Đọc những thi phẩm của chúng ta thật không khó để nhận thấy tình cảm mãnh liệt ngọt ngào của anh đối với người mình yêu thương. Những vần thơ có cánh cùng những mơ mộng về tương lai đó thể hiện được một khát vọng hạnh phúc, khát vọng được đến điểm cuối của tình yêu. Anh là một nhà thơ trẻ nhưng lại được sự hưởng ứng mạnh mẽ từ bạn đọc, điều gì khiến anh được như vậy? Hãy theo dõi những bài thơ dưới đây thì bạn sẽ có đáp án ngay thôi!

Tản mạn mùa

Bây giờ là mùa đông Không còn mưa đâu để chúng mình chạy vòng vèo phố xá Xoè tay ra làm chi khi cây đã thôi trút lá Quay về thôi em… Bây giờ là mùa đông Phố đã già đi một chút Chiếc khăn len trên vai em Chỉ còn mơ hồ trong ngõ sâu hun hút Bây giờ là mùa đông Chẳng còn ồn ã để vui Chẳng còn vàng cúc để mênh mang bùi ngùi Chỉ còn cuộc rong chơi đơn độc Bây giờ là mùa đông Cái điệp khúc cứ lặp đi lặp lại Như những cuộc rong chơi tẻ nhạt và nhàm Suốt thời hai mươi tuổi Câu hát Phú Quang nỗi nhớ Phú Quang Đằm sâu trong tiềm thức Mùa đông dù có thực Mà sao lòng mình vắng hoe Không có gì đâu em Khi mùa đông đi qua nơi ta đã đi qua Khi câu thơ rơi vào chốn không nhau và nỗi nhớ trở nên xa lạ…

Tân niên

Như thể năm ngày chưa đủ Tết Cô nương chơi áo đỏ xông… trường Hạt dưa ăn nhiều môi đỏ choét Chói mắt ta rồi, ới cô nương! Đòi nhau lì xì bằng tiếng hét Bằng sắc đỏ ran chạy cả người Chói mắt, chói tai quên cả rét Đối diện cô nương: Toát mồ hôi Cô nương đỏ từ nơ xuống guốc Tựa cửa cắn hạt dưa, nghĩ gì? Phải hình như là cô nương tiếc Năm ngày nghỉ Tết chóng quá đi! Hỏi nếu cô nương còn ngơ ngác Tìm Đôremon mượn cửa thần Tôi sẽ đưa sang thế giới khác Ở đó bốn mùa rặt những xuân Nhưng xin nhắc để cô nương rõ Qua xuân mùa hạ đã xập xình Rằng nếu cô nương còn tiếc nữa Bài vở mùa thi nhắc giật mình!

Tháng 11, tuyết và em

(Viết cho Teq) Có thể tóc xoăn sẽ già hơn tóc thẳng sẽ già như nỗi nhớ trong anh Tháng 11, tuyết trắng và tuyết trắng Những sợi tóc xoăn cứ xoắn nhớ chòng chành Tháng 11, tuyết và anh Đều lạnh Đều mong manh và dễ tan Trí nhớ của anh về những lọn tóc xoăn như níu lại … Những con đường hun hút mãi Lối nào về tới em? Xoè diêm mơ về nụ hôn thơm mùi con gái Diêm tắt rồi còn lại anh với đêm Chẳng thể tiếp tục oằn mình chở nặng lòng hoài niệm nhớ quên Ôm guitare và hát Tháng 11 không em ở Mát Mà có em ở khắp phía anh nhìn Từng bông tuyết rơi vào đêm Bất giác anh rúc tay vào ngực Thấy nơi tim mình vết đau ấm sực Vết đau cũng tưởng lầm bàn tay ấy ngày xưa Có gì nặng nề hơn là mỗi ngày dây dưa Với khoảng trống từ ngày em xa cách Mỗi ngày vết thương lại một lần tự rách Khi anh nghĩ về em Hít một hơi thật sâu như đêm Căng cứng ngực Tuyết tan như biết được Tuyết tan thì nắng lên Và em Trong trí nhớ đang rệu rã của anh Có như tuyết Giữa xoá trắng, giùm anh một chồi xanh

Thành phố từ đó không còn chúng mình yêu nhau nữa.

