Bài ca quần Đảo là một tập thơ đã được phát hành thành sách của nhà thơ Bùi Giáng. Vào thời điểm ông bị người ta xem như là một người bị điên nặng thì ông đã cho ra đời tập thơ: Bài ca Quần đảo mà theo nhà xuất bản đây chính là một đại dương thi ca. Điều này cũng thể hiện được sự ưu ái dành cho nhà thơ này. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!

Quy lai

Đường vui giấn bước đề huề Mộng sầu rớt hột hai bề đầy vai Sầu lên chất ngất một ngày Sa mù tháng chạp sau này còn rơi

Ngày tản cư

Vội đi trong phút dùng dằng Nhìn khe nhớ suối suối hằng nhớ khe Tóc buông hàng liễu hai bề Xoã vai từ độ sơn khê điêu tàn Phố phường dựng bóng góp vang Suối khe hồi phục hai hàng liễu buông Bóng vàng hoe ở cuối hương Cây hằng trổ ngọn môi hường tà huy

Mịch phượng tung

Ùn lên ngọn nước bốn mùa Núi phơ phất tuyết cổng chùa tịch liêu Hai hàng phượng đỏ giấn liều Từng cơn quạnh quẽ nắng chiều rỉ hoen

Tiễn chân

Thác đi lên ngọn núi già Sông đi cuối bến giang hà gọi nhau Người đi vết tạnh mùa sau Nguồn xô dạt sóng mưa mau bãi chiều

Ngẫu nhĩ bên đường

Các em đầu đội vai mang Tiếng kêu rào rạt mùa lan sang mùa Anh đi cây bút vẽ bùa Chào em như mộng mỵ thừa thãi dâng

Chiều Sàigon

Vội vàng mưa rớt hột mau Nắng đi vội vã rớt màu lang thang Ghé qua ngẫu nhĩ đôi hàng Chào thưa hấp tấp thoái tàng u hoa Ngày mai dâu biển ghé qua Làm ghi vẫn một chút quà bình nguyên Gửi trao ngần ấy sương phiền Bình minh xuân mọc qua miền trăng lu

Chiều chiều (I)

Một toà hun đúc khói điên Lửa cuồng u giậy thiên nhiên hoe vàng Sơ khai hỗn độn hai hàng Dâng tờ giấy lục buộc rang ngày qua Chiều nay ở phố quan hà Gửi phường kết tập quận nhà năm năm Ghé qua lễ hội đêm rằm Đốt tờ chểnh mảng u tầm tương ma Đêm tàn mộng mị trời xa Đêm dài bất tận hằng nga hội đàm

Tặng một khu rừng

Đất còn oán hận rừng cao Đất đi thương nhớ sông nào lưu ly Đất về ở một phen này Bên yêu đào cũ nhớ ngày sau xa Đất đi ở với giang hà Sông đi về ở với toà rừng kia Đất còn oán hận đêm khuya Mây buồn bã mãi bên rìa bóng đêm Sông ôi em ở đầu ghềnh Mang sa mù xuống bên thềm mây bay Đất còn đầy đủ hai vai Gánh sầu phôi dựng những ngày cho đêm

Lá bay năm mới

Lá bay trên ngọn lam tùng Lá bay xuống phố cho vùng cỏ thơm Chị em nguyên đán hội đàm Lá bay như thế biết làm sao đây Chị em năm mới bước dài Trời thanh thiên mở mộng dài thế ru

