Đọc , chúng ta dễ dàng bắt gặp một hồn thơ cách mạng đầy sâu sắc. Ở thời chiến tranh ác liệt ông vẫn cho ra đời những thi phẩm lãng mạn và hào hùng ghi dấu ấn sâu sắc trong lòng bạn đọc. Dưới đôi mắt đầy mơ mộng của một người lính trẻ tuổi thơ ông luôn hấp dẫn sự chú ý của độc giả. Chùm thơ của ông được giới bình luận văn học đánh giá rất cao và vang danh một thời. Xin mời quý độc giả đón xem những thi phẩm giá trị của Quang Dũng ngay bây giờ!

Đường trăng

Ðường ấy dừa trăng như cổ tích Ðường vào những truyện thuở ngày xanh Ðường qua bến lội ngang người cát Biển thuỷ triều dâng mặn nước lành Ðường ấy đi về qua bóng núi Miếu đêm soi lạnh xuống sông dài Lay động màn sương trên khói sóng Thuyền khơi ai gõ mạn xa khơi Ðường ấy sao khuya đầm nước mắt Trong vời như ngọc, lá tre xanh Giếng làng còn ướt trăng trên đá Chim ngủ xôn xao độn lá cành Là những đường đi qua ngõ trúc Mẹ già thao thức ngó qua phên Hành quân trong đám người đêm ấy Biết có con thương của mẹ hiền Là những đường trăng qua bến láng Hoa nhài thơm ngõ đượm quân trang Lớp này lớp khác người sang hết Thuyền lại nằm phơi dưới nguyệt vàng Là bước quân đi đường kháng chiến Lòng thôn trăng giãi biết bao nhiêu Bao nhiêu giấc ngủ làng thôn động Gà chợt nhầm canh chợt gáy theo.

Gửi Sơn Tây

Tặng các bạn học sinh quân từng gắn bó với đất Sơn Tây, đất chiến khu 2 Dẫu chúng tôi đi Khắp núi khắp sông đất nước Lòng vẫn nhớ thiêng liêng Mảnh đất ban đầu Đã luyện chúng tôi vào chiến đấu. Nhớ Sơn Tây hơn một mối tình! Tỉnh nhỏ Cây bàng thắp búp xanh Những mùa ra lộc Rợp bóng che tháng năm tháng sáu Sơn Tây Những con số nhà mời mọc Chợ Nghệ bên hào xưa nước lặng Những mảnh tường cổ thành Còn vọng tiếng ốc thu quân Lửa trại Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc Cầu vào Cửa Tiền Đã chôn vùi một binh đoàn Ả-Rập Thời Tây mới sang Sơn Tây vốn từ xưa Là đất dữ Không dung lâu quân thù Những trại quân dế quốc Ta về Đóng chiến khu Khi cờ đỏ mọc lên Trên nền xanh núi Tản. Những học sinh quân khoá một, khoá hai Trần Quốc Tuấn Từ sau trận Đông Khê Từ sau Bông Lau Từ sau lúc Mường Thanh trói tướng Đờ Cát quy hàng Trên bản đồ đất nước dọc ngang Bây giờ đang ở những đâu? Cao vút Trường Sơn Mây trắng Mưa rừng Chớp lửa Những học sinh quân Đeo phù hiệu và trẻ măng một thuở Hai mươi năm nay Thành những người ra đi Chiến đấu dạn dày Chúng ta đi rộng dài sông núi Vẫn nhớ về đất nhỏ Sơn Tây Nhớ bài họcđầu tiên Đồi đá ong dạy ta từng tử giác Đêm Tích Giang Là bài mục vượt sông đêm khó nhọc Những hình khe thế núi một phương Đoài Những địa hình trung du Thôn ấp – đồng lầy Công thủ, xung phong Quân xanh, quân đỏ Chúng ta học Giữ núi sông, thôn xóm Theo giáo trình, bài mục Và mảnh đất đầu tiên Đã dạy ta giữ từng thước vàng Tổ Quốc Lại là Sơn Tây Tình nhỏ êm đềm Là Sơn Tây Kỷ niệm đầu tiên Của một lớp người chiến đấu.

Hồ Nam

Ai biết Hồ Nam giờ ra sao? Xa cách hồn quê động bóng cau Ðám cưới qua đò quai nón mới Mười năm còn tưởng bóng cô dâu Ai biết Hồ Nam giờ đổi thay Bãi sỏi gầm quanh nước réo ngày Em nhỏ tắm trâu chiều núi biếc Giờ em chiến sĩ ở đâu đây Ai nhớ Hồ Nam mây trắng xa Giây nói tham mưu giăng mọi nhà Tư lệnh cùng dân ăn cỗ giỗ Ði rồi còn nhắc mãi quân ta “Một hàng cau phơ phất Một hàng mây xa xôi Trong mưa chiều hiu hắt Buồn lắm Hồ Nam ơi!” Vàng cũ thời gian trang nhật ký Bâng khuâng y tá mắt trông người Chưa vào chiến dịch – quân y vắng Quê nhà Hà Nội dạ như khơi.

Hồng Phú Châu Giang

Bên dòng Châu Giang Lúc còn kháng chiến Hồng Phú dựng lên Tên thị trấn đẹp xinh Như một niềm hi vọng Hồng Phú nhiều quán nước Hương cà phê thơm trong giấc ngủ Những người lính khu Ba. Hồng Phú, những cô hàng tạp hoá Mắt đẹp nhìn bâng khuâng Những tốp người quân phục Chiều kéo từ đâu qua Lối qua Hồng Phú xưa Sắt đường tàu hoen gỉ Tà-vẹt rào vườn rau Cỏ dại xương rồng Mọc lên rậm rạp Lấn đường xe lửa bóc Đá từng đống Nằm thương dĩ vãng Nhớ đường dài vào Nam Những cánh buồm nâu Sớm chiều căng lướt sóng Liều mạng với tàu bay Sông Châu Giang Mỗi lúc nước đổ về Từng bè lớn bèo tây Hoa tím dập dềnh gió thu man mác. Lòng ai kháng chiến qua đây Bên sông dừng bước Nằm trong quán trọ đợi ngày. Rồi một năm bỗng mất Cả thị trấn dỡ nhà đánh giặc Người đi vào khu Tư Chết một ngả đường bom lạc Người vào núi tăng gia Sốt rét rung giường nói mê Hồng Phú. Những cô hàng nhan sắc cũ Một nách mấy con Nét mặt nghiêm trang tư lự Ngày dài tiếng võng đưa Những người đi bộ đội trước Không còn đi mua bật lửa xà phòng Đã nằm xuống đâu Biên giới – đồng bằng Sóng nắng Châu Giang dào dạt Hồng Phú bây giờ Điện mắc dọc đường Ga mới mang tên Phú Lí Chiều tối phát thanh, chiếu bóng, rạp tuồng Bóng núi bên sông hùng vĩ Bến đò Chi Nê ai đi qua Có nhớ đường đây về chiến khu Hồng Phú mang tên Phủ Lí Tàu qua ba chuyến một ngày Giọng nói miền Nam trên những đường ray Động cánh chim rừng tiếng còi xe lửa Nắng đỏ phố cờ rực rỡ Hoà bình nắng ấm Châu Giang Hồng Phú mười năm Nhớ một chặng đường.

Không đề (I)

Em mãi là hai mươi tuổi Ta mãi là mùa xanh xưa Những cây ổi thơm ngày ấy Và vầng hoa ngâu mưa thu Tóc anh đã thành mây trắng Mắt em dáng thời gian qua Ngày nay ngày nay Chuyện đẹp qua đi Thời gian gấp ruổi Còn lại chúng ta Em mãi là hai mươi tuổi Ta mãi là mùa xanh xưa Giữ trọn tình người cho đẹp Ơi! Con đường xưa Những mùa trút lá Cành bàng mồ côi Cổng cũ rêu phong Ý đợi người Ơi! Con đường xưa Men vườn ổi thơm Em tuổi hai mươi Yêu anh hào hiệp Bỏ em anh đi Đường hai mươi năm Dài bao chia ly Có những vợ chồng Không là trăm năm Mà tình thương yêu Sông ơi! Dài sao Rộng ơi! Biển cả Thôi em nước mắt Đừng rơi lã chã! Em mãi là hai mươi tuổi Ta mãi là mùa xanh xưa… Giữ trọn tình người cho đẹp.

Không đề (II)

Đường về quê hương về quê hương Không thấy quê hương chỉ thấy đường Em đã đi trên đường nhựa ấy Hai mươi năm trước lúa thu vàng. Đường về quê hương về quê hương Em mặc áo vàng hay áo tím Mắt em lơ đãng nhìn chấm mây Anh vịn thành xe tay trong tay Đường về quê hương về quê hương Có một ngày sao mà bất tận… Hai mươi cây số tưởng vô vàn Dài đến bây giờ vẫn chứa chan Có con chim đậu nhành giây điện Lại giống ngày xưa chuyện nắng thu Em đã xa rồi – chim gọi nắng Em còn nghe thấy nữa bao giờ

Lính râu ria

Khuya khoắt sông bờ vắng Lửa hồng quán tản cư Lính mấy chàng vất vả Tìm sống một đêm thơ Một người kêu cà-phê Một anh gọi thuốc lá Một người nhìn sau trước… Chị ơi! Ly rượu nhỏ! Rượu nhỏ một ly thôi Một ly cho đỏ mặt Cho lên hương cuộc đời Chị ơi! Cháu ngủ đâu Rồi anh bế con chị Anh lim dim cúi đầu Cô bé cười chúm chím Mắt non nhìn như sao Đôi mắt nhìn như sao Má hồng như trái mận Mùa đang độ ngọt ngào! Bàn tay như rễ cây Bộ râu hơn bàn chải Anh ôm con người ta Anh ôm ghì nó mãi Cô bé năm tháng trời Tuổi anh vừa ba mươi Vợ anh giờ này đâu? Anh mỉm cười rười rượi Khi anh về đã xa Chị dọn hàng đi ngủ Chép miệng trong hơi chăn Chị buồn chi không rõ Khuya khoắt sông bờ vắng Tiếng súng rền xa xa Lính mấy chàng phanh ngực Hát nhẹ lên bài ca…

Mùa xuân

Chợt mưa phùn gió lạnh Càng lạnh cành hoa mơ Đất trắng ngàn cánh rụng Tiếng quân hò thôn xa Càng mưa phùn gió lạnh Càng lạnh cành hoa mơ! Càng yêu màu trấn thủ Mờ bạc qua màu mưa Ôi! Những bàn chân nhỏ Từng đau đớn bao giờ! Đường tản cư lầy lội Run run leo cầu tre Trời mưa giăng màu xám, Màu thê lương lại về Hoa mai dần nở trắng Mùa xuân chẳng lỗi thề Trời mưa giăng màu xám Bởi vì đâu thê lương! Chăn đơn chiếc khôn ấm Già càng đau nhớ thương Bao nhiêu vành khăn trắng Đằng đẳng tin sa trường Người sao hết đăm chiêu Ngày xuân lần hứa hẹn Cỏ hoa biết gì đâu Mấy mùa xuân vắng lạnh Mấy mùa đông tiêu điều Càng mưa phùn gió lạnh Càng lạnh cành hoa mai Càng nhớ xa xôi lắm Những con đường chạy dài Từ biên giới xa xôi Lau cao mờ đụt gió Cỏ hoang mồ những ai Lả tả trong mưa lạnh Âm thầm qua viếng người Quê hương chừng xa lắc Thăm mồ… mấy cánh mai Nay mai lại tiết xuân Từ đầu rừng cuối biển Qua trùng dương mấy lần Chúng ta dù cách biệt Cùng chung một mùa xuân Cùng chung một thế kỷ Cùng đau khổ vô ngần.

Mưa

Chợt mưa phùn gió lạnh Càng lạnh cành hoa mơ Ðất trắng ngàn cánh rụng Tiếng quân hò thôn xa Súng cầm nhịp thu đông Chiều chiều tin chiến sự Loa vang trên cành đa… Càng mưa phùn gió lạnh Càng lạnh cành hoa mơ Càng yêu màu trấn thủ Mờ bạc qua màn mưa Ôi những bàn chân nhỏ Từng đau khổ bao giờ Ðường tản cư lầy lội Run run leo cầu tre Trời mưa giăng màn xám Màu thê lương lại về Hoa mai dầu nở trắng Người người còn ra đi Mai mùa xuân xanh tốt Mùa xuân chẳng lỗi thề Trời mưa giăng màn xám Bởi vì đâu thê lương? Chăn đơn chiếc khôn ấm, Già càng đau nhớ thương Bao nhiêu vành khăn trắng Ðằng đẵng tin sa trường Trời mưa giăng nước mắt Sông Tề bến quạnh hiu, Tin dù qua lén lút Người sao hết đăm chiêu? Ngày xuân dầu hứa hẹn Cỏ hoa biết gì đâu! Mấy mùa xuân vắng lạnh Mấy mùa đông tiêu điều Càng mưa phùn gió lạnh Càng lạnh cành hoa mơ Càng xa xôi nhớ lắm Những con đường chạy dài, Những nẻo đường phục kích Từ biên giới xa xôi Lau cao mờ đợt gió Cỏ hoang mồ những ai Lả tả trong mưa lạnh Âm thầm hoa viếng người Quê hương chừng xa lắc Thăm mồ mấy cành mai Nay mai lại mùa xuân Từ đầu rừng cuối bể Qua trùng dương mấy lần Chúng ta dù cách biệt Cùng chung một mùa xuân Cùng chung một thế kỷ Cùng đau khổ vô ngần Quê anh không khăn trắng Nhưng chắc có màu tang Những người con đi vắng Những mẹ già nhớ thương Trời mưa giăng màn xám Bởi vì đâu thê lương Hoa cỏ dâng màu trắng Ðời còn đang chiến trường Trời mưa giăng nước mắt Màu thê lương lại về Hoa mai dầu nở trắng Người người còn ra đi …Mai mùa xuân xanh tốt Mùa xuân chẳng lỗi thề.

Nhớ

Nhà tranh hốc hác Cuối làng chơ vơ Đường xa công tác Người lính ghé nhờ Mẹ già đầu tóc bạc phơ Dăn deo nét khó Người vào run sốt Giữa trưa đòi đắp chăn Mẹ già hối đun nước (Nhà uống nước lã quen) Lấy thêm chiếu đắp Kiếm thêm mền Mền nâu rách mướp Cháu mồ côi – cháu gái Mắt sáng trong đang tập đánh vần Tuổi em mười bốn chớm mùa xuân Muối vừng hương thơm ngậy Cua đồng canh rau đay Mâm cơm đến bữa Kẻng vừa đánh Cày cấy tập đoàn cũng ngừng tay Chiều rồi ba-lô lại ra đi Bâng khuâng hồn lính vấn vương gì Nhớ mẹ già tiền cơm chẳng lấy Nhớ em khó nghèo giữa vườn hoang dại Nhớ bát muối vừng Nồi cơm trộn sắn Kẻng vừa đánh lên, cày tập đoàn cũng vãn.

Nhớ bạn

Gửi Hữu Loan Sách cũ ố vàng trang rách Thơ người biệt vắng Mà vẫn từng trang Núi biển đất Nga Sơn Giọng xứ Thanh quê hương Những o gái Ðường hành quân đất Nghệ Những đại dương Sông Mã sông Lam Ai mắt đọng da trời Ðôi vai rộng Ðã thồ bao đá núi Mồ hôi uổng tháng ngày Con chim phượng hoàng Con chim đại bàng Nuốt lửa kiếm rau Ngày trọn bữa… Ðêm trăng qua dòng Mã Sóng xô về biển đông Quê bạn triền bến cát Bờ sa mộc chập chùng Thuỷ triều con nước mặn Sông lội vừa ngang lưng Nhớ lúc sao vàng… Như em gặp buổi đầu Như tình đầu Khởi nghĩa, lông mày dựng giữa huyện Mác trỏ, cờ lên Thắm đỏ tình quê… Ta nhớ người Bến Thắm Qua về hoàng hôn Ðây chiều Ô Lỗi Ô Lỗi vách cao Dê nhảy từng đàn nhìn biển động Buồm trưa về Bạch Câu Cha già phơi áo rách Mẹ trông ngõ tháng ngày Thương con thành hổ báo Thương một người con trai
Những năm sống và chiến đấu ở Trung đoàn Tây Tiến là khoảng thời gian oanh liệt, hết sức ý nghĩa trong đời thơ Quang Dũng. Thơ ông đặc sắc và vô cùng tinh tế để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Ở những thi phẩm ấy của Quang Dũng, đã thể hiện một bút pháp tài hoa độc đáo và phong cách lãng mạn ấn tượng của một nhà thơ có chân tài. Mời các bạn đón xem phần 3 vào một ngày không xa. Xin cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!Xem Thêm: