Các cô gái Đài quan sát
Các cô gái có hẹn gì chúng tôi, Đài quan sát hẹp và cao đến thế Ngày mấy bận bắn tàu bay Mĩ, Có lúc nào để hẹn hò nhau. Các cô gái với chúng tôi có trò chuyện gì đâu. Đài quan sát tầng năm, Lán chúng tôi tầng một. Máy bay Mĩ bay xa, Trang sách nào dở dang thì đọc nốt, Máy bay Mĩ lại gần, còn mải tính cự ly. Như thể không quen biết gì, Nhưng trực chiến cũng có giờ rỗi rãi, Chúng tôi kháo nhau về đời tư từng cô gái. Cả lán ngồi yên lặng chờ nghe. Có thân thiết gì đâu, những cô gái chẳng quen kia, Vẫn muốn biết, chàng trai nào đã lọt vào những đôi mắt ấy? Hay là tụi bạn bè chúng tôi cả đấy Giờ đang đuổi quân thù trong thung lũng Khe Sanh? Chuyện đâu đâu bỗng hoá chuyện của mình, Chúng tôi gán những chiến công anh hùng vào đời tư từng cô gái. Những dáng đứng ở trên tầm cao ấy, Hẳn có những người không hổ thẹn vì nhau
Bài hát về cây dừa
Nhấm vào lưỡi thấy cay, uống vào ngọt và mát Là trong lành nước dừa xiêm quê tôi Còn giọng dân ca về cây dừa em hát Tôi biết gọi là chi bây giờ…Nam Bắc hai mươi năm cách xa Sao câu hát gọi quê hương về gần tôi thế Giọng của em rất trẻ Như cây dừa quê tôi trong giông bão vẫn không giàLòng đất mẹ rất sâu, giọng hát em bay xa Cây dừa lớn nhờ đất lành và giọng hát Trên phù sa gió cát Nước bạc mênh mảng Ru mình bên những dòng sông Vươn tàu che những đoàn quân Dừa reo khúc hát chiến công thành đồngNhững năm trái dừa chọi với trái bom Nước dừa khét đắng mùi thuốc độc Những năm Cây Dừa là tên của trại giam ngoài nhà lao Phú Quốc Những năm lá dừa bị thương héo queo rơi xuống gốc Còn kịp gửi màu xanh nguyên vẹn cho chồi Những năm dừa sống như miền Nam gan góc Em chưa hiểu hết cây dừa quê tôi đâu.Giọng hát bay xa, lòng đất thắm sâu Cây dừa lớn nhờ đất lành và giọng hát…Những năm cây dừa theo ra với Bắc Bắc nhớ miền Nam, hôm sớm vào ra Chắt chiu vun xới cho dừa Nay dừa đã lớn… Lá dừa rưng rưng khi Bác đưa tay lên ngực mình xúc động: … Miền Nam trong trái tim tôi! Những năm bài hát cây dừa có Bác với miền Nam thao thức Em chưa hiểu hết cây dừa quê tôi đâu.Hôm nay theo quê dừa về miệt Cà Mau Gặp những má già móm mém nhai trầu Hai mươi năm đạn dày súng gươm nuôi lớn những anh hùng đi làm nên những chân trời bão táp Trên phù sa gió cát Nước bạc mênh mang Em nhớ hát cho những má già tôi nghe bài hát cây dừa trong câu hát dân gian Câu hát có lòng Bác thương miền Nam không ngủ Mỗi sớm mai ra, Bác chăm dừa trước ngõ Vui một ngày thắng lớn ở miền Nam.
