I. Vài Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo
– Nguyễn Trọng Tạo (25/8/1947 – 7/1/2019) là nhà thơ, nhà văn, kiêm nhạc sĩ, hoạ sĩ, sinh tại Diễn Châu, Nghệ An, đi lính năm 1969, học Đại học viết văn Nguyễn Du khoá 1, làm thơ từ năm 14 tuổi.– Ông là Uỷ viên Hội đồng thơ của Hội nhà văn Việt Nam, Trưởng ban biên tập báo Thơ (2003–2004), từng được các giải thưởng thơ của Nghệ An năm 1969, và giải thơ của các báo Văn nghệ, Văn nghệ quân đội, Nhân dân (1978), hai lần được Giải thưởng Văn học nghệ thuật cố đô (Huế), Giải thưởng Văn học nghệ thuật Hồ Xuân Hương, Giải thưởng Uỷ ban toàn quốc các hội văn học nghệ thuật Việt Nam về thơ và văn xuôi.
II. Kho Tàng Thơ Độc Đáo Của Nguyễn Trọng Tạo
Nguyễn Trọng Tạo được biết đến là một nhà thơ lớn trong thời kì đổi mới văn học của nước ta. Thật không lạ gì khi ông sở hữu cho mình những bài thơ gây nên tiếng vang lớn trong nền văn học Việt Nam. Những bài thơ sáng tạo, đầy tính triết lý đã khiến không ít độc giả cảm thấy xao xuyến, cuốn hút vào tác phẩm.Ngay bây giờ hãy cùng uct.edu.vn cảm nhận những bài thơ đặc sắc này nhé!Trên đây, uct.edu.vn đã chia sẻ cho bạn những bài thơ vô cùng hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Hy vọng qua bài viết này bạn đọc có thể cảm nhận được sự tài hoa và sáng tạo của ông trong những bài thơ. Mời các bạn đón xem phần 2 những bài thơ ấn tượng của ông vào một ngày không xa nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết !10 bài thơ và một lời ước muốn
1.Chưa phải thế nhưng mà nó thế Tôi ra đi nào phải không yêu Mẹ Tôi ra đi nào phải chẳng yêu người Chưa phải thế nhưng mà nó thếChưa phải thế nhưng mà nó thế Bạn bè tôi còn hy vọng tôi nhiều Những bài thơ còn mắc nợ mây chiều Chưa phải thế nhưng mà nó thêChưa phải thế nhưng mà nó thế Tôi ra đi đừng nghĩ vắng tôi rồi Tôi ra đi vì yêu quá cuộc đời Chưa phải thế nhưng mà nó thế2.Vì sao tôi phải tự giết mình bằng hai viên đạn Điều băn khoăn không phải chuyện tình cờ Tôi không phải là người cố chết Vậy thì lý do gì?Một viên đạn tự giết tôi cũng đủ Còn viên kia? Đáng dành cho kẻ khác Nhưng tôi đã thương kẻ khác hơn mình Viên đạn kia sẽ giết tôi lần nữa!3.Người ta sống thế nào thì chết cũng vậy thôi Tôi sống không dối lừa tôi chết không lừa dối Hơn 30 năm trước tôi đến với đời này Cũng ra đi từ đời này sau hơn 30 năm tuổiCó khác chăng những ngày tôi đã sống Gặp người này bằng cái bắt tay người khác bằng cái hôn Giờ tôi chết một mình trong phòng kín Khônng cái bắt tay. Cái hôn cũng không.4.Hoa ơi! Nếu bạn buồn rầu về cái chết của tôi Tôi không muốn can ngăn sự buồn rầu của bạnChúng mình sống cho nhau như cây với cội Khuyên can để làm gì nếu chẳng ích gì hơnVà bởi vậy Hoa ơi xin đừng trách Tôi ra đi không hỏi bạn một lời.5.Không ngờ tôi có thể biết rõ ràng bài thơ cuối cùng