Thành phố từ đó không còn chúng mình yêu nhau nữa Những quán quen thưa những chiếc hôn Bớt một cái cầm tay, phố rộng thêm như nỗi nhớ Vắng những lời yêu thương sẽ tốt cho nỗi buồn Thành phố sẽ chẳng cần mưa tuôn Bởi đâu cần một môi trường lãng mạn Quán xá chẳng cần cà phê đắng Bởi chẳng còn ai ra dáng vẻ thất tình Cam đoan với em về cái giật mình Khi anh đi khắp những con đường thành phố Sẽ chẳng phải là vì anh đang nhớ Và chẳng phải giật mình vì ai đó giống em Anh từ đó không khước từ hơi men Uống chẳng phải vì xa em mà uống Anh từ đó không làm ngơ, bỏ uổng Những thứ bảy dài đằng đẵng không em Thành phố rõ ràng đêm nối đến đêm Ngoảnh mặt là lại ra Chủ Nhật Anh cứ ngược xuôi Nam- Bắc Trốn thành phố và em Bạn bè vài đứa nhỡ miệng nên Nhắc đến em và hỏi han vớ vỉn Hoạ có điên mà anh thèm quyến luyến Nên cứ toét miệng cười nói lảng chuyện… Tây Thành phố từ chỗ không còn ta yêu nhau nữa Chuyển qua thành nơi chốn không tên Trong tài sản chữ nghĩa của anh cũng quên Tất cả những nick name yêu dấu Anh ngẩng cao đầu mà tim rỉ máu mà tim cứ chùng buồn nỗi gì đâu Thành phố không tình yêu- Thành phố tựa váng dầu Em xa vắng! Ôi, nhớ sao họng đắng Thôi post vu vơ mấy đoạn thơ tình Chẳng mong ngày em đọc tới Chẳng mong thay lời xưng tội Giữa thành phố không nhau

Thơ cho mùa khai trường

Lại vọng về tiếng trống trường nao nức Chở bâng khuâng từ một chốn xa nào Trong trẻo quá màu nắng ngày khai giảng Bao năm rồi ta vẫn thấy nôn nao… Lại thấy tuổi mình xa chút nữa Thủa em ngẩn ngơ đếm lá rụng sân trường Thủa mái tóc dài bắt đầu vương bối rối Còn giật mình trước một lời thương Lại thấy từng mảnh trời xanh quen thuộc Xanh dịu dàng ngoài cửa lớp thân quen Mỗi mùa thu cứ ngỡ còn đi học Thủa bồi hồi khi nhắc một cái tên… Câu thơ gửi cho một người năm cũ Nghiêng nghiêng về một nỗi nhớ xa xăm Nét chữ run run trong ngăn bàn thủa trước Ướt nhoè theo những lối mưa giăng… Gọi mùa trống trường nữa là kỉ niệm Vẳng lòng ta mỗi lúc bước chân qua Để tìm mãi trong rợp trời áo trắng Bóng một người mới đấy đã rất xa

Thơ dạy dỗ

Nhóc mà yêu sớm, nhóc sẽ già Anh thề anh chẳng nói điêu ngoa Đã yêu thì cứ là nhớ lắm Đã nhớ thì như trúng phải tà Nhóc sẽ lơ mơ ngày tiếp ngày Vô tình ai nhắc mặt đỏ gay Sán gương chiều lược đêm nhớ mộng Tâm hông di tản phía ngọn cây Nhóc sẽ già đi là cái chắc Học hành chểnh mảng chẳng nói ngoa Anh đi ngoài đường mà gặp nhóc Tin không, anh lễ phép thưa… bà Nhớ nhé! nhóc đừng mà yêu sớm Tin anh cứ tính chuyện học hành Đảm bảo sau này không lo ế Bằng như nếu ế vẫn còn… anh

Thơ tình gửi vu vơ

Em ơi! Một nửa của tôi ơi Em đang trốn ở đâu trên đời? Đêm nằm mộng thấy vầng trán bướng Thơ trượt chân vồ cóc mất thôi. Em ở đâu em đang làm gì? Sao không ú oà với tôi đi Tình bất ngờ có tên là Sét Sét xuống đầu thi sĩ hoá Si. Em mặc áo màu gì em nhỉ? Vàng, trắng, xanh, tím, đỏ hay đen? Là đỏ nhé để nhớ màu phượng vĩ Mùa thi về tim nhớ cài then. Em nói giọng thế nào em nhỉ? Chua như chanh hay ngọt như đường Khàn để Rock, trong veo để nhé… Thơ của tôi em đọc giọng sương Em ở đâu ba sáu phố phường Hà Nội nhỏ như bàn tay em vậy Sáng nay nhé nhìn vào gương Cô gái đó là người tôi thương đấy Hãy xuống phố nhìn trong xe cộ Một gã con trai ngơ ngác giữa đường Vai đeo cặp đợi mùa thi tốt nghiệp Bên cạnh tên em thêm một chữ “thương”!