Bài hát về mùa xuân thành phố
Có thể là trong giọng hát em Còn dư nhiều luyến láy Nhưng với bài hát ấy Em đã mộc mạc hết mình Chân thật hết mình Em hát những bước chân đầu tiên Của mùa xuân về trên thành phốKhi ấy tôi đang ở xa hai ngàn cây số Không thể hình dung Sài Gòn sớm đó ra sao Chỉ câu hát đến cùng tôi trước nhất Giai điệu đi những bước khoan thai Những nốt đen không trang sức Em đang hát những nốt đen – chân thật hết mình Cho tôi nhận ra Sài Gòn sáng ấy trời trong lắm cao lắm Mưa ngọt lành sạch lá những hàng me Những bước chân chộn rộn mà thanh thản Cửa trăm nhà hồn nhiên mở rộng Tột cùng nỗi đau sẽ đến niềm vui Tột cùng niềm vui là nước mắt trào… Câu hát đi bên nói cùng tôi như thế Những nốt đen khoan thai trên dòng nhạc Những nốt đen không trang sức Những nốt đen từng ở rừng và khoác áo nguỵ trangĐến bây giờ câu hát tuổi mười lăm Tôi hiểu giọng em vẫn dư nhiều luyến láy Nhưng với bài hát ấy Em hãy mộc mạc hết mình, chân thật hết mình Mặc cho ai đào phách, mặc ai thăng giáng thất thường Em hãy hát những bước chân sức vóc và năng nổ Của mùa xuân ngập tràn trên những đầu ô Em hát sao cho lòng tôi vợi khát khao Cho tôi lạc giữa thác người ào ạt Cho tôi với Sài Gòn chung giọng hát Lồng ngực căng trong trời rộng tháng tư Cho Sài Gòn trong tôi nguyên vẹn Giai điệu xưa trong câu hát bây giờ Những nốt đen duyên dáng mà chân chất Hát mùa xuân này về trên quê ta.
Bài thơ về những con đường chưa ghi cột cây số
Một cột cây số ghi dấu một chặng đường Nhưng đường ở đây chưa có cột cây số.Chưa có cột cây số mà ai cũng rõ Con đường bắt đầu từ đâu và sẽ dẫn về đâu Những bản Mèo lưng chừng trời cần muối cần giống mới Con đường đêm nay thao thức ở cung nào.Đã quen với dáng ngựa thồ Những phụ nữ Mèo gùi trĩu lưng chân trần ngược dố Giờ sẽ quen với đoàn xe lao như bay Còi xe reo bâng khuâng quầng mây Chưa có cột cây số mà ai cũng rõ Trên những chặng đường này bao nhiêu máu và mồ hôi đã đổ Bao đêm thông đường tung đất lao đi Máu và mồ hôi này trên cột mốc chưa kịp ghiChưa có cột cây số nên ai cũng rõ Đất nước mình trẻ lắm hôm nay Những con đường chưa kịp đặt tên, chưa ghi cột mốc Hồ hởi đón những đoàn xe tung bụi mù bão thốc Lên miền Tây! Lên miên Tây!
Cha xây đài liệt sĩ cho con
Mặc máy bay quần đảo trên đầu Bàn tay cha cứ khoan thai lặng lẽ Tay miết cái bay, cha xây đài liệt sỹ Của quê hương mình ghi công các conCha chẳng còn biết nói gì hơn Biển ngoài kia ào ào dữ dội Cát trắng tinh khôi – cha chẳng còn chi để nói Con ngã xuống bên những người đồng đội Đêm nay cha cùng bà con xóm thôn Đưa các con lên đồi cao yên nằmCha nhớ phút ngỡ ngàng khi con vụt lớn lên Và buổi ấy con chào cha ra trận Mẹ khoác chiếc ba lô vào vai con trĩu nặng Cha vuốt mái đầu tóc mượt mà xanh Con đi, Tuổi đời dài theo một cuộc chiến tranh Mẹ cha mong ngày con trở lạiCha không được thấy lúc con xông lên cùng đồng đội Và phút quân thù xả súng vào conNhưng đêm nay con về lại quê hương Như một người chiến thắng Mẹ không khóc, chỉ nhìn con yên lặng Kẻ thù còn rình ta ngoài khơi Ta nén đau thương, chờ dịp trả lờiCái bay trong tay cha im lặng Đài liệt sỹ xây trên đồi cát trắng Cả quê hương ngày ngày gặp mặt các conMẹ đốt một nén nhang Tuổi thơ con bay lên Lòng cha có con kiêu hãnh Tuổi già của cha có con thêm sức mạnh Khi kẻ thù còn rình ta ngoài khơi…Trận địa phòng không tựa vào lưng đồi Từ những hàng bia căm hờn đạn vồng lên sắc đỏ Và hàng thông hát lời của gió Lời ru giấc ngủ các con.