tôi viết Bài thơ nghiêm trang và run rẩy của tôi Chỉ riêng điều này cũng thấy mình hạnh phúc: Tôi không còn. Bài thơ tôi còn đây…6.Trên thế gian này tôi đến rồi đi như tia chớp mà thôi Ôi cuộc đời ngắn ngủi Chia tay tuổi thơ vẫy tung mùa phượng đỏ Áo lính thời trai chưa kịp cũNgoảnh lại yêu đương như muối xát lòng Con gái bé bỏng ơi! Con là bài thơ lớn nhất Mãi hoài thai những câu thơ ba viết Hoài thai ba những giây phút yếu lòngBạn bè đông Một hai tâm đắc Suốt cả thời mình sống trên trái đất Sống thật lòng như tia chớp vậy thôiÔi cuộc đời ngắn ngủi Ghét bỏ làm chi tiếc nuối làm chi Tia chớp thế nào phát sáng thế ấy Người đến thế nào người cứ thế ra đi“trên thế gian này tôi chỉ là người đi qua em hãy vẫy cho tôi một bàn tay trìu mến” Tôi đã vẫy cho Ê-xê-nhin cái vẫy tay anh muốn Giờ đến lượt tôi. Ai sẽ vẫy tôi đây?7.Đáng lẽ ra đi rồi sao tôi vẫn còn đây Đối diện với chân trời tuổi nhỏ Đối diện với bất công đau khổ Đáng lẽ ra đi rồi sao tôi vẫn còn đâyLòng bộn bề và trời đầy mây Khao khát tự do thì tự do bị trói Khao khát yêu thương thì ba chìm bảy nổi Sự thật thiêng liêng bị đánh tráo dối lừaĐáng lẽ ra đi rồi sao tôi vẫn còn đây Để được hát bài hát mình lần cuối Để được hát ngợi ca lẽ phải Đáng lẽ ra đi rồi sao tôi vẫn còn đây8.Bạn ơi! Có thể bạn đã ủng hộ tôi mà chưa đạt được Bạn ơi! Có thể tôi với bạn đã cãi cọ nhau không bằng lời Bạn ơi! Có thể bạn thờ ơ lãnh đạm với tôi Bạn ơi! Có thể tôi với bạn đã thỏa thuận điều này. Điều khác chưa thỏa thuậnCuộc đời là vậy nó cứ vậy kéo dàiHôm nay tôi chết ai chết ngày mai Hôm nay ai thương tôi ngày mai ai thương người Hôm nay ai ghét tôi ngày mai ai ghét người Cuộc đời là vậy nó cứ vậy kéo dàiHôm nay tôi chết ai chết ngày mai9.Có thể không phải thế nhưng mà tôi nghĩ thế Người ta sống với nhau dè dặt đến nghi ngờ Nụ cười xã giao Công việc cũng xã giao Có thể không phải thế nhưng mà tôi nghĩ thếCó khi vì một cái gì đó Như lòng ganh tị nhỏ nhen Sẵn sàng đánh vào kẽ hở của lòng tốt Trâu bò húc nhau cánh đồng bị dẫm nát Bố mẹ giận nhau bỏ đói đàn conVì sao người ta miễn cưỡng nghe lòng thành thật Vì sao người ta lại vu cáo anh khi anh đang lâm nạn Vì sao anh tự tử người ta uống rượu mừng Vì sao anh không biết tựa lưng Vào những người trung thựcCó thể không phải thế nhưng mà tôi nghĩ thế Đời bao nhiêu phe phẩy đứng chắn đường Bọn phe phẩy ăn diện sang trọng quá Da dẻ hồng hào Nụ cười ma giáo Cũng có khi mang trang phục quân nhânCó thể không phải thế nhưng mà tôi nghĩ thế10.Nếu tim tôi có thể bóp tơi ra thành muôn hạt li ti Tôi sẽ ném lên trời cho gió mang điNếu tim tôi có thể rung âm nhạc Thì tôi đã dành nó cho bài hátNếu tim tôi có thể viết thành thơ Nó đã ở trong thơ tôi bao giờNếu tim tôi có thể yêu say đắm Nó đã ở trong ngực em đằm thắmTrái tim tôi nếu ai đó đem chôn Thì nó sẽ mọc lên hoàng hôn!A men Nô-Em
