Trên đây là những bài thơ ấn tượng mang đậm phong cách thơ kì dị của nhà thơ Nguyễn Đức Sơn. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích những bài thơ cũng như bài viết này của chúng tôi. Hãy chia sẻ cảm nhận của mình đến uct.edu.vn để chúng tôi ngày một hoàn thiện hơn nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết !Bọt nước
Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi Nhìn trước nhìn sau thấy rõ ràng Những người đi trước sầu đeo nặng Những người đi sau sầu không tanTôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi Thấy hay hay nhưng làm sao cười Như chuyện lớn lên rồi có vợ Cuối đời về đất lạnh nằm xuôiTôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi Thấy vắng tan hoang ngụt đất trời Cha mẹ anh em còn đông đủ Mình tôi sao mối sầu không nguôiNgập ngừng chân bước con đường vắng Mây trắng bay lên oà đất trời Tôi cúi đầu nghe mình nhỏ lệ Biết chuyện gì rồi cũng buồn thôiRộng biển trời ơi cái chán chường Nhạt phèo cả những mối sầu vương Ôi từng đêm thức nghe xa vắng Về ngập trong hồn tự bốn phươngTôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi Đôi lúc còn mơ chuyện trên trời Đôi lúc còn buồn chuyện xa xôi Khi biết trước sẽ lui về huỷ diệtVẫn biết thương nếu cha mẹ chết Vẫn thấy sầu khi nhớ người yêu Nhưng tình tôi thì vẫn không đều Biết sao được hỡi người tôi mếnVâng tình tôi thì cũng không nhiều Coi tất cả chỉ là bọt nước Vâng tất cả chỉ là bọt nước.Cảnh đời
Có một con dế què Cánh mòn đập rè rè Không ai nghe Kiến bu trần trụi cuối hè Một mình trên Trái Đất màu mè Nằm chết trong lùm treCho mà xem
Đừng đụng em Em đẻCuối thu ở Phương Bối
Trưa đứng một mình đợi ai lên Đất trời đâu có dưới và trên Đồi cao ổi sót rụng một trái Dòi ăn một bên ta một bênGiữa mùa nắng vàng
Giữa mùa nắng vàng hiu hắt Về đây đôi mắt dịu hiền Về đây cả bàn tay đẹp Đi tìm thăm xứ người emNgõ hẹp lối vào gác trọ Chiều trưa nhạt nắng bên thềm Bỗng dưng sao lòng se thắt Vương vương đếm mấy nỗi niềmGặp nhau sao mà không nói Tuổi hiền mà cũng lao đao Ơ kia làm sao chị khóc Tình em vẫn như dạo nàoChị bảo rằng đây mưa nắng Bốn mùa em có buồn không Em cười làm sao cay đắng Chị ơi lệ ở trong lòngChị hỏi rằng đây mưa nắng Bốn mùa em không buồn sao Đêm đêm sao nhiều sương trắng Em như nằm thấy kiếp nàoChị hỏi rằng đây hoang vắng Biết rồi em có sầu vơi Đêm đêm ai người tâm sự Tha hồ mà đếm sao rơiMai mốt chị về phố cũ Chị ơi thương chị làm sao Vì em có mình chị đó Làm sao lòng không nghẹn ngàoMai mốt chị về phố cũ Biết lòng ngày mai ra sao Em ngại đất trời dâu bể Lòng ta rồi cũng bể dâu.Kinh nghiệm riêng
Mần thơ ôi giống hệt bửa củi Nhưng nói ra nhiều người sẽ tủi Nên mặc quần đùi đứng khom lưng Có gì rớt vô ta dễ phủiMai kia
Mai kia tan biến hận thù Giữa đêm sao chiếu mịt mù phương đông Cha về ôm cả biển sông Duỗi chân duỗi cẳng nằm không một đời Cho con cha hứa một lời Đuổi mây thiên cổ rong chơi tối ngày Thu nào tóc bạc oà bay Có con chỉ trỏ mới hay cái già Cúi hôn trời đất đậm đà Cha tan theo bóng trăng tà vạn niênMang mang
Mang mang trời đất tôi đi Rừng im suối lạnh thiếu gì tịch liêu Tôi về lắng cả buổi chiều Nghe chim ăn trái rụng đều như kinh Còn một mình hỏi một mình Có chăng hồn với dáng hình là hai Từng trưa nằm nghĩ đất dài Phiêu phiêu nhẹ cái hình hài bay lên Mù sương âm vọng tiếng huyền Có con dơi lạ bay trên cõi đời Sau xưa mắt đã ngợp rồi Tôi nghe tôi chết giữa trời thinh khôngMột mình đi lươn vô luồn ra trong núi chơi
Khi thấm mệt tôi đi luồn ra núi Cuối chiều tà chỉ gặp cỏ hoang sơ Bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô Chân rục rã tôi đi luồn ra núi Hồn rụng rời trước mặt bãi hư vôNhắn
Đời sau người có thương ta Từ lâu xuống lỗ làm ma mất rồi Đường xa thôi miễn bồi hồi Mả hoang nhảy đại lên ngồi đi chaNhìn con tập lật
Nắm tay lật úp đi con Co thân tròn trịa như hòn đá lăn Muốn cho đời sống không cằn Tập cho quen mất thăng bằng từ đâyQuê hương
tháng bảy dì về đơm nhãn nhớ mang ra ít giạ chiêm ruộng xưa cò bay thẳng cánh gặt hái vừa độ trăng liềmmười mấy năm rồi dì nhỉ lạc loài xa mãi cố hương giờ đây ngồi mà suy nghĩ lòng dạ ai người không thươngquê mình ai còn ai mất đi rồi gươm súng mùa thu khóc mãi từng đêm lưu lạc nói ra thêm oán thêm thùngõ về làm sao ngài ngại xe cộ có dễ dàng không kháng chiến người đi chưa lại lúa khô héo cả ruộng đồngông ngoại chắc già ghê lắm mấy người dì nữa nhưng thôi đất cằn quê hương nứt rạn kể thêm đau lòng dì ơidù sao cũng là xứ sở đói nghèo đừng lạt tình thương mười năm không cúng không giỗ dì về ấm lại khói hươngtháng bảy dì về đơm nhãn nhớ mang ra ít giạ chiêm ở đây làm gì có bán thấy người ta ăn bắt thèm.Tâm sự với một Đảng viên trí thức muốn ra khỏi Đảng
Anh đi cách mạng bao năm Từ rừng đến phố dao găm chưa xài Vẫn chưa dứt điểm sòng bài Tấm thân ê ẩm khuya dài đau sao Cứ yêu tha thiết đồng bào Tuy nhiên hễ thấy máu trào thì ngưngTất cả đều trật lất
Nếu không có quỷ ma Khó bề thấy được Phật Đó là sự thật của Trái Đất Nhưng nghĩ cho cùng tất cả đều trật lấtTịch mạc
Rồi mai huyệt lạnh anh về Ru nhau gió thổi bốn bề biển xưa Trăng tà đổ bóng cây thưa Mộng trần gian đã hái vừa chưa emTôi thấy
Con gái Ngồi đái Trên Trái Đất Rồi đi đâu mấtTôi thấy mây rừng
Một ngày đau khổ chín trong tôi Tôi đến bên cây lẳng lặng ngồi Cây thả trái sầu trên nước lắng Mặt hồ tan vỡ ánh sao trôiThôi nhé ngàn năm em đi qua Hồn tôi cô tịch bóng trăng tà Trời sinh ra để chiều hôm đó Tôi thấy mây rừng bay rất xaTrên bờ hư không
Một đêm sao ở trên rừng Đua nhau rụng xuống chào mừng nhân gian Hồn tôi cây cối liên hoan Rưng rưng tôi thấy trăm ngàn ước mơ Tuổi vàng suối mộng trời thơ Lớn lên tôi chết trên bờ hư không.Ừ, vậy đó
Đã gần sáu chục tuổi rồi Làm thơ trắc nết như hồi hai mươi Núi thần vây bủa đười ươi Lang thang tôi kiếm con người hôm nay Gặp em thuở tóc đang bay Chòi hoang nằm mộng hai tay tuột quầnVũng nước thánh
anh sẽ đến bất ngờ ai biết trước miệng khô rồi nẻo cực lạc xa xôi ôi một đêm bụi cỏ dáng thu người em chưa đái mà hồn anh đã ướt