Chiếc nón Quảng Bình
Anh đi công tác miền xa Nón Quảng bình, gửi làm quà tặng em Xinh xinh cái nón đội lên Nhỏ nhoi bóng mát mà xanh một trời Trải bao gió dập mưa dồi Đỉnh non cũng đấy, vòm trời cũng đây Cũng là mềm mại đôi tay Hàng hàng lá xếp, dày dày yêu thươngTháng năm gian khổ chiến trường Nghiêng nghiêng dáng nón coi thường đạn bom Dẫu loang vêt máu đỏ hồng Càng tươi màu lá trắng trong suốt đời…Món quà đất lửa em ơi Đội lên mà nhớ bầu trời miền Trung Bầu trời nắng đốt như nung Cái vành nón ấy – một vùng bom rơi Một vùng nguyên vẹn nụ cười Nón che… sóng sánh mắt người đưa duyên Một trời ân nghĩa đó em Phải đâu một chút khoảng râm trên đường Đội lên lòng khát yêu thương Màu da khát nắng chiến trường chói chang
Đèo Ngang
Ngang ngang đứng chắn giữa trời Sao ai qua cũng nói lời thương yêu Xe vô đây trời về chiều Câu thơ còn bay chú tiều nơi đâu? Ngỡ ngàng biển biếc sóng xao Thoắt đã núi dựng trời cao – ngỡ ngàng!Người sang xe sang quân sang Đèo không chắn lối thời gian bao giờ “Đường về Nam ấy…” năm xưa Đường lên ải Bắc bây giờ cũng đây Ngang ngang đứng trấn cửa này Uy nghiêm một thế trận bày non sông.
Đêm văn nghệ hậu phương
Chiếc đèn bão thắp xong, Người giới thiệu cúi chào: “Tiết mục mở đầu: Hợp ca nam nữ” Sân khấu giữa trời không có màn khép mở Mười hai nụ cười tươi tắn bước lênTiếng còi tàu vào ga reo gọi rất êm Là khúc phong cầm rung nhạc đạo Gió đông bắc thổi ngọn đèn kỳ ảo Sóng nhạc dào trong yên tĩnh của đêm…Chỉ nghe giọng nữ cao không thấy giọng trầm Bên”tốp nam” có người che miệng Khán giả đột nhiên phát hiện Những mái tóc dài vấn ngược giả làm namThôi, phải rồi! Kìa cái Thắm, cái Loan Cái Thoa đứng đầu, cái Lanh đứng cuối Chúng nó cũng thắt lưng da, đội mũ Sao mà giống con trai!Đoạn một xong sang tiếp đoạn hai Bên “nữ” hát rồi “nam” điệp khúc Đoạn kết dập dồn như tiếng kèn thúc giục Khán giả cười vui vỗ tay ran.…Bàn tay vỗ mà lòng bâng khuâng Về nỗi nhớ những người nơi tiền tuyến… Các anh đi các anh đi đường xa Những tuyến đường hậu phương có chúng em, tất cả! Con gái biết đánh mìn phá đá Tay búp măng rắn lại để cầm choòng Làm thợ rèn cũng quai búa năm cân…Nhưng khó nhất là những đêm văn nghệ Cái giọng nam ồm ồm không sao thay thế Chúng em hát lòng mình thay giọng các anh Dàn đồng ca trọn vẹn chúng em đành Ngày ấy ta bên nhau cùng hát…
Đôi bàn tay trắc thủ
Bàn tay con trai đồng chiêm Những đường vân đọng nắng Vết bùn trên kẽ bàn tay chưa khô Vết cộm dày thay lá đơn tình nguyện Con trai đồng chiêm mặc áo xanh người lính Đôi bàn tay sần chai Thành gia tài trắc thủTổ ba người góp những bàn tay Năm cánh chụm vào là bắt đầu trận đánh Tiếng sóng tấn công vươn khắp bầu trờiThương nhau tay không nắm bàn tay Tay điều chỉnh không rời núm nút Tín hiệu hiện về sẽ đánh thức những cần ma-nip Bàn tay lại gặp những bàn tay Bạn ơi nhận nhau trên vết cộm chai này Nhận ra nhau trên từng tín hiệu Lê Văn Hưng đều đều chắc nịch Lưu Đức Thọ nóng bỏng vui tươi Trận tuyến mở thông thênh bầu trời Bàn tay từng cấy trồng gieo vãi Bàn tay tung cánh sóng xa.Tổ ba người góp những bài ca Tay vỗ nhịp sau giờ thắng trận Những đường vâieät nam đọng âm vang bao trận đánh Bao chiến dịch đi về trên những nốt sần chai.