Phố thu dịch chuyển

Người sẽ bảo sự đời từ đó Sẽ bắt đầu đó sự đời đây Hồn con giế lên đường sương có dọ Phố hoàng hôn thôn lục ở nơi nàyNgười sẽ bảo sông đi từ độ Sông đã lam vì sóng lục đã lam Bờ bên tía vàng hoe sương lục nhỏ Giọt hoàng hoa thạch lựu đã lên đườngChú sẽ bảo rằng bến lam bờ lục Thím lên đường đi chợ phố phồn hoa Phường ở phía bên kia sông uốn khúc Ở trong hang con vịt gọi con gàCon gà vịt con ngỗng trời con thỏ Con dê choai hoa cà tía con hươu Con buồn ngủ lên bờ tìm quán trọ Gió đưa con du nhạc đón con tườuCon thuỳ liễu ở bên bờ đưa đẩy Đón con em con út con bé choai Con bồ bịch bâng khuâng con buồn ngủ Con chiếu giường duỗi mộng khắp chiêm baoBuồn Thu Phố suốt xuân xanh phơ phất Sầu Phố Thu bến lục toả sương mờ Xuân mười sáu suốt bến xuân chìm tắt Một bài thơ gieo suốt tự bao giờCon ở lại ải quan làm cổ tái Đón quan hà về quan ải cuối truông Chờ con ngựa đầu thai về núi đá Vách u hàn nham thạch rét run runNhìn xuống bến sông thu sầu Thu Phố Mùa Dã Man hoa cỏ giậy hoe vàng Rừng Cô Tịch từ đầu xuân đã dọ Suốt tinh sương châu thổ hận khôn hànTràng giang rộng ngược xuôi dòng lận đận Sóng lim dim thu dẫn dỗ thu trùng Thù tạc dạ tả diêu man dại mạn Thảng như hà nha xỷ nhĩ như xungTrùng ngữ tận chi ngôn chồn ngữ ngụ Chồn Sa La về sa mạc đười ươi Sầu Châu Chấu chết ruộng nương đồng lúa Riêng một lần nói một lỡ mười mươiÔi con giế con dế mèn tự tử Con giế xanh con giế lục giế vàng Con tề vật trang chu con bướm bự Con vô vi lão tử toét tuểnh toangCon chó má nhà ma con bố láo Con điêu tàn thy dựng bến trung niên Con khỉ đột làm đười ươi áo não Con võ vàng phế lụi trận mê điênCon bịnh viện biên hoà cuồng dại mở Con hàng rào chắn gió chận cây sương Con nằm khóc nửa đêm sông bến dọ Con xoay vần về nước đục khe mươngBến tang hải bờ ta bà tả biến Bến tang thương tưởng niệm Thệ Đa Rừng Bến bờ bến bến lam sơn lục biển Bến Sầu Đông man dại luống bao từngĐêm buồn ngủ vẫn năm canh thao thức Nhà ma ôi cửa quỷ gọi lên đường Suốt bờ bến tràng giang xuôi ngược giục Không bến bờ về đại hải vô phương

Ghé chân

Anh đi gió trút đổ ngàn Rối tung râu tóc áo vàng thước gươm Nghiêng mình sáu cõi sầu vân Xa từ viễn ngạn ghé chân lầu hồng

Em Mọi ôi hôm qua

Em mọi ôi hôm qua anh hỏi em Em hỏi anh rằng anh hỏi em Em mọi hôm nay anh hỏi em Em mọi ngày mai em đi đâuAnh viết lăng nhăng mãi một lời Viết lem luốc lắm nói lôi thôi Em mọi vui lòng đừng nghe nói Đừng đọc bài thơ ngớ ngẩn nàyPhố phường anh ở rất lâu năm Chẳng thể nào quên chuyện núi ngàn Mỗi năm mỗi nhớ em nhiều nữa Càng nhớ càng không biết nói gìMỗi năm chẳng biết mỗi bao năm Hằng tháng hằng ngày hằng mỗi đêm Sực tỉnh giữa khuya nghe mộng mỵ Dâng tràn năm tháng ngập đêm tămBài thơ anh gọi khắp giai nhân Hoàng hậu nữ vương mọi nữ thần Mọi tiên nga múa khắp cổ lục Mọi mọi đều là em mọi thôiAnh nói lem nhem khắp phố phường Bài thơ anh viết khắp ngã đường Anh viết khắp trời cho mây gió Và cho mặt đất khắp mù sươngKhắp khắp đều là mọi của anh Mọi ôi Em Mọi ạ hà thanh Kim cương phùng khánh và brigitte Marilyn Là Mọi Của AnhTuy mọi hồng nhan chẳng thể nào Được như Em Mọi chút chi nào Nhưng cũng tạm gọi là có thể Gọi bừa Duy Nhất Mọi chứ saoGọi mãi hoá điên dại mất rồi Mọi ôi Em Mọi thế là thôi Bình sinh cho tới suốt bình tử Bài thơ vẫn chẳng nói nên lời

