Mưa nguồn là một tập thơ với số lượng bài lớn nhưng Bùi Giáng đều đã trau chuốt từng câu thơ của mình. Điều đó đã giúp tác giả thể hiện được những cung bậc cảm xúc của mình trước con người, cuộc đời và những rung cảm của đất trời. Và những bài thơ mà chúng tôi giới thiệu dưới đây cũng chính là phần cuối cùng và là phần tiếp nối của Tập thơ Mưa nguồn phần 6.

Trong vườn

Trong vườn em có nhớ trăng xuống hôm nào hai đưa bốn chân đi bàn chân em gót nhỏ ngón mà bước như nhịp thở phập phồng lên xuống phổi bên timTrong vườn em khóc gục đầu vai tóc xoã nước mắt chảy ướt nhiều ướt cả áo nhau. Không có rượu rơi quần hồng em hoen ố. Yêu nhau khổ sở như trời sụp đổ cuộc đời tuổi dại trôi giòng nước chảy cuốn đi. Mùa thu lạnh. Trang đời em xanh đó. Trăng chảy đầm đìa nước mắt thơ ngây sương rủ rỉ như cõi bờ xa rộng nghe chiều hôm than thở gió khe về tiếng vọng bay theo. Em ở bên nào chừ Trà Linh xưa non nước Phường Rạnh Khe Rinh buồn Trung Phước Cà Tang Dùi Chiêng Tí Sé mây chiều thổi xuống Duy XuyênÔi buổi chợ miền Thượng Du trời mai sương lận đận non xanh đất đỏ hồn em lạc mất đuờng về phương mô biển cạn bàn chân từ thuở tản cư. Ở trong vườn ngày nọ đêm khuya chừ đây phố thị một mình đếm bước lung layTim em máu đỏ anh mắm ngón tay buồn thở mỏi trong xương. Trái tim em như trái cây rừng chưa đợi nắng ửng vàng đã chín ngọt cắn vào hàm răng nghe lạnh niềm vui lạnh tràn vào dạ ôi em ngực nóng khít vào ấm lại quê hươngỞ trong vườn ngày nọ trăng khuya chừ đây phố thị

Trở lại

Đường về đó dựng mùa xuân bên lá Buổi mai nào từ ly biệt bẻ bai Từ thu nội hoang mang về giữa dạ Ngó ngày đi bên rớt nhụy xiêu đàiMàu lỡ dở bước buồn không nối gót Đêm võ vàng không gối mộng song song Từ liên lụy một vòng vây khép hột Lối đi về trùng ngộ có ai mongEm nhìn nhé giờ đây ta trở lại Nghe giậy hồng một mùa cũ hồi sinh Đồi bên núi đống gò bên cát bãi Có động mình nghe chuyển mạch rung rinhTa mở mắt mở hai mi và mở Một chân trời trùng điệp ở bên trong Nguồn thao thức tự bao giờ gãy đổ Đã chơi vơi hòa mộng múa trăm vòngChiều dừng sững sắc hương chiều bỡ ngỡ Hàng thông im khe núi lặng bên ngàn Mây hồng lục ráng hoàng hôn đã trở Màu thẳm xanh cho diểm ảo trăng vàng

Trời bữa đó

Trời bữa đó không nói gì nữa cả Xanh liên miên mà dạ của nhân gian Vẫn thao thức giữa buồn đau em ạ Nẻo thanh thiên từ lỡ một con đườngEm con gái hai bàn chân em bước Hai tay ôm hai buồng phổi em ho Trời buổi đó để buồn đi lướt thướt Khắp đồi cao cồn thấp đống bên gòTa đứng lại bẽ bàng hai con mắt Ngó và nhìn tay nắm ở trong tay Buồng phổi lạnh bởi vì chưng em biết Thiên đường xưa giờ giữ chỉ ngần nàyTrời bữa đó không nói gì không nói Một chút gì xưa đã nói miên man Lòng với dạ võ vàng thôi đã mỏi Nẻo đi về: rừng quạnh rú sâu hang