Miền thơ đất nước
Trời bâng khuâng một dáng mây Miền thơ đất nước là đây, xe dừng…Hồng Sơn một dải trập trùng Net mi ai vẽ xanh cùng thời gian Xa xa lụa trải Lam Giang Làn thu thuỷ lượn bay ngang chân trờiChân nhè nhẹ bước, em ơi Một vùng như thế… bóng người vẫn đây Đầu tường hương thoáng gió lay Hải đường là ngọn ngất ngây mời chào Nhà ai kia, khẽ cúi đầu Ngập ngừng chân bước… ngỡ vào trang thơ Ngập ngừng chân bước… như mơ Nắng tơ vấn vít xe tơ quanh mình Trời xanh xanh đến mông mênh Vàng reo biển lúa dập dềnh sóng xao Người xưa đã khuất nơi đâu Miền thơ đất nước ngọt ngào vẫn nguyên Đất trời một sắc bình yên…Một sắc bình yên Ai hay bom đã dội rền gần xa Vườn xưa nở mấy loài hoa Vườn nay sâu hoắm bom sa nhức lòng Bốn bề bát ngát xa trông Hố bom nham nhở đỏ bầm hoàng hôn Bước đi lòng những bồn chồn Miền thơ xưa hỡi có còn, hôm nayMiền thơ đất nước vẫn đây Càng bom đạn lắm càng đầy yêu thương Ở đây khốc liệt chiến trường Thẳm sâu lòng đất khiêm nhường cũng đây Ngổn ngang đạn xới bom cày Không gian lắng đọng Kiều say lòng người.Miền thơ đất nước… xa rồi Xe lăn mải miết đường dài miền Trung Càng đi lòng mãi say nồng Đất ken bom đạn, trời lồng mây xanhYêu bao đất nước quê mình Miền bom lửa cứ hát thành miền Thơ!
Mùa mưa, mùa khô
Cha tôi ra đi từ một mùa khô Nay những mùa mưa qua, mùa khô lại đến Dân tộc trải bao lần kháng chiến Đã qua bao mùa mưa mùa khôNhững mùa mưa chôn chân quân thù Sấm chớp nổ trong rừng già nhiệt đới Cơn khát bạo tàn của chiến tranh hiện đại Xui giặc Mỹ đến quê tôi “Đồng Việt Nam lầy lội” Những giọt máu như vắt từ bóng tối Sắc như mũi tên lao Từ trong mưa thưa mưa mau Từ sình lầy muỗi vắt Những bàn chân trần du kích Dẫm lên những mùa mưa xốc tới quân thù Đất dưới chân thắm sâu và ấm áp Cái ấm áp thẳm sâu quân thù không có được Trước mắt chúng những giọt mưa như mũi tên thuốc độc Không thấy đâu cái màu mỡ của đồng cái phì nhiêu của lúa Chỉ thấy quê tôi- “Đồng Việt Nam lầy lội” Phơi từng vũng xác quân thù nhợt nhạt nước mưaCha tôi đi hết mùa mưa, mùa đã lại sang khô Nhớ mẹ tôi ăn trầu tìm lá trầu chẳng có Thôi vẽ cả dàn trầu vào phong thư gửi về cho đỡ nhớCánh thư sẽ bay dài theo dọc mùa khô Những cổ da cháy nắng mặt trời Trước mặt chúng là mênh mông châu thổ Nắng chật chội, không khoảng không để thở Chúng tranh nhau vục mặt vào vũng trâu đầmVà mùa khô – mùa khô như thiên thần Bỗng ập xuống ầm ầm bão lửa Giặc Mỹ không còn đường ra nữa “Đồng Việt Nam lầy lội” Chúng sa lầy ngay giữa mùa khôNhững mùa đến mùa đi da diết Trên quê tôi, mảnh đất chiến trườngĐất nước còn bom lửa chiến tranh Mùa mưa mùa khô có tên là Mùa Đại Thắng Những mùa mưa dai dẳng Những mùa khô, mùa nắng tươi vàng Mùa nhẫn nại làm nên chiến thắng Làm nên diệu kỳ – người chia lửa với thời gian Sẽ có những mùa bâng khuâng Khi quê hương không còn bóng giặc Đã thấy nắng reo trên những môi cười Đã thấy những mưa vui đào trên mí mắt Muốn ôm trầm lấy nhau trong ngày gặp mặt Lòng nhớ về bao Mùa mưa Mùa khô…
Mùa xuân
Mưa rơi cho cây tốt tươi Câu hát ấy của một thời yêu nhau Anh cùng em có hay đâu Chính nơi câu hát bắt đầu là đây Trắng trời biên giới mưa bay Mưa trong câu hát vẫn say đắm lòngBọn anh đồng bằng mới lên Gặp mùa xuân sớm trên triền núi cao Nơi đây dẫu sẵn hoa đào Anh nhờ câu hát dẫn vào mùa xuân Giọt mưa ơi, đừng ngại ngần Anh đang áp chốt cho gần mưa hơn Gió đồi đang phủ từng cơn Mưa rơi như nét vẽ vờn quanh anh Mưa trời rồi sẽ qua nhanh Câu hát mưa cứ quẩn quanh bên lòng Áo anh ướt gió sẽ hong Đèn Khò sẽ ấm đêm đông ở rừng Rơm quê sẽ lót đằm lưng Thuốc lào ai gửi cho rung điếu cày Chỉ riêng câu hát mưa này Làm sao anh biết tỏ bầy với em? Yêu anh em hãy tìm lên Cho anh được nói yêu em một lời: Mưa xuân cho cây tốt tươi…
Ngày và đêm
Rất dài và rất xa Là những ngày mong nhớ Nơi cháy lên ngọn lửa Là trái tim yêu thươngAnh đang mùa hành quân Pháo lăn dài chiến dịch Bồi hồi đêm xuất kích Chờ nghe tiếng pháo ranNgôi sao như mắt anh Trong những đêm không ngủ Giáo án em vẫn mở Cho ánh sao bay vàoNgày và đêm xa nhau Đâu chỉ dài và nhớ Thời gian trong cách trở Vẫn cháy ngời tình yêuPháo anh trên đồi cao Nã vào đầu giặc Mỹ Bục giảng dưới hầm sâu Em cũng là chiến sỹCái chết cúi gục đầu Cuộc đời xanh tươi trẻ Ngày đêm ta bên nhau Những đêm ngày chiến đấu.
Người mở cánh cửa trời
(Tặng trắc thủ Ra-da)Sở chỉ huy phát lệnh: – Mở máy, bắt mục tiêu! Kíp trắc thủ ào lên vị trí Những gương mặt bình thản trang nghiêm Buồng tối lặng trước giờ vào trận đánh Bật mở. Màn huỳnh quang lấp loáng Chợt ai đó khẽ reo: – Nào ta mở cánh cửa trời!Ý nghĩ lạ lùng thay Màn hiện sóng bỗng thênh thênh vũ trụ Tia quét cần cù lặng lẽ những vòng quay Hoá cánh-cửa-trời mở bao điều mới mẻ … Tiếng máy êm ru xôn xao một quãng đời thơ bé Mở cửa ra là gặp cánh đồng làng Bãi cỏ mượt êm bàn chân trẻ Cánh diều trao nghiêng khoảng trời xanh…Mở ra vòng quay thứ nhất Trường Sơn bồng bềnh như một dải mây Vạt sáng ken dày vạn bàn chân bướcLại vụt nở những chùm chấm sáng Nhà máy nào vừa dựng đâu đây Một chiếc cầu, một tháp khoan sừng sững Đã hiện về sau vòng quay thứ haiNhững vòng quay, cần mẫn những vòng quay Cửa trời mở rất êm cho lòng nhiều xao động Những cánh MIC qua đây và trở về thắng trận – Nao, ta mở cánh cửa trời!
Người ra trận
Nó đi rồi, bè bạn chẳng ai quên Vắng nó, thiếu một giọng cười trong lớp Con gái bảo con trai hay nghịch, Với nó, chỉ thấy con trai hay cườiGiận thì giận nhưng thương thì thương Có lúc đang buồn, cũng vui lây cùng nó Nhớ buổi tiễn đưa hôm ấy Nó đến tận nơi bắt tay Con gái đứa nào mắt cũng cay cay Một tay ấm bàn tay, một tay che mặt Chỉ để cái miệng cười, mà giấu đi đôi mắt Trời vẫn nắng loà, lại lấm thấm mưa bay…Mấy thằng đi xa, đã hai lần thư Nó viết ở một nơi nghe lạ tai nhưng quen tên lắm Cả lớp học cứ bâng khuâng đòi tin chiến trận Xem băng đạn đầu nó nổ có giòn không Quyển giáo trình ấm tay nó suốt mùa đông, Nó trao bọn con trai, con trai chuyền qua con gáiPhần việc chưa xong, nó giao lại đấy Mùa hạ mùa đông, dù đêm dù ngày Con trai học gấp hai, con gái học gấp hai Bởi có nó thay cho lớp mình ngoài mặt trận Ngày mai trở về chiến thắng Nó lại đọc tiếp trang giáo trình đọc dở hôm nayMở quyển sách trên bàn mỗi buổi sớm mai Ai cũng thấy nụ cười người ra đi trìu mến Sau những dòng chữ bên nhau ẩn hiện Là dấu chân người lính trên đường Nghĩ về người ra đi, ai cũng thấy Ánh mắt ngời gương mặt chiến công.