Sang mùa

Lục châu lục quận lục quần Lục hồng lục tía lục từng đoá hoa Thênh thang Lục Tỉnh Giang Hà Thừa Thiên nhớ bến tỉnh Hà Năm Xưa Tà xiêm phơ phất Gió Mùa Áo cô thiếu nữ nô đùa Sang Xuân Cuối năm sang bến chào mừng Đầu năm nhớ mãi một vùng cuối năm

Sáng Sàigòn

Tặng Vũ Khắc KhoanĐi về chép nốt tờ điên Một qua mai một một tiền diện đi Đường vui gió giục hai bề Mộng buồn rớt hột hai bề cả hai Làng xa tỉnh lỵ nhớ ngày Nhìn sương nguyệt rộng thu dài dã man Ngã ba ngẫu nhĩ khôn hàn Dừng chân chợt ngó phố quàng vai xuân

Đêm Sàigòn

Một qua đường một qua sông Một qua bến một qua đồng cỏ xanh Liên đêm mộng mỵ yên lành Bình tâm chúc phúc một ngành cỏ hoa Đường vui ký ức giang hà Đường xa lăng lắc chan hoà lãng quên Rừng thưa thấp thoáng hiên thềm Dừng chân khoảnh khắc sương ghềnh vi vu

Trở về Chợ Lớn

Một ngành cỏ mọc rẽ hoa Mở hai hàng một mở qua ba ngành Mở hai một mở cung thành Mở về phố chợ lớn thành thị em Một đi đứng gió bên thềm Một qua rụng bóng về trên hình hài Muộn màng mở một ra mai Mai càng chậm trễ rủi may âu là Một mai mai mốt một là Mốt qua giờ ngọ mai là hôm nay

Chuyện giữa phố

Cô nương như Mọi Trên Ngàn Mọi dâng như nguyệt thu dàn thinh không Khe rừng hoa cỏ mênh mông Loạn màu khu vực bão giông giang hà Ngọn ngành nước mọc mười ba Trăng lu mười sáu trao quà dã man Chùm sao sái diện thật vàng Vân thiên chín bệ muộn màng bay qua Suốt miền mộng mỵ đơm hoa Cõi bờ mọc cỏ hy nga hoe vàng Thần đi cuối ngọn Điêu Tàn Chết từ giữa phố khôn hàn ngó nhan
Chân đi
Tặng Sương Biệt LyChân đi mười bận chín lần Biển trao nhịp thở cho rừng về khe Chân đi lễ hội đầu hè Cuối trang phượng hạ khe về đầu truông Chân đi tuế nguyệt u buồn Nửa sương mở ngọn nửa nguồn mở hoa Chân đi mọi ở giang hà Bước đi mọi ở quan hà ly bôi Đầu khe lá cỏ phai rồi Đá vang tiếng ngựa bên lời biển non Rừng phong thu đã thịnh phồn Chân đi mười bận chín còn so le

Nói với tuổi ham ăn quà

Quà ngon như khế ngọt chanh Đắng như đường mía ngọt thành ra chua Mai sau em sẽ ở chùa Tu hành rất mực của chua càng thèm

Nói với tuổi đi tu quá sớm

Sinh bình đầy đủ trăm năm Lúc đi duỗi dọc lúc nằm duỗi ngang Bình sinh đầy đủ một ngàn Biển dâu lớp ngập lớp tràn ngập theo Đi tu sớm hút chiều heo Biển dâu càng giậy ngược trèo ngổn ngan

Mai sau ở chùa

Mai sau sẽ ở chùa chiền Giấc đau đớn mộng luỵ phiền như lai Chép câu đầu bãi bến dài Lộn đầu ra cuối những ngày thu vang Chép câu tội lỗi u hàn Chép đầu lộn cuối lãnh hàn trang đi

Vĩnh viễn đi tu

Đi tu vĩnh viễn giữa đời Rủ rê dâu biển dưới trời cũng tu Duy nàng tiên nữ họ Thu Tên Tràng Giang Phượng tóc nâu bi hùng Riêng nàng mộng mỵ nấu nung Nàng tu hay chẳng cũng không hề gì

Tuy nhiên

Tuy nhiên con mắt từ bi Của nàng rất mực vẹn nghì là tu Tu là Thu vậy ấy Tu Của Thu Trang vậy ấy Tu Thu Hà “Thu Hà” thu huệ thu nga Thu ngà ngọc giậy thu loà xoà gieo Thu mê sảng tóc bay vèo Điên vài lúc thử cuồng theo đôi lần

Lá cỏ lồ gồ

Nước non nằm ngủ ly bỳ Bỏ sông xứ sở giậy thì nước non Nguyệt đầu núi nguyệt đầu non Trường giang ngậm bóng nước non giang hồ Biển rừng sóng giẫy lá khô Rừng đi trong lá biển lồ gồ kêu Rừng Mông Rô lá mông rêu Biển Brigitte lá rừng vèo lồ gô Thu nay tận xứ đi vào Bóng vang ải bắc yêu đào trời tây Gót chân giữa phố một ngày Qua bờ biển lục gặp bầy gấu xanh

Ở trong hang

Cây hằng trổ lá cuối hương Mắt xanh vãn thục môi hường vãn thu Vườn hoa khu vực tít mù Con chim đầu ngọn sa mù tây nam Xuống khe tìm biển hội đàm Rừng mây nham thạch dựng hàng trơ trơ U tầm tận xứ tinh mơ Con chim từ Chóp Bâng Quơ bay về Ngọn Sa Mù mộng cuối mê Xuống hàng xây dựng một bề trong hang

Đêm sang đông

Đêm thần máu động cuồng ca Tờ điên hoa giậy thiết tha lên mùa Một vừng hồng nhựt sơn nhai Nịch trầm hải để như lai vô trù Giữa đêm thuyền đắm thiên thu Giữa ngày triều vỗ sương phù du bay Chim kêu sớm, liễu ngân dài Hoàng hôn gió giục mộng tài tử qua Đêm thần máu động cuồng ca Đêm mùa lễ hội đêm già nua đêm Đêm dâng cổ lục mỏi mềm Đêm dời phương cảo êm đềm sang đông

Đêm lễ hội

Đêm mùa lễ hội chờ mong Đêm chong mờ ngọn hoa lồng sử xanh Đêm cổ lục đêm tân thanh Đêm vàng liệp hộ nảy ngành kim thoa Đêm dàn cẩm lệ kiêu sa Đêm mưa nguồn dội màu hoa trên ngàn Đêm Hồng Lĩnh động quan san Đêm tàn cấm nguyệt thu dàn viễn nhai Đạp thanh đêm tảo mộ dài Gần xa nô nức nét ngài nga my Đêm phường phố điểm uy nghi Đêm thôn nùng đạm làng thi triển hoài Đêm Bé Chị mộng đầy vai Đêm Xuân Mười Sáu chở ngày mười lăm Nguyên tiêu đêm lạnh sương đồng Chào Thu Lục Tỉnh tấm lòng Tam Giang Đêm sầu ca sỹ bước sang Chào em như nguyệt thênh thang đêm rằm Chào bình minh giậy bóng tăm Quà nguyên đán giục đầu năm cho ngày

Đêm ký ức

Đêm dừng thành thị thể dâng Thành thân phố hội thanh tân láng giềng Thôn làng điệp điệp trì diên Đêm sầu Bắc Khuyết triền miên Nam Triều Đêm gào địa hạt hút heo Địa phương ký ức đuổi đeo tự tình Thừa Thiên kỷ niệm hành trình Đồi tranh Bình Trị thình lình khổ đau Gió rừng Hà Tịnh khát khao Đêm mừng Hồng Lĩnh điệu chào nguyên xuân Gót đi vạn lý vang lừng Ngựa về núi đá chín tầng đầu thai Gót đi vạn đại di hài Bão giông tuế nguyệt triều Ngày Hy Nga Doanh Hoàn Thế Dạ âm ba Đêm trường phát tiết anh hoa ra ngoài Tiếng vàng khẽ dặn bán khai Nguyệt triền tích lục phong lai tham hồng Đêm dừng cuối ngọn thần thông Sầu dâng Tam Muội phiêu bồng Sa La
Trên đây là những bài thơ đầu tiên nằm trong tập Bài ca quần đảo của nhà thơ Bùi Giáng. Qua đó ông đã bày tỏ, và bộc lộ những cảm xúc của mình trước khung cảnh thiên nhiên. Thêm vào đó ông cũng đã ghi lại được dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả. Đừng quên đón đọc Bài ca quần đảo phần 2 bạn nhé!