Trời Nam Việt

Tuổi trẻ qua đi xin ern ở lại bây giờ và lát nữa xưa sau. Cây cối mùa thu cúi nhìn đất cỏ đợi chúng mình đi bộ tới bên. Nghe rụng lá cồn khe khẽ hơi buồn hơi lạnh một mình em mộng với chiêm bao. Trời nước mông mông tán thành nhân gian thương nhớ rộng thênh thu nào Lục Tỉnh bờ Tiền Giang Châu Đốc em Sa Đéc Hốc Môn mùa Lái Thiêu Sầu Riêng Măng Cụt hương mật mớm chảy tràn môi nhau. Em nhe răng thánh thót cười vui như tuổi trẻ đứng bên bờ ngồi bên bến tựa gốc cây chuồn chuồn bay bốn bên như quay múa buổi nào bên nhau dưới đèn, con đếm bản địa đồ Nam Việt bốn mùa đi còn để lại nguyên lành nguyên ngọt nước dòng sông chần chờ chậm chảy sóng lên lời che chở em đi về Vũng Tàu nghỉ mát anh đi về Thủ Đức Thủ Dầu Một Thủ Thiêm Bà Rịa Biên Hoà Rạch Giá Sóc Trăng trăm năm ròng rã anh quên rồi tên tuổi đã xô về dấu tóc ngập mơ màng buồm sóng khói Hà Tiên. Ôi Trà Vinh Vĩnh Long bao giờ có dịp. Em Cần Thơ Mỹ Tho ta nghe chừng em ước nguyện rất nhiều rồi câu chuyện đó với đời ta, xin hẹn nhé một ngàn năm đi về em ở lại gió li ti bờ cũ đón chờ đâyHàng cây dựng vòm xanh bên nước cuối chân trời mây trắng tắp vọng rất nhiều ai nói hết âm vang. Chiều Long Xuyên nghe gió thổi lên ngàn. Về Trung Việt có ngày em sẽ khóc. Trời đất tụ về chung nơi một góc. Một năm nào đời đứng lại nghe xuân. Về trong thu sương huyễn ảo vô chừng. Sầu Lục Tỉnh sẽ ngày kia dòng dã. Thương nhớ lắm bóng hình ai em ạ. Đã một lần về đứng lại nơi đây. Hai bàn chân nghe máu đỏ chạy dài. Về ở giữa trái tim tròn ấm áp. Nắm tay nhau nghe tơ về trong tóc. Nhạc về thơ vào trong lỗ chân lông. Rồi tỏa bay ra khắp ruộng và đồng. Giòng nước chậm chần chờ nghe trở lại. Em ngơ ngác như hồn người con gái. Đứng một mình thơ dại ngó mông lung. Em nghe không, em nghe nhé nghe cùng

Tuổi trẻ

Chạy đi em! qua vườn thắm theo ngày Cùng với phút giây này phơi mở lá Em ngó nhé cành xanh cây giục giã Hoa nghiêng đầu ríu rít cạnh chim kêuChạy đi em! qua vườn thắm một chiều Gót nhỏ nhỏ bước liều bên gốc rễ Và chạm mạnh đầu ngón chân ghê thế Vào ở trong cành củi mục kiến bòChạy đi em! và bắt vội giùm cho Ta em nhé ta chờ tay em bắt Giùm chút nắng chiều ngọn cây lay lắt Nắm và cầm đưa lại giúp cho taNăm ngón tay loã xoã móng xanh ngà Tơ vàng óng là đà đưa đẩy nhẹ Nắng hây hẩy là hồng lên he hé Chảy vi vu là giọt nhẹ xuống vaiCầm tay em ta nắm lại một ngày Màu và sắc hương mờ phai một thuở Còn đọng giữa một tấm lòng thương nhớ Kỷ niệm ngần giá cúc với nồng senChạy đi em! lên tiếng gấp gọi rằng Và với bắt khi tầm tay vừa tới Và giam giữ giữa hồn em xanh với Mộng xanh đời xanh lá với xanh câyỒ gót chân! anh đứng ngó như ngây

Từ kỷ niệm đầu

Lên đường tự buổi tay đưa Lá ngàn cây động nguồn mưa mịt mùng Tuyết bay về trắng thu rừng Gió vang sầm lãnh lên trùng điệp mây Mơ màng dựng bóng lên vai Nghiêng mình đất quạnh đời trai xin chàoMai sau còn dự hội nào Ngó nhau từ kỷ niệm đầu bão giông Nhìn nhau từ lỡ chốc mòng Bàn chân bước lại mấy vùng cỏ rêu Lên lời bỏ rộng lời theo Ngành sương lưu vận sầu gieo bao giờ

Tượng số

Những nàng Tiên Nữ ở trên cao Bỏ xuống cho ta những trái đào Ù té ra sân ta chộp lấy Gà con sợ hãi chui vô rào

Tượng số hai

Người đi xuống bến lau thưa Khép vòng tay lạnh ngang mùa nước dâng Môi cười môi khóc thanh xuân Bỏ rơi tàn lệ gieo tần ngần bay Đạp Thanh lỡ mấy hội rày Sầu trong thiên hạ phơi bày nhân gian Mộng đầu lạc nẻo đi hoang Vong hồn xoang điệu mơ màng phượng hoa Đất thương nhớ cỏ hiên nhà Xa chiều viễn ngạn bóng qua phương nào Tầm xuân băng tuyết ngăn rào Đẫm sương hồng hạnh mận đào rớt bông

Tượng số thiên nhiên

TẶNG MARILYN MONROE và HomèreMộng lây lất ghé đêm kề Chiêm bao phiến hoặc lối về tồn sinh Ngửa ngang lá gió trong mình Cánh chim khép mở mảnh hình hài suông Trổ bông là nụ môi hường Hé răng là để não nường đuốc hoa Nội đồng cỏ mọc tháng ba Rừng cô tịch trút nước pha phôi nguồn Vai ngần với tóc xanh buông Dựng càn khôn giữa loạn cuồng si mê Đổ xiêu tồn hoạt ê chề Đẫm khăn hồng lệ khóc Tề Tuyên Vương

Và màu xuân đó

Ở chân trời chim có ngó mây bay Vườn mông lung hoa lá hẹn bên này Hường mỏng mảnh khóc mờ trên trang giấy Ta cũng định sẽ cùng nhau sẽ thấyThu trên trời soi nước lạnh phai trôi Nàng mang xa mộng cũ vỡ lâu rồi Châu Đốc Trà Vinh đi về kiếm lại Thông Đà Lạt sẽ thì thào hỏi rnãi Hồ gương kia bờ liễu đợi anh đào Gió đi về mang quan ải dâng cao Từ thao thiết ngàn xuân kia đã phụ Chào Lục Tỉnh thu một lần chưa đủChiều hôm nay em có nghĩ thế nào Đời dại khờ như một giấc chiêm bao – Ừ thế sao? em hãy rủ ta vào.

Về buôn bán

Giã từ cõi mộng điêu linh Tôi về buôn bán với mình phôi pha– Mình ơi! tôi gọi bằng nhà Nhà ơi! tôi gọi mình là nhà tôi Bây giờ xuôi ngược đôi nơi Thôi mình ở lại tôi dời chân điThưa rằng: – ở cái quái gì Chàng đi thiếp cũng xin đi với chàng

Về giữa ngọ

Đời phố thị lá bay từ thuở Đẫm hồng-trang nguồn lạnh thu rời Hồn du mục cỏ hoa mòn mỏi Rừng đêm xanh trăng tạ không lờiVì hơi thở cũng sầu như lá úa Rớt lưng đèo bối rối lách theo lau Đầu xuân giậy thiết tha vang hưởng của Tiếng thu trùng trong điệp khúc mai sauNgười kỹ nữ ngày xưa trên bến nước Sẽ đi về trong bóng nguyệt quanh năm Và sẽ nhắc với đời em chuyện trước Vòm nguyên tiêu rơi rụng giữa trăng rằmNgày trống rỗng không gian trôi vào cõi Xót xa thân sầu chảy máu bên xương Ngày theo tháng tiếc thương không tiếng gọi Nghe mùa xuân không đổ lục bên hườngCon đường thẳng con đường cong cỏ mọc Nhịp mơ màng những quang gánh lên vai Hồn tuổi trẻ phiêu bồng trong tơ tóc Trút tình thu lạc gió ở bên ngoàiMàu hoang đảo từ đây em sẽ ngó Cát xa bờ tơ chỉ rối chiêm bao Về phố thị lúc mặt trời đứng ngọ Giấc miên man em liều liệu đi vào

Vì bữa đó

Cảm đề Tess of the D’UrbevilllesVì bữa đó cửa buồng em khép kín Nên bốn bề tiếng động đã xâm lăng Và tràn ngập vào sâu trong cung điện Đáy linh hồn em rạn vỡ bao phenVì bữa đó nhìn nhau hai con mắt Giữa bốn bề bóng tối lạnh tro phai Nên em muốn bàn tay ta siết chặt Ngón vô ngần đau khổ ở trong tayVà vuốt ngực nghe chừng như lá phổi Đã điêu tàn trong lệ đẫm liên miên Dòng ngơ ngác tự bao giờ đã lỗi Trong chờ mong tiếng vọng ở xa miềnCòn lại đó chút gì em có biết Có hiểu rồi và đã có nghe ta Nói lơ láo một lời khi úp mặt Ngón vô ngần đau khổ lúc buông ra

Vỗ về

Ta đứng lại bên này chờ đợi Ồ phải không? Em đó phải không Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy Đời chúng ta là mấy trăng trònNgày vui ngắn? lòng đã vơi mấy bận Ngày vui đi? mấy bận giữa lòng ta Đổ lây lất mưa về xuân lấm tấm Ồ thiều quang tan biến vội sao màEm có khóc? ta xin em đừng khóc Em nhìn ta? lệ chảy có vui gì Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc Nước xuôi giòng ngàn thu hận tan đi

Xuân Bình Dương

Xin lời mở rộng con mương Xin chiều bến đỗ Bình Dương bây giờ Những bàn chân bước đơn sơ Những bàn tay những mùa thu trong mình Xin lời nói hãy nín thinh Xin hàng phượng đỏ bên đình ngơ cho Bến sông ghe đỗ bây giờ Ngàn năm thôn nữ lên bờ ướt chân Xin người em hãy lại gần Nhắm hai mắt mở muôn phần hai con Ngó sương mây lục trời tròn Ngó sương muối nhuộm tóc còn xanh vai Bàn chân đen ngón không dài Bàn tay đen ngón nắm hoài không nguôi Bây giờ xin hãy nhìn tôi Người em ấy nhận ra người anh chưa.

Xuân thôn nữ

Gò mô mấp mé bãi cồn Lá lơ thơ xuống bên tồn sinh bay Mép rìa vòm cỏ hoa phai Con chim mùa cũ hẹn ngày giờ sangTừ phen mắt lệ ám đàn Trút hiu hắt đợi lau vàng võ mong Chiêm bao kỳ mộng vô cùng Đẩy băng tuyết lại mấy vùng lang thangHai tay vốc nước suối ngàn Rắc lên cành dại giọt ngần như sươngEm người thôn nữ bờ mương Ngồi nhìn cá nhảy lên vườn như chim Ta người viễn khách đưa tin Bỗng đờ đẫn đứng chợt nhìn nhận ra

Xuân Thu Trang Phượng

Trời cao nguyên lụt tràn đê Nguồn trôi nước lũ xuống đè cát xanh B.G.Mùa Xuân hẹn Thu về em trở lại Ta nhìn nhau trong bóng nước mơ màng Nước chảy mãi bởi vì xuân trở lại Với giòng trong em hẹn ở bên đườngEm sẽ khóc khi nhìn trong khóe mắt Thấy một mình người đi lại lang thang Còn ghi giữ ân tình trong cỏ nhặt Múa vi vu vì hẹn với truông ngànTa sẽ đợi nghe đời em kể lại Thuở xưa kia… bờ nước ấy xưa kia Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi Bên đời ai vạn đợi đã chia lìaMùa xuân hẹn thu về em trở lại Bên đời đi còn giữ mãi hay không Giòng bất tuyệt xanh ngần xuân thơ dại Sầu hoang vu vĩnh hạ vọng non hồng

Xuân xanh

Én đầu xuân tuyết đầu đông Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa B.G.Em hé cành cây xanh ngó lạl cười nhau rộng mở hàm răng. Thu qua em khóc bốn mùa sương ướt tóc buồn bàn chân định bước về phía núi xa xanh sớm tím chiều hoang gió dại thu rừng thu rừng em ngó mắt nghe tai nắm cầm năm ngón nhỏ nghe bốn phía lạnh nằm trong trái tim. Máu xương lổ đổ biết mần răng đợi bóng sáng hôm sau tuyết trắng như sầu băng thương nhớEm hé cành cây xanh cánh cửa bước vào trong cõi ấy bờ xa gió rộng chạy dài. Em khóc cho người nghe thổn thức sau khi cười cho thật sung sướng người nghe. Miệng em và. Trái anh đào lay lắt suối trong soi suốt một sớm mai tiên nữ đi về gót vang lồng lộng em ồ em! ta định nói hai tay năm ngón một lời man dại yêu thươngKết vòng múa quanh vừng thu vời cành rơi loã xõa ngang đầu vai em mở ngực đợi chờ đã đến phút rồi giây giờ xem vĩnh viễn xanh như trời như đất đỏ cây xanhEm hé cành cong xuống nghe bàn tay động vỡ sương băng nói nhỏ nghe chừng như hơi thở môi cười kia răng mở sẽ mai sau cùng chúng bạn thưa rằng
Trên đây là những bài thơ cuối cùng trong tập Mưa nguồn Bùi Giáng mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Đây là một tập thơ dài và chất chứa nỗi niềm cũng như những rung cảm của con người tài hoa này. Chính điều đó đã làm nên một chất rất riêng, không hòa lẫn với ai – một phong cách thơ mang tên Bùi Giáng.