Những tuyến đường quan họ
(Tặng đội TNXP 245 – Hà Bắc)Em gái xung phong hát câu quan họ Điệu gì em? Mà anh thấy quê nhà? Thấy con sông Cầu nước xanh ngăn ngắt Thấy mây tím mây hồng trên sắc biếc trời taBao tuyến đường anh đã đi qua Gặp Hà Bắc bỗng thấy lòng dịu lại Khúc quan họ vấn vít lòng anh mãi Và mỗi cung đường ngân một nốt đàn quen…Em là con gái Cầu Lim Yêu câu quan họ, anh tìm tới nơi Tìm em, em đã đi rồi… Em đi đến những con đường mới mở Câu dân ca em gửi quê một nửa Một nửa em mang tới những tuyến đường Dẫu xa quê mà vẫn quê hương Vẫn ngọt ngào giọng “hoa-thơm-bướm-lượn” Vẫn “Cây trúc xinh” bên đường thơ mộng Và khúc “trống – cơm” rung nhịp bồn chồn…Anh có tìm em hãy đến những con đường Đất rộp lên, bàn chân đi chói gót Bom Mỹ dội tim đường nhức buốt Gương mặt đường hoăm hoẳm hố bom sâu Anh đến hội Lim chẳng gặp em đâu Khi bom bị găm vào từng điệu hát Khi “Kẻ-Bắc-người-Nam” khúc ca chia cắt Anh có tìm em hãy đến những con đường…Đường chúng em mang một dáng riêng Cũng uốn lượn như những làn quan họ Giai điệu lẫn sau từng viên đá nhỏ Xe anh qua, đường sẽ hát lên lờiÂm thanh quê hương dìu dặt đường dài Ra tuyến lửa vẫn nhặt khoan quan họ Dẫu đến chiến trường xa anh hãy nhớ Một chặng đường Hà Bắc anh quaMột chặng đường Hà Bắc nơi xa Cô em gái tay sần chai cán xẻng Lấp hố bom sâu thông đường tiền tuyến Cho đường ta hồng một sắc liềnNgày chiến thắng về anh sẽ tìm em Theo những con đường anh về lại cầu Lim Em sẽ hát anh nghe, trên quê hương quan họ Câu hát dặm: Người ơi người nhớ Đến quê em, “người ở đừng về”.
Nơi Bác ở là một nhà sàn
Một điều giản dị ấy thôi: Nơi Bác ở là một ngôi nhà sànHỡi ai đi khắp thế gian Gặp bao thành quách huy hoàng nguy nga Nhớ về nơi Bác chúng ta Góc vườn nho nhỏ, ngôi nhà đơn sơ Nơi đây có một hồn thơ Có người vạch lối ước mơ bao người Nơi đây có một cuộc đời Ai qua cũng muốn hát lời ngợi ca Ngôn từ dẫu mẫy văn hoa Cũng bất lực trước ngôi nhà này thôi Cũng đành nói mộc một lời: Nơi Bác ở là một ngôi nhà sàn.Ở đâu Bác chẳng dừng chân Bình minh mặt biển, hoàng hôn chân trời Bao câu chúc tụng chào mời Bao nhiêu cung điện đền đài Bác qua Phút giây Bác trở lại nhà Hàng cây bến nước gốc đa nghẹn lời Bởi điều giản dị ấy thôi: Nơi Bác ở là một ngôi nhà sàn.Non sông rồi sẽ đàng hoàng Lời Người dặn dè ân cần xiết bao nắng mưa mái rạ đồng bào Trái tim Bác thấu nỗi đau muôn người Riêng mình Bác, chỉ thế thôi: Nơi Bác ở là một ngôi nhà sàn Đơn sơ giản dị thế thôi Nơi Bác ở là một ngôi nhà sàn.
