọc nguyên tiêu Tờ điên hoa giậy Trăng Chiều Dã Man Màu hoa xưa ở trên ngàn Ngọn triều biển lục vì Lan nghiêng mình Hai bờ thể dựng âm thanh Hình dung tâm sự trong tình tự qua Mép bờ nước mọc hy nga Giai nhân bào háo nguyệt tà nghiễm nhiên Thập thành đệ nhị mê điên Hội đàm đệ nhất còn điên như thường Chiêm bao phấn diện phố phường Một thương má núng mười thương đồng tiền Tích tham diệu hữu u huyền Những em má núng đồng tiền chân không Những em trường phát phi hồng Tiền trình những chị lục hồng phi kiên Mép bờ nước mọc thủy nguyên Bình minh đệ nhị mang phiền đệ tam

Kính tặng thần chết

Đi vào đất một phen này đất đá Nham thạch ôi mày có giống tao không Vào giấc ngủ thiên thu sầu băng giá (Rét căm căm đau đớn chắc vô cùng Và có lẽ đoạn trường ghê ghớm lắm) Đất đen ôi tao chẳng muốn đi vào Tao muốn sống suốt bình sinh vạn đại Ở cõi trần vĩnh viễn trận du ngao Nếu có thể chết thử chơi một chút Rồi trùng sinh ăn phở khắp phố phường Đừng vĩnh viễn chết chán chường lắm ạ (Cũng có thể chết chơi một tuần lễ Nhưng dĩ nhiên ăn một trận Bún Bò Và Hủ Tiếu thật no nê rồi hãy Ấy nhưng mà Thần Chết hỡi tuy nhiên)

Kỷ niệm Biên Hoà bịnh viện

Nhe răng gấu mộng cập kỳ Beo phiêu hốt gọi nhu mỳ hùm thiêng Rằng nay ngôn ngữ vô duyên Mở ra vô cố lời điên cập kè Một thằng chập chững ngóng nghe Vành tai nhị hội ai đè thế ru Cô nương kiều diễm tạc thù Tồn sinh lẽo đẽo sa mù đi quanh

Kỷ niệm Penthésilée

Hai bờ mép hai bờ miền Ruộng nương ký ức cuồng điên giậy thì Sa trường khoảng khắc lâm ly Sát na đột ngột điều quy điệp trùng Sinh bình trừng trị tử ngung Cho tồn hoạt lại làm chung lưu tồn Hai mép xóm hai miền thôn Một bờ mỉm miệng nụ hôn cuối cùng Một vũ trụ một thương khung Một càn khôn một niềm mông lung mười.

Kỷ niệm thiên đường

Cà phê đầy phố Hủ tiếu khắp nơi Bún bò khắp chốn La de không lời

Lá cây thu

Đường thu lá dọc lá ngang Lá xanh Chợ Chị lá vàng Phố Em Lá thu đường dọc cỏ mềm Lá vèo ngõ trước lá thêm lục hồng Lá Chợ Lớn Lá Sài Gòn Lá về Thủ Đức lá cồn dặm xa Lá mơ màng cựu Trung Hoa Gọi hồn kim nhật như hà khứ niên Đào hoa nhân diện vô duyên Tao phùng giải cấu tao điên mất rồi Tao còn tao ngộ tao ngồi Ngó ra Mặc Khách nhận rồi Tao Nhân

Lá hoa cồn

Một vùng xuôi ngược biển đông Tam thu chểnh mảng thần thông tựu trường Trình tâu hắc đế u vương Già lam bản xứ khuyếch trương mối sầu

Lệ vàng Penthésilée

Sương tàn cấm nguyệt cuồng mê lâm tuyền Bà về cỏ rậm oan khiên Âu lo ruộng thấp ưu phiền giậu thưa Mộng trường sớm nắng chiều mưa Trái vườn vãn thục mùa dưa giậy giàng Tam thu trì ngự giữa hàng Xanh um đậu khấu sen vàng nấu nung O bồng sương đục khuếch sung Vô ngần o bế vô cùng với o Song trùng xuân sắc một kho Bổ sung tròn trĩnh tồn lo đôi vành Bà về cấm nguyệt đạp thanh Điệp trùng công lực thập thành bà đi

Ly bôi

Ly bôi từ nhắp giữa giòng Quan hà mượn chén còn mong mượn lời Cảm phiền khúc nghiệt phanh phơi Giữa giòng từ nhắp ly bôi quan hà Không lời còn mượn nói qua Lời xuôi ý ngược ngoài ra vẫn còn.
Trên đây là những bài thơ trong tập Mưa nguồn hòa âm Bùi Giáng mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Tập thơ này đã làm sáng tỏ được ý nghĩa “dịch chuyển” Mưa nguồn nên nó rất độc đáo. Qua đó bạn cũng sẽ tìm được sự liên kết trong mỗi tập thơ với nhau tạo thành một tứ thơ hoàn chỉnh. Đừng quên đón đọc tập Mưa nguồn hòa âm phần 2 bạn nhé!