Noel Xa em Cây kem nhớ mắt trẻ con thèmNoel nhá nhem Chúa hài đồng bay lên Mưa nước Thánh xanh miền tuyết trắngNoel Anh vào rừng thông những thân cây ứa nhựa Từng đọt thông thắp nến chờ nhauAnh đi mãi đến thượng tầng không khí Gặp trái tim tuổi nhỏ trốn tìm A men Nô-Em…Anh không muốn mất em
Anh không muốn mất sông Sông đã quành hướng khác Anh không muốn mất em Em đã về xa lắcCó bầu trời phụ bạc Đã thay rồi màu mây Có nỗi buồn ngày trước Đã reo cười đâu đâyEm dòng nước đang đầy Đã vơi ngày nắng hạn Anh con thuyền mắc cạn Trong lưới tình mắt em.Bài thơ không đặt tên gửi Phan Lạc Hoa
không ngủ vì nhớ bạn hết đêm rồi lại đêm dậy đốt đèn đọc sách bên đèn càng không yên.lục thư bạn ra xem thấy chữ càng thêm nhớ ôi những năm tháng cũ đông vui và hồn nhiên.bây giờ tao một mình đến ngủ cũng không thể giá đừng có chúng mày đời tao đâu phải thế.cái điều vừa chợt nghĩ làm tao sợ kinh người nếu bạn bè không có tao biết còn nhớ ai?cứ đến giết tao đi đêm nay rồi đêm nữa cho tao biết mình còn tình bạn bè để nhớ!Bài thơ tình tặng người trồng cây trong thành phố
Dãy phố nhà em không bóng cây cửa mở hè đường bụi mờ bay tiễn anh, em nép làn nắng mỏng tình ngại người đông vội chia tayDãy phố nhà em không bóng cây đường đêm điện sáng tựa ban ngày tiễn em đến cửa anh quay lại nghe tiếng chân mình rớt heo mayDãy phố nhà em chợt xuân sang cưới nhau lộc biếc dẫn hai hàng cô bé nhà bên rồi kịp lớn nép bóng đường cây đứng đợi chàng.Bất tử
Thánh Gióng về trời. Thánh Giáp về quê Vì Dân Nước Người trở thành Bất Tử Thành Núi, thành Mây thành Ruộng, Đồng, Sông, Bể Thành tượng hình chữ S trấn biển ĐôngThành Đền thờ trong mỗi tấm lòng Dân Thành Ngọn đuốc soi đường đêm tăm tối Thành Mặt trời cho trần gian nắng mới Thành Mặt trăng vành vạnh tấm gương vàngNgười ba năm không nói không cười vươn vai thành Phù Đổng Người cuối đời phải dấu ánh sao Khuê trong tấc dạ trung thành Nhẫn và Vinh đốn ngộ Vinh và Nhẫn Trái tim hồng thành Xá lị, Kim đanNgười không nghĩ mình sẽ hóa Thánh nhân Khi nằm xuống cả non sông thương khóc Cả non sông thành Rồng chầu Hổ phục Tôn vinh Người vị Thánh của lòng DânBắn lên trời cao những tiếng sấm vang rền Tiễn Người vào Bất Tử Nghe trái đất rùng mình thương nhớ Nghiêng về Người lấp lánh những vì sao…Bên kia sông Hồng
Bên kia sông Hồng cái nắng bềnh bồng Có cô chưa chồng giặt yếm phơi phong Yếm trắng bòng bong lúa đòng ngậm sữa Có cô bụng chửa lum lúm má hồngSắc sắc không không chuông đồng thỉnh mõ Có bầy trẻ nhỏ vò võ mẹ cha Dưới đất đàn gà trên trời đàn nhạn Ập à kết bạn đàn ông đàn bàBờ bãi phù sa cỏ hoa phất phới Vườn nhãn vườn hồng xum xuê mời gọi Có những ngày hội nhà nông hái trồng Thời trang trai gái dập dìu chớm đôngBên kia sông Hồng có ngôi nhà gỗ Bốn bề cửa ngỏ gọi gió mời trăng Có hoa cát đằng tượng ông Thi Tửu Có bầu bạn rượu nói cười dung dăngTrong đê mặt bằng chung cư siêu thị Ngoài đê ứ hự chân quê ruộng vườn Đêm đêm đèn đường mờ mờ tỏ tỏ Ngửa mặt Hằng Nga sa giữa mù sương…Bóc đi nỗi nhớ mùa