Ở giữa biển và trời đất mỏ
Là than. Những núi than… Cái vạch nối giữa trời và biển Trời màu chì biển loang sắc tím Những núi than như có lửa vồng lênTrời ở mỏ không bao giờ đứng yên Biển vùng mỏ sóng cồn cào lay động Và những núi than hừng hừng nhiệt lượng Cũng theo những đoàn goòng ầm ầm lao đi Bạn ơi, đêm tôi nằm bên bờ vịnh Hồng Gai Nghe biển nghe trời và những núi than thao thức mãi Bao rạo rực của mùa xây dựng mới Tự trăm miền đều vọng về đây Đường thợ mỏ đêm đêm ngày ngày Những bàn chân không nghỉ Sớm mai thức dậy Không gặp mặt trời từ biển nhô lên Tôi đi theo những đoàn xe lên tầng Đường xóc ổ gà, quanh co, cuộn cuộn Phút chói nắng sững sờ nhìn xuống Biển ngoài khơi kia nhoà trong sương Anh lái xe bò tót, ngực phanh trần Nhẩy xuống ca bin, vội châm điếu thuốc Nhìn mặt trời lên, nhìn mặt trời lên ngang trước ngực Trên những tầng than, mìn mở vỉa liên hồi Những máy xúc tiếng động cơ hối hả Anh lại lên xe, chúng tôi chia tay vội vã Tiếng cười anh trong tiếng máy rồ lên Mặt trời nhô trên đỉnh tầng than Nắng chiếu vào ca-bin rực rỡ Rực rỡ nụ cười đón chào ngày mới Sáng giữa biển và trời đất mở giữa bình minh.
Ơi!…
Dừng chân trên đất lạ Bỗng tiếng em gọi: ơi! Anh vụng về bối rối Nhận nơi em một lời….Tiếng tự ngàn năm xưa Tiếng để thương để nhớ Nay trở về đất lửa Nghe ngọt ngào âm thanhHố bom xoáy lòng anh Tiếng em như lắng lại Giữa một vùng nắng dãi Cát bỏng rát bàn chân Giọng Quảng Bình em đấy Mới nghe đã quen thânLời em gọi yêu thương Nhắc nhở ngày khói lửa Tiếng những người đồng đội Trong chiến hào gọi nhau Biết đứng ngẩng cao đầu Nhằm quân thù mà bắn Tiếng ơi thành sức mạnh Thành sức căng đường đạn Vít cổ lũ giặc trờiThắm sâu bao tình người Ấm như lời hò hẹn Khói mù, da đen sạm Nhận nhau trong tiếng ơi Trông cặp mắt bồi hồi Hiểu lòng thương nhau thế Tiếng gọi nghe rất khẽ Mà ngân nga ngân nga…Mai rồi anh đi xa Cứ bâng khuâng giọng nói Nghe cồn cào biển gọi: Ơi Đất ơi Đất ơi! Và tiếng của Bầu trời Lại thiết tha gọi BiểnNhưng rất nhiều yêu mến Là tiếng em gọi: …ơi! Anh nhận lấy một lời Một lời da diết mãi…
Sắc áo xanh mong đợi
Đọc lại “Nhật ký trong tù”Ngày ấy sắc áo xanh chúng con chưa có trong thơ Người Đen rầm trang thơ là những tên lính ngục Chúng nó đi lại nói năng cục súc Những cái bóng không hồn của đội quân vô lương Những cái bóng đeo đẳng Bác trên đường Áp giải, áp giải, lại áp giải Cái tương phản gắt lên dữ dội! …Ngày ấy sắc áo xanh chúng con chưa có trong thơ NgườiNhững ngày tháng trong tù, áo Bác mặc ra sao? Cho màu xanh chúng con hôm nay ngút tận cùng dải đất Phút ngoảnh lại nơi đầu nguồn nước Nơi hoài thai đội quân đầu tiên Bỗng gặp lại một dáng hình chiến sĩ Người-số-một trong hàng-quân-số-một Người lính không sắc xanh quân phục Hiện sau những trang Nhật Ký trong tù Không gian ba bước chiều ngang bảy bước chiều dài Đến một mẩu tin cũng phải dát mỏng ra mới lọt vào khe cửa Trăng phải trò chuyện với Người qua song sắt cộc cằn hoen rỉ Chim cũng đợi mở cửa tù mới dám đến gần thỏ thẻ với tù nhânNhưng vút lên từ ngục thất tối tăm Là bài hát lên đường của người chiến sĩ Chí gửi nơi hoàn cầu bốc lửa Hồn hoà cùng sao vàng năm cánh bay quanh Tổ quốc thành nỗi đau cơ thểNhững vần thơ hoá thành gươm chặt đứt gông xiềngThơ dấy dẫu chưa kịp ghi sắc quân phục màu xanh Vẫn trọn ven bức chân dung chiến sĩ NGƯỜI LÍNH TIÊN PHONG dẫn đường lịch sử Sắc xanh này – bao thế hệ cùng ghi
