Với tập thơ 1008 bài thơ thiếu nhi, Nguyễn Lãm Thắng đã thành công trong việc chinh phục những người hâm mộ. Ở đó có sự đơn giản, mộc mạc, chân thành. Đó cũng chính là tình cảm của tác giả dành cho các em bé thiếu nhi. Bởi những ký ức của tuổi thơ sẽ mãi là hành trang trên con đường trưởng thành của mỗi người. Dưới đây chúng tôi sẽ giới thiệu tới bạn các bài thơ thiếu nhi trong phần Phần Đồng giao, giao thông, ngụ ngôn, truyện thơ. Hãy cùng đón đọc nhé!

Đồng dao cây – Đồng giao

Đụng vào là ngủ Ấy em Ngủ Ngày Bạn của thợ may Đúng là chị Vải Thân mềm không trái Là ả Mía xanh Đẻ trứng trên cành Là cô Trứng Cá Suốt ngày khâu vá Là thím Cỏ MayTóc rũ thật dài Là o Dương Liễu Không thừa chẳng thiếu Đu Đủ sau vườn Mải nhớ người thương Gã Si già cỗi Ẳm con sớm tối Là mợ Bồng Bồng Có con có chồng Là dì Vú Sữa Mùa đông nổi lửa Chỉ có dượng Bàng Báo hiệu xuân sang Cụ Mai Vàng đấy Mắt nhìn không thấy Là mụ Nhãn Lồng Bảo vệ áo quần Là bà Long NãoCó cơm có cháo Cậu Gạo đầu làng Gọi gió thu sang Chính là cháu Cúc Tìm quên buồn bực Là bác Bồ Đề Giục giã mùa hè Là anh Phượng Vĩ Đêm nằm mộng mị Thương lắm chàng Mơ Trót chịu ngu ngơ Là nàng Hoa Dại Đốt lên thơm mãi Đã có chú Trầm Sống đã lâu năm Là ông Cổ Thụ…

Hay hát đồng dao – Đồng giao

Hay ưa gặm cỏ Là bò với trâu Hay tắm ao sâu Là con nhà vịt Hay kêu ríu rít Là chú chim non Hay khoe mắt tròn Là anh mèo mướp Hay đi đến lớp Là bạn sáo nâu Hay lặn ao bàu Là anh cá chép Hay rung ria mép Là bác chó nhà Hay hét hay la Là gà mái đẻ Hay đòi bú mẹ Là chú bê con Hay hót véo von Là em sáo sậu Hay thích mặc áo Là em búp bê Hay ưa đạp xe Là chú khỉ xiếc Hay vẽ hay viết Chính là bé ngoan.

Anh xe lu – Giao thông

Anh xe lu Người mập ù Trông thật khoẻ Bước êm ruAnh say mê Không biết mệt Đường gồ ghề Lăn bằng hếtĐường rải nhựa Mới vừa xong Đi một vòng Là bằng phẳngDù trời nắng Rát mặt đường Vẫn bình thường Không ngần ngạiTìm đường mới Anh góp công Ai chờ mong Anh sẽ đến.

Đèn báo – Giao thông

Đèn vàng báo hiệu Sắp dừng bạn ơi! Đèn đỏ, dừng thôi Đèn xanh, đi nhé!

Khi nào ra phố – Giao thông

Khi nào ra phố Đi trên vỉa hè Nhớ đi bên phải Coi chừng tàu xeMuốn băng qua phố Phải có mẹ cha Hoặc là người lớn Cầm tay dắt quaMỗi lần ra phố Chớ đi lòng đường Bé ơi! hãy nhớ Và ghi trong lòng.

Lần đầu qua cầu khỉ – Giao thông

Em qua cầu khỉ khỏng kheo Chân run run, tay lần theo “thành cầu” Hình như tim đập rất mau Bóng em ở dưới chân cầu… nhìn emHàng dừa vẫy cánh tay mềm Động viên em, hãy cố lên bạn nào! Khi em đã bước qua cầu Nhủ lòng mình: “gắng lần sau… vững vàng”.

Tàu qua đèo Hải Vân – Giao thông

Đoàn tàu vun vút Kề vai biển, trời Nhịp nhàng, xình xịch Tàu qua núi đồiNhìn qua cửa sổ Em thấy mây bay Thấy trời thấp lắm Chỉ ngang tầm tayNhìn qua cửa sổ Em thấy biển xanh Tưng bừng sóng vỗ Chào em ngoan lànhNhìn qua cửa sổ Em thấy rừng cây Lá xanh gọi gió Như ngàn cánh tayNhìn qua cửa sổ Từng đàn chim bay Cho em mơ ước Có đôi cánh dàyNhìn qua cửa sổ Thấy ngày vào đêm Qua hầm… đèn sáng Như là trăng lênTàu đã qua núi Tàu đã qua đèo Tàu về thành phố Em còn trông theo.

Trăng và đèn đường – Giao thông

– Sao bạn trăng ham chơi Vội biến đi đâu mất Tôi vẫn đứng giữa trời Suốt đêm không chợp mắt– Bạn thì đứng một chỗ Tôi phải đi khắp nơi Công việc cứ luân hồi Tôi vòng quanh Trái Đất.

Chiếc mào sứt – Ngụ ngôn

Khoe rằng: – “Ai khoẻ bằng ta” Chú gà trống tía tỏ ra ngạo đờiGà ta chạy xuống sân phơi Ví đàn gà nhỏ… ra oai anh hùngCún con nằm dưới gốc hồng Cũng bị gà tía đá tung lộn nhàoNghĩ mình là bậc anh hào Nên đêm nay ngủ trên rào đón trăngNào ngờ lão cáo hung hăng Nửa khuya đói bụng đi săn tìm mồiGặp gà trống, cáo tức thời Đem nanh vuốt chộp vào nơi đầu gàAi ngờ cún vội chạy ra Sủa oang oang… làm cáo ta hoảng hồn.

Gà trống gáy trưa – Ngụ ngôn

Hình như nắng quá cho nên Chú gà trống tía cất lên: – O!… ó! ò!… Giật mình chú vện ngẩn ngơ Bác trâu nói với thím bò: – Khổ chưa!Mọi người đang kéo giấc trưa Thế mà gà trống gáy bừa là sao? Thím bò cười mỉm thì thào: – Chắc gà mớ ngủ… chẳng sao anh à!Nghĩ đi! thôi, chớ phiền hà Chấp chi lũ trẻ rầy rà anh ơi! Loay hoay gần hết trưa rồi Nhai xong nắm cỏ, cùng tôi ra đồng.Dưới giàn hoa lý trổ bông Chú gà trống tía lòng vòng gáy ran Vện ta vội vội vàng vàng Đến bên gà trống bảo rằng: – Gà ơi!– Buổi trưa trời nóng sôi sôi Mọi người đang nghỉ, bạn thôi hét hò Sáng mai rồi hãy ó ò Gọi người dậy sớm mà lo việc nhàBiết rằng: đệ nhất giọng ca Chỉ bạn thôi, chẳng ai qua được nào Cho tôi khuyên bạn một câu Cái hay phải được yêu cầu mới hayĐừng nên tuỳ tiện phơi bày Mọi người khó chịu… cái hay chẳng còn. Bây giờ gà mới hoàn hồn Gật đầu biết lỗi, chân bôn về chuồng.

Hai chị em – Ngụ ngôn

Hai chú gà Đen và trắng Đi dưới nắng Đến trường làng Nắng chang chang Không đội mũ Trắng mệt lử Toát mồ hôi Chân rã rời Không muốn bước Vừa khát nước Vừa choáng đầu Đen chạy mau Vào nhà bạn Mượn chiếc nón Đội cho em Đỡ em lên Lưng mà cõng Trời thì nóng Đường thì xa Còn vượt qua Cánh đồng rộng Đen vội cõng Em trở về Giữa nắng hè Đầy oi bức Rồi một lúc Cũng đến nhàĐen xuýt xoa: – Mẹ ơi mẹ! Em không khoẻ Bị cảm rồi! Mẹ kêu: – Trời! Sao tội thế Đưa mẹ bế Em vào nhà… Rồi mẹ gà Liền cạo gió Dùng cái mỏ Cào lưng em Lấy tấm mền Cho em đắp Đen hấp tấp Gọi thầy lang Thầy vừa sang Liền mách bảo: – Bởi vì cháu Đi đến trường Lại xem thường Không đội mũ Gặp nắng dữ Nên cảm thôi Thuốc đây rồi Cho cháu uống Chỉ một thoáng Là khoẻ ngay…– Cảm ơn thầy Mẹ gà đáp. Lấy bì bắp Mẹ biếu thầy Thầy xua tay Không chịu lấy… Thầy đi khỏi Chị và em Ngồi lặng im Trong hối hận Vì mẹ dặn Đi đến trường Phải luôn luôn Mang giày mũ.

Thánh Gióng – Truyện thơ

Đời Hùng Vương thứ sáu Nước nhà đang bình yên Bỗng giặc Ân khát máu Sang xâm lấn nước mìnhChúng đem quân bạo ngược Đốt phá bao xóm làng Khắp đường quê bến nước Xác chết nằm ngổn ngangVua cầm lòng không được Sai sứ giả mau mau Tìm người tài giúp nước Mong thoát nạn binh đaoThuở ấy làng Phù Đổng Có một chuyện kỳ khôi Cậu bé tên là Gióng Ba tuổi, chưa nói cườiMột hôm loa vang gọi Của sứ giả: – Loa loa! Ai là người tài giỏi Mau ra cứu nước nhà!Gióng đang nằm trên võng Lắng nghe, bật dậy ngay Vội bảo với mẹ Gióng – Mẹ mời sứ vào đây!Mẹ sững sờ ngạc nhiên Nhìn con như kẻ lạ Dù nửa ngờ nửa tin Vẫn ra mời sứ giảSứ giả bước vào nhà Gióng cất lời dõng dạc – Hỡi sứ giả nghe ta Về tâu vua gấp gấpĐúc cho ta một ngựa Một chiếc gậy cầm tay Và thêm chiếc nón nữa Đều bằng sắt, đem đây!Sứ giả vội đi ngay Trong lòng vui ra mặt Ngựa phóng như tên bay Về kinh thành tức khắcGióng cười bảo mẹ rằng: – Bây giờ con đói lắm Mẹ nấu cơm con ăn Để con thêm sức mạnhBao nhiêu nồi cơm nếp Cả làng thổi, đem sang Gióng ta ăn sạch hết Không một chút ngại ngầnRồi vươn vai đứng dậy Thoắt hoá thành chàng trai Đưa tay chân vung vẫy Oai phong không nhường aiCác lò rèn trong nước Bận rộn suốt ngày đêm Đúc ngựa, nón, gậy sắt Mang về cho Gióng xemGióng cầm gậy uốn thử Gậy liền gãy làm đôi Gióng nhảy lên lưng ngựa Ngựa khuỵu chân tức thờiMọi người đều kinh ngạc Trước sức mạnh siêu nhiên Bèn đúc ngựa gậy khác Nặng đến trăm người khiêngGióng liền đội nón sắt Tay cầm gậy vội vàng Nhảy phốc lên lưng ngựa Ngựa tung chân hí vangGióng từ biệt mẹ hiền Và bà con làng xóm Cùng lớp lớp thanh niên Rầm rập xông ra trậnGiặc Ân tràn khắp lối Cướp của rồi đốt nhà Bức hiếp dân vô tội Trẻ già đều không thaGióng cau mày giận dữ Thúc ngựa sắt xông lên Giặc huênh hoang chống cự Gậy Gióng dập chết liềnNgựa sắt càng thêm khoái Phun lửa đốt thành tro Bất ngờ gậy sắt gãy Gióng không hề âu loVội cúi xuống bên đường Nhổ bụi tre làm gậy Quất vào đầu đối phương Giặc thua to, cút chạy.Đánh đuổi xong giặc Ân Cùng đoàn quân chiến thắng Gióng cưỡi ngựa qua làng Nhằm Sóc Sơn bay thẳng.Người đời sau tưởng nhớ Đến công đức của ông Nên lập đền thờ tự Đức Phù Đổng Thiên Vương.Trạng Lường – Truyện thơCậu bé Lương Thế Vinh Thông minh từ thủa nhỏ Một hôm ra đồng cỏ Tung tăng theo cánh diềuHương lúa thơm đồng chiều Đưa cánh diều cao tít Bỗng trên con đường hẹp Một bà lão đi quaGánh nặng trĩu vai già Yếu chân nên trượt ngã Bưởi lăn tròn xối xả Rớt xuống hố bên đườngBà lão khóc thảm thương Trẻ chen nhau xúm lại Sau một hồi bàn cãi Vẫn không có cách nàoVì hố thẳm vực sâu Làm sao lôi được bưởi Vinh thu diều chạy tới Vui vẻ và bảo rằng:– “Có gì là khó khăn? Mau lấy thùng gánh nước”. Lũ trẻ chưa hiểu được Nhưng vẫn chạy về nhàVội lấy thùng mang ra Vinh khuyên bạn hãy cố Đổ nước vào trong hố Một lát sau hố đầyNhững quả bưởi tròn quay Dần nổi lên miệng hố Ai cũng đều thích thú Vỗ tay thán phục Vinh…Năm ông đỗ trạng nguyên Vừa tròn hai hai tuổi Toán, văn, nhạc đều giỏi Đời gọi ông: Trạng Lường.
Những bài thơ thiếu nhi của Nguyễn Lãm Thắng gợi cho chúng ta về tất cả mọi khía cạnh của cuộc sống. Đó có thể là hệ thống tín hiệu giao thông, các câu hát đồng giao… Nhưng chung quy lại vẫn chính là một tuổi thơ đầy hồn nhiên và ngây ngô. Chính tuổi thơ ấy là hành trang vững chắc giúp trẻ lớn khôn mỗi ngày. Bên cạnh đó các bài thơ thiếu nhi này cũng sẽ phù hợp để mẹ hướng dẫn các bé về các kiến thức về giao thông. Đừng quên đón đọc những phần tiếp theo trong chùm 1008 bài thơ thiếu nhi Nguyễn Lãm Thắng bạn nhé!