Bóc đi làn sương mỏng Núi khỏa thân mơ màng Bóc đi ngày tháng cũ Thấy mùa về hân hoanBóc nỗi buồn tơ vương Vui mới rồi cũng cũ Bóc đi nghìn nhung nhớ Nhung nhớ lại theo vềCó cái gì mất đi Lại mất đi vĩnh viễn Có cái gì mới đến Lại mới hoài trong taBóc đi nỗi nhớ mùa Đến mùa hoa vẫn nở Có một bông hồng đỏ Tự bóc mình tàn phai…Bút Như-ý
Quà giao thừa một cây bút Như-ý Hành Giả để trên bàn rồi về núi Quả Sơn. Tôi nâng bút lên Suối chảy mây vờn Chim kêu vượn hót Hoa quả đung đưa Kẻ cười người khóc Âm mưu bủa lưới hồn nhiên Cõi nhân gian bé nhỏ. Cõi thiên đường Mờ tỏ Bút Như-ý phát hào quang rạng rỡ Lộ thiên Gương mặt điên điên Gương mặt hiền hiền Gương mặt đen đen Gương mặt đỏ đỏ… Những gương mặt vừa quen vừa lạ Những chán chường và những yêu thương.Hoa vẫn nở trong vườn Quả vẫn treo đầu núi Gái vẫn Yêu tinh dọc đường lễ hội Trai vẫn Trư cuồng tham cuộc sân si Đời vẫn đời sông Lú bùa Mê Vua vẫn vua mắt thịt Đường Tăng ơi ta yêu người phát ghét Vòng Kim-cô treo ngọn bút trừ tà.Thật giả nhạt nhoà Hành Giả là có thật Đã chân lý không bao giờ phản nghịch Đã Nhân Dân không thể đít lộn đầu Bầy tôm bơi lùi Bầy cừu lông thịt Bút Như-ý đã từng làm nên Hịch Đã vẽ nên Xã tắc Sơn Hà Phù Đổng lên trời Dân phong Thánh Gióng Hưng Đạo diệt Nguyên Dân phong Đức Thánh Trần Vua quan như-ý-Dân vua quan thành Bất tử.Cầm cây bút nhớ Tôn Hành Giả Người chết đi sống lại biết bao lần Những oan hồn không chết Bay như mây Xanh như lá Rì rào Tôi đi lên non cao Tôi đi ra biển rộng Những hòn đảo cha ông Những cột mốc biên thuỳ Những ngôi mộ nhấp nhô sông núi Những linh hồn sóng biển lênh đênh Một tiếng khóc trẻ thơ cũng làm ta tỉnh thức Một ngọn cỏ bên trời cũng nhớ đất quê hương…Bút Như-ý! Cám ơn Tôn Hành Giả Người không của riêng ai Người là của muôn người Bút vẽ đường cong đường thẳng cuộc đời Bút viết trái tim tươi ròng máu đỏ Bút Như-Ý – Nhân Dân giao tôi đó Cám ơn Tôn Hành Giả Đã trao quà…Các anh chưa mất trí
Các anh xông vào trụ sở Viện Hán Nôm Không để đọc văn bia giữ nước Những thương binh tự xưng Lên cơn uất ức Họ đòi truất quyền những con chữ Làm nhục con chữ.Phải chăng bệnh tâm thần tái phát Những chấn động bom Nguyên tử, hạt nhân Kẻ tử thù được ca ngợi Bằng chân gỗ Bằng gây gổ Bằng thô lỗ Bằng truyền thống chưa từng có.Ôi chiến tranh Cả thế giới nguyền rủa Tôi đã chết triệu lần trong cuộc chiến Để được nhìn thấy nó Trong Thư viện Hán Nôm Hiện những hộp đen Thương binh?Rồi các anh lái xe đi Các anh chưa mất trí Và các anh bùi ngùi thương Những người đi đánh đĩ…Cây gậy Nguyễn Quang Lập
Không có củ cà rốt, chỉ có cây gậy thôi Anh đã chống lên bầu trời trang giấy Những con chữ – dấu gậy Rải máu dọc đời mìnhNgửa mặt đọc máu anh trên những mảnh trời đen trắng.Không có củ cà rốt, chỉ có cây gậy thôi Cây gậy mái chèo “Chở con thuyền Sự Thật” Cuộn sóng chữ đẩy thuyền đi tít tắpCúi xuống đọc sông đọc biển đọc con thuyền.Không có củ cà rốt, chỉ có cây gậy thôi Anh chống vào khổ đau đời cát “Đi một bước lại lùi một bước” Bóng đổ dài câu thơ Cao Bá QuátĐọc lưng cát tím bầm dấu gậy.Không có củ cà rốt, chỉ có cây gậy thôi Dấu gậy vẽ nụ cười ngạo nghễ và phúc hậu Dấu gậy vẽ cặp mắt nhìn đau đáu Trên gương mặt quê hương khát vọng tự doĐọc dáng anh xiêu vẹoCây gậy không thể thiếu Mang nửa Sống nửa Chết, bước đi.Chàng hâm ngẫu hứng
Mở thơ bạn ra xem Thơ không hình dáng em Mở ti-vi ra xem Ti-vi hình chớp giật Mở Mail em ra xem Mail hóa thành người thật Anh ngồi như cục gạch Em đem cất lên giường Anh đắp tấm chăn hồng Lại hóa ra chăn trắng Em mặc chiếc áo ngắn Anh cởi mãi áo dài Đứt mấy cái khuy cài Em cười: sao hâm thế?Chiếc lá phong cuối cùng
Anh nhặt mắt buồn em ép vào trang vở chiếc lá phong cuối cùng cháy lên màu lửa nước mắt hóa tàn troChiếc lá phong cuối cùng không còn trên mặt đất cây vẽ lên trời ngoằn ngoèo khói xám ngày đông thành phố xỉn màuAnh ngơ ngác trên đường Pacific bến thuyền ngủ vùi vịnh biển Thái Bình Dương không con thuyền nào đưa anh sang bên kia sóng nướcAnh thả những tàn tro nước mắt biển trả lại anh tiếng thở dài day dứt Vancouver nuốt tiếng thở dàiGiữa thành phố lá phong không còn chiếc lá phong Thu đã rụng tình em không thể hái tuyết đầu đông thả buốt xuống hai vaiTuyết đầu đông bạc trắng tiếng thở dài…Chiến sĩ và vầng trăng trên điểm chốt
Sau trận đánh là phút thảnh thơi Chiến sĩ khoan thai nhìn xuống chân đồi Bỗng thấy bóng mình đè lên ngôn ngang xác giặc Rồi ngoảnh lại nhìn iên điềm chốt: Một vầng trăng như ngọc sáng ngời.Ôi, vầng trăng đã mọc bao giờ Cái phút ấy anh không hề biết! Có một phút trận đánh căng thẳng nhất Giặc ùa lên như bóng tối đen ngòm Chiến sĩ tuốt trần lê Bật lên từ lòng đất…Chính phút bật chiến hào xuất kích Anh đã đội lên một vầng trăng.Chủ nhật không bình yên
Chủ nhật không bình yên Ngoài biển Đông vẫn nóng Áp thấp từ nước lớn Nóng lạnh tràn bốn phươngChủ nhật không lên đường Tay chân như bó buộc Những biểu ngữ băng rôn Cuộn tròn trong ấm ứcNhững tấm lòng yêu nước Rủ nhau cùng hát lên Những bài ca phẫn uất Gầm vang khắp ba miềnTa con chiên Âu Lạc Ta phật tử nước Nam Ta dân trồng lúa nước Ta con Rồng cháu TiênHãy bóp nát quả cam Khắc lời thề vệ quốc Chủ nhật không bình yên Những bóng ma xâm lược.Chuyện trong nhà hàng
Sau ngày dài dự họp Anh bước vào nhà hàng Gọi đĩa cơm đạm bạc Và một cốc nước camAnh thấy hai đứa bé Ngoài cửa đứng nhìn anh Hai đứa bé nhặt rác Nhìn đĩa cơm thèm thuồngAnh vẫy chúng lại gần Hai đứa cùng đi tới Anh hỏi: Thích gì nào? Cả hai đều không nóiBé trai chỉ đĩa cơm Bé gái tròn xoe mắt Nó nhìn anh chớp chớp Không tin vào tai mình?Anh gọi hai đĩa cơm Nước cam thêm hai cốc Bé trai ăn cơm ngay Bé gái bảo: Rửa tayRửa tay xong, trở lại Chúng ăn cơm ngon lành Rồi từ từ chúng uống Cạn hai cốc nước camChúng cúi chào rồi đi Anh thấy lòng ấm áp Ăn phần cơm của mình Uống ngọt ngào cốc nướcTờ hoá đơn quen thuộc Không thấy con số nào Chỉ thấy một dòng chữ: “Tốt đẹp đến với ông”.(Có thể tin được không Với tấm lòng trìu mến Khi mình làm điều thiện Điều thiện sẽ nhân lên?)Chưa kết thúc
Muộn rồi ư? cả người đến đầu tiên nghe mày thở hơi cuối cùng vĩnh biệt không một ai cưỡng nổi cái chết cái vô hình mạnh mẽ dường baoMuộn rồi ư? Bao bè bạn của mày rắn như đá vỡ tan như đá đứa đốt hương như điên, đứa kêu gào đập phá rượu không làm vơi bớt buồn đau.Muộn rồi ư? Mưa gió trăng sao sáng vô nghĩa và mát lành vô nghĩa hát hay khóc phút giây này đều thế lấy gì thay cái đã mất đi rồi?Muộn rồi ư? Tao đến muộn rồi ư con mày đó. Người mày yêu còn đó bao câu hỏi vẫn như bài toán đố sống cùng nhau liệu có thể trả lời?Muộn rồi ư? Bài hát cuộc đời bài hát không kết thúc ai sẽ hát và ai không thể hát người đến đầu tiên và người đến cuối cùng?Muộn rồi ư? Vô định tiếng chuông rung…Con chim đen
Đêm như một con chim đen đậu xuống mắt tôi Lóe lên câu thơ báo bão Em đến tự bao giờ Đè bẹp giấc tôi mơLinh hồn tôi bỏ chạy trên chiếc Dream rồi bay vào một chiếc ô tô vận tốc lớn Vượt qua đèn xanh đèn vàng đèn đỏ Mấy chục triệu người té sấp té ngửa 12.000 người chết 14.000 người bị thương * Linh hồn tôi cầm tù năm 2006…Xác tôi tình yêu của em tử hình Linh hồn tôi sự sợ hãi tình yêu tử hình Con chim đen vẫn bay trên mắt người ngày đêm…Con đê trên Bán Đảo
Đã có lần tôi bay trên bán đảo nhìn xuống dãy Trường Sơn dãy Trường Sơn kéo một vệt xanh dài và tôi nghĩ: đấy là con đê biển.Con đê ấy được đắp bằng đất đá bằng cây nhiệt đới ken dày không bao giờ trụi lá xanh như cỏ xanh đã bén rễ từ lâu…Sóng cứ đập vào chân đê Sóng cứ đập vào chân đê ầm ào, dữ dội ở đó, dân tộc tôi lầm lũi ở đó dân tộc tôi… những ruộng lúa đồng khoai cấy trồng trong bão sóng những con người yêu nhau, làm lụng sờn vai mưa nắng nụ cườiỞ đó, những con sóng chiến tranh dai dẳng không mùa như răng kẻ xâm lược cắn vào dân tộc tôi cắn vào lục địa này… bốc lửa cánh đồng bốc lửa rừng cây dãy Trường Sơn máu ứa dân tộc tôi mang thương tích đứng lên trùng trùng rừng xanh núi đỏ bao người con hy sinh sóng dạt vào đất đá nhập với Trường Sơn dựng lũy thành…Cứ thế dân tộc tôi không bao giờ mất đi sau mỗi cuộc chiến tranh dọc Trường Sơn lại trồng màu gieo lúa như trồng cỏ trên con đê vừa đắp cao dày thêm nữa và màu xanh như xanh vậy, từ xưa!Chỉ ở đâu người chưa kịp gieo mùa đất ở đó – vạt đê chưa kín cỏ đất ở đó – vết thương còn tấy đỏ máu của dân tộc tôi ở đó đập phập phồng máu của dân tộc tôi trên trái đất không ngừng!…Còn mãi một chân dung
Không bao giờ quay lại biển Vũng Tàu Vẫn còn đó căn nhà mấy năm không vôi ve ôm bóng người vợ góa Cuộc ra đi cuối cùng chính là cuộc trở về Yên nghỉ giữa bản quê Thanh HóaBãi Trước, bãi Sau vẫn ầm ào sóng bể Bạn bè đọc thơ anh cười khóc với nhà văn Vẫn thấy anh nhoẻn cười như thể Sắp nói gì với gió chuyển mây vầnĐời bạc tóc trăm chân dung đã vẽ Những ký họa xuất thần bằng chữ chắt từ tim Lời nói thật có khi thành tai họa Nhưng mà anh nói thật đã thành quenKhông phải ai cũng nói thật như anh Nên Xuân Sách thành tên riêng để nhớ Nên tôi tin những gì anh để ngỏ Cũng chính là sự thật sắp hiện lên…Xin cúi đầu trước sự thật thiêng liêng Dù anh đã ra đi sự thật còn sống mãi Anh còn về trong những trang sách ấy Và tôi còn gặp lại một Người Anh!…Cô gái chăn bò hát trên đồng cỏ
Cô gái chăn bò hát trên đồng cỏ Cô hát thì thầm tôi nghe chẳng rõ Chú bê hoa ngơ ngác trời xanh Rồi cúi xuống như áp tai vào cỏCô gái chăn bò hẳn là còn trẻ Nên mới hay hát thầm thế kia Chim đưa thư đậu vào vai áo Cô mỉm cười, chim bối rối bay điChim đưa thư không đậu vai tôi Chỉ tiếng hót bâng khuâng cười mỉm Cô gái chăn bò thân mến Cứ hát thầm những câu hát cỏ xanhVà đàn bò mải gặm cỏ ngon lành Thỉnh thoảng ngước trời xanh ngơ ngác Rồi cúi xuống như hiểu từng câu hát Gặm miên man màu xanh nắng trờiCô gái chăn bò cô hát về ai Mà chú bê hoa bỗng cung quăng như múa Hay là chú biết tôi nghề trồng cỏ Khi áp tai vào thảo nguyên?…Tôi sẽ trồng bát ngát cỏ xanh Để nắng không bao giờ có lửa Để mưa sẽ ngọt ngào dóng sữa Để cô gái chăn bò còn trẻ Mãi hát thầm những câu hát cỏ xanh…Đã chiều rồi
“Đã chiều rồi Sương muối vàng lấp lánh Phủ xuống cây tầm ma lặng lẽ bên đường”… (X. Esenin)Thơ Esenin sao ta nhớ bỗng dưng Sao ta cũng ngả chiều Tóc vàng sương muối Trăng Ướt sũng vàng trăng….Đã chiều rồi Xa kia con đường dốc Những ngọn tre vẫy vẫy hoàng hôn Ta đi về hướng đó Và quay nhìn con dốc vàng tuôn…Đảo bão
I Những đàn chim trên đảo đã bay đi Chỉ còn lính chúng tôi với rập rình cơn bão Cơn bão biển đang tiến dần tới đảo Cơn bão điên cuồng gió giật cấp 12 Cơn bão chúng tôi biết được qua đài Qua màu nước thủy triều bỗng dưng ngầu sóng đục Chúng tôi biết qua cầu vồng bảy sắc Bắc ngang trời không mây…Và bây giờ – chính phút này đây Cơn bão biển từ phương đông đang đến Sóng đã chồm qua đầu hòn Đá Lớn Biển ngả nghiêng chơi trò cập kênh Trước mặt chúng tôi tối sầm ngọn gió đen Trời như chiếc vung khổng lồ chụp xuống Chỉ còn lính chúng tôi với súng Với đất liền thương nhớ phía sau lưng!Đã bắt đầu những trận mưa ngang (Mưa không thể bình thường vì gió) Đã bắt đầu tiếng rú như xé lụa Trăm nghìn hốc đá thổi tù và Gió giật mái tôn phần phật như cờ Những cây dại gió nhổ lên ném xuống Vườn rau chỉ còn trơ lại cuống (Lưới ngăn chim gió thổi biến đâu rồi) Gió gào lộn trên trời Những vòng xoáy mắt thường nhìn thấy rõ Từ chân đảo bất ngờ lồng lên gió Cát đá bay như ai ném qua đầu Hoa san hô, hoa san hô rực rỡ sắc màu Không cưỡng nổi đã hóa thành tai họa Bạt che pháo trong gió lùa tơi tả Bạt che pháo rách rồi nòng pháo vẫn giữ khô Đứng trên hầm trực chiến đảo trưởng hô Cơn bão nuốt tiếng anh đầu ống nói Dây điện thoại đứt tung như chỉ rối Bão xoáy lòng bao người lính chúng tôiII Có biết chăng xa khuất đát liền ơi Chúng tôi nhớ đất liền da diết quá Chúng tôi nhớ đất liền mưa mùa hạ Tuổi ấu thơ tắm mát giữa sân nhà Nhớ mùa thu lá vàng rực như hoa Bông cúc nở thẹn thùng bên lối ngõ Nhớ ruộng đồng nón trắng chao sóng lúa Cánh cò bay bịn rịn lũy tre làng Đất liền ơi thương nhớ những dòng sông Ai gánh nước mà sông trong đến thế Nhớ lúc ra đi ta một lần thưa mẹ Cái vẫy tay vời vợi đất liền…Có thể là sau cơn bão này thôi Quân thù đến sẽ xóa đi tất cả Quân thù đến nấp sau màu đen gió Lưng ngụy trang bằng sắc đỏ mặt trờiKhông thể nào mất đảo, đất liền ơi Trong bão gió chúng tôi nghe người gọi Chúng tôi nghe lời đất liền vang dội Lời đất liền từ ngực chúng tôi đây…III Bão rú gầm rách tã những tảng mây Những người lính cởi áo ra che pháo Những người lính ngã nhoài trong gió bão Lại đứng lên. Gió lại giật ngã nhoài Không thể đi thì bám đất trườn đi Dây điện nối men theo triền đá xám Bão qua đêm qua ngày Bão quăng lên sóng mặn Bão như là ôm đảo mà lay…Ngẩng đầu lên bầu trời đã quang mây Những ngọn gió điên cuồng sõng soài bên bờ vực Bầy sóng dữ bỗng trở nên khép nép Đàn chim đi sau bão đã bay về Đảo vẫn đứng hiên ngang như đứng vậy từ xưa Dáng người lính sáng lên cùng đá đảo Những người lính đầu trần không áo Lại đắp dày công sự của mình lên.Đề tặng xa khơi
Không phải hát Biển sóng tâm hồn đồng vọng tuổi trẻ anh Em trôi vào vô tận Anh hoá biển lúc nào không nhớ nữa Em bỗng hoá cánh buồm phần phật giấc mơ đêmKhông phải hát Da thịt lên tiếng gọi Những đám mây nghiêng sáng mắt môi cười Anh bán cả đời buồn lấy cát vàng thương nhớ Xây hình em trên ngọn sóng đầy vơiBóng tan vỡ bỗng một ngày ghép lại Biển lặng hiền chìm sâu giấc ngủ ngoan Dư âm hỡi Xa khơi dào dạt thế Ta chìm trong âm vọng tận cùng xanh.Không phải hát Đêm vùi trong cảm giác Lụa trăng vàng khâu dệt biển tân hôn…Đêm âm u tiếng kèn Pha-gốt
Em đi rồi Tôi lạnh trên giường tôi Một nửa nụ hôn Một nửa nước mắt Một nửa trái tim con dao nào đã cắt Đã bay đi Một nửa ngọn lửa Đã lụi tắt…Đêm âm u tiếng kèn pha-gốt (*) Một nửa giàn nhạc biến mất Kèn pha-gốt độc thoại Tiếng trùng khuya Cỏ úa vàng kỷ niệm Không emTôi lạnh sau lưng Tôi lạnh trước mặt Tôi lạnh từ bàn chân Lạnh dần lên tócĐêm âm u tiếng kèn pha-gốt.