Thôn trang
Ráng chiều đỏ trời xa Xanh lam loang đồng nội Tím hoàng hôn bao la Ngập ngừng vào buổi tốiĐoàn người làm quá mải Trở về nơi xóm xa Ngực phanh trần hồ hởi Nắng vương trên làn daĐêm choàng tấm chăn êm Ấm áp hương mít chín Khói bếp trong sương quyện Gạo mới thơm mùi cơm…Nhịp guốc trong ngõ nhỏ Bồi hồi gót chân ai Con đường thơm hương cỏ Len vào cơn mơ say.Đêm phập phồng nhẹ thở Mái rạ trải nồng nàn Bờ dâu như trăn trở Dạ hương bay lan lan…
Tiếng hát trái tim
Tràng vỗ tay nâng em đứng dậy Bỗng ran lên bao nhịp đập dập dồn Trong trái tim cô gái từng phá bom nổ chậm ở Trường SơnTrăm cặp mắt nhìn em yêu thương Cớ sao em quá chừng xúc động? Cả khi đặt tay lên kíp bom nóng bỏng Có bao giờ em hồi hộp thế đâu…… Nhưng tiếng hát đã nồng trên môi Nhạc cuốn em đi lúc nào chả biết Những ngày đạn bom thẳng căng khốc liệt Giờ em hát thành lời Như thế nhớ mảnh đất chiến trường em gọi “Này Trường Sơn ơi, Trường Sơn ơi…” Năm tháng qua đi, lòng em còn hát mãi Nơi em gửi hai cánh tay mình ở lại Trường Sơn!Bài hát nói về gió Trường Sơn Gió Trường Sơn em từng sờ thấy được Bài hát nói về nắng Trường Sơn Nắng từng rám cánh tay trần của em trên chốt Bài hát nói về thác Trường Sơn Thác Trường Sơn bao lần em đã vượt Tay em bơi trong nhịp thác đổ dồn Bao xúc động em gửi vào câu hát Khúc cao trào, reo trên đỉnh Trường SơnChẳng thể nào tin đôi cánh tay em đã mất Khi tiếng hát vẫn bay lên, khép liền lại những vùng trời Khi máu vẫn chạy đều trong tim em rạo rực Và trên thân mình đất nước Những con đường Những con đường cứ rẽ núi mà đi…
Trở về
Ngày hoà bình đầu tiên Từ địa đạo chúng tôi về mặt đất Đất làng hoá thành đồi trọc Đất đỏ loét trộn rễ cây khô Chồi non chưa kịp mọc Người già không bờ tre hóng mát Trẻ con không chạy chơi dưới những tán bàng…Bỗng bật dậy thành làng Sức mạnh của tám năm trụ trong lòng đất Tám năm… Khẩu đội 57 ly quần nhau với giặc Vẫn những đoàn thuyền đi khơi đêm đêm…Trở về làng cũ Đất lạ đi nhưng không ai ngỡ ngàng Dẫu đất héo khô vì bom Mồ hôi đất mồ hôi người vẫn chung vị mặn Đất chảy máu chở che người chiến thắng Lại cùng người thấm đẫm mồ hôiDa người hồng lên dưới mặt trời Da đất rờn xanh dưới bàn tay người…
Trung du thoáng gặp
Quê hương chẳng phải quê hương Cớ sao gợi nhớ gợi thương quá chừng… Nơi đây cọ mọc thành rừng Không gian lợp mái một vùng thắm xanh Trung du chẳng hẹn hò anh Mà anh như đã bâng khuâng hẹn hòỞ nơi ống khói lô nhô Là thành phố đấy bên bờ sông Thao Chưa phố rộng, chưa nhà cao Đã nghe tim đất nôn nao mặt bằngNgười ơi, cái bóng áo xanh Bóng áo xanh nói cùng anh bao điều Ca đêm đến đón ca chiều Áo xanh hắt sáng trong veo bầu trờiSớm mai d àn giáo lên rồi Đêm nay ai đó bồi hồi bình minh Xôn xao giai điệu công trình Cánh rừng xa mở tai mình lắng nghe…Ngang trời đỏ vệt bánh xe Khu kinh tế mới-lối về đấy chăng? Mải nhìn hút bóng xa băng Trung du thoáng gặp bỗng thành sâu xa Tự nơi này đất mở ra Trung du ơi, những ngã ba lên đườngQuê hương chẳng cứ quê hương…Trên đây là những bài thơ hay nhất của nhà thơ Bùi Công Minh mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Trong số các bài thơ này có bài Ngày và đêm đã được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc. Đó cũng là một thành tích đáng ghi nhận đối với những nỗ lực và cống hiến của ông.