Thơ viết năm cuối cấp

Đẹp như một bài thơ và chua như trái sấu Cô nương mùa hạ của tôi ơi! Mời lên gióng xe tôi ngồi Hà Nội mười vòng chưa đủ Hãy dậy đi hỡi trái tim ngái ngủ Xin lắng nghe hoa tím hát bồi hồi Năm cuối cấp chia cho nhau nỗi nhớ Cơn mưa chiều hai đứa sóng đôi Cô nương mùa hạ đôi mắt mùa thu Trái tim mùa đông và nụ cười rất tết Mười tám tuổi, trái tim tôi biết…chết Xin cấp cứu mau một cái gật đầu Đẹp như bài thơ và chua như trái sấu Cô nương mùa hạ của tôi ơi! Thuở má bầu và ngón tay đụng độ Cái lườm cô nương ngọt chết điếng người Tôi viết câu thơ nhan sắc bốn mùa Nhưng âm hưởng lại của năm học cuối Chiếc lá rơi cũng nôn nao tiếc nuối Kỉ niệm xanh xao vòm lá xà cừ Hồi hộp thời gian run rẩy câu thơ Cuống cuồng mùa thi nhốn nhác nỗi nhớ Chiều nay mây về bay qua cửa Cho tôi hoá thành thi sĩ mộng mơ Đẹp như bài thơ và chua như trái sấu Chút vẩn vơ rung động đầu đời Sau sách vở gian nan thi cử Trong giấc mơ tôi có một nụ cười Cô nương mùa hạ của tôi ơi Mời lên gióng xe tôi ngồi Để thi cử dịu dàng như nỗi nhớ Khi nỗi nhớ này chắp cánh cho tôi.

Thời sự anh và nhóc

Điểm nóng Taliban Ảnh hưởng ghê gớm thật Căng thẳng trên mặt anh Căng thẳng trong mắt nhóc Anh thành Binla…than Nhóc thành Tổng thống Búps Quán thành Taliban Anh tìm nơi ẩn núp Im lặng đến chết khiếp Anh ngồi như…học trò Thương từng giây chết trắng Mắt ngún nhìn âu lo Thời chiến tranh như điên Căng thẳng đau tức ngực Cạn kiệt chuyện thần tiên Khủng bố trong mọi lúc Biết nói gì với nhóc Hoà bình cho mọi người Để khắp trên trái đất Máu – Lệ xin thôi rơi Để giữa anh với nhóc Sẽ xanh vui mắt cười Để mai khi tan học Anh đứng chờ, nhóc ơi!

Thư gửi Cún Hin đọc ở cơ quan nhé

Em dậy đi làm sớm Anh còn say giấc nồng Nên thư này viết sớm Em đọc trên cơ quan Anh tưởng tượng em bật máy tính lên Login vào Thăng Long (vì anh nhắn trước) Ngón tay hồi hộp và muôn phần háo hức Anh biết mà, cún… “cún” lắm, cún ơi! Này, anh nhắc, vào phòng cởi áo khoác Nhiệt độ trong ngoài chênh nhau mà em Nếu muốn uống nước nhớ là tráng cốc Anh nhắc vì Em chúa hay quên Anh sẽ dậy vào lúc mười hai giờ Trưa nay có hẹn đi ăn cơm với khách Yên tâm đi, khách này em cũng biết Anh sẽ nhắn tin nói quán anh ngồi Mà này em nhé, anh cũng nhớ rồi Không phải nhắc, trước khi đi anh nhớ Cho cá ăn, tắt điện và khoá cửa Tất nhiên không quên viết giấy nhắn giấu đi Trưa nay cơ quan em không có cơm trưa (Hàng cơm tạm nghỉ, em kể mà, anh nhớ) Thì em cứ cùng đồng nghiệp xuống phố Lên Ciao ăn tạm pizza Anh gặp khách xong, anh về cơ quan Anh sẽ gọi điện cho em, nhất định Chiều nay có quá nhiều dự tính Nhưng sẽ không về muộn đâu em ơi! Anh về anh sẽ đi chợ gần nhà Lâu lắm rồi không ra chợ đấy Mấy bà bán hàng nhớ anh không vậy? Chắc quên làm sao cái cậu tồ tồ Tối nay mình sẽ ăn gì em nhỉ Vẫn món vợ chồng, em nhé, chịu không? Anh sẽ mua thêm dưa chuột, hoa hồng Dưa chuột tráng miệng, hoa hồng choáng mắt Em và anh sẽ gặp nhau từ chân cầu thang (Dù đứa nào về sớm hơn cũng đợi) Leo bốn tầng gác đi chung không thấy mỏi Chúng mình sẽ kể nhau nghe chuyện của mỗi ngày Anh đi chợ rồi nên em làm cơm Anh sẽ xem phim hoặc chơi điện tử Thỉnh thoảng sẽ bất ngờ từ đằng sau cánh cửa Anh sẽ vòng tay ôm eo em và… Bữa cơm nào em nấu cũng xuýt xoa Anh thích cái cách em ăn không ép Ăn cơm với em thì không nhóp nhép Tuân thủ nội quy, vợ yêu không nào? Thôi, dông dài quá, em làm việc đi Sáng thứ hai đầu tuần nhiều việc Khắc xuất đi em, thôi nào đừng tiếc Để tối về ta sẽ cùng vào Thăng Long xem Nào cún hin, nghe anh chúc này em! Ngày mới, tuần mới nhiều phi vụ mới Cứ từ từ nhé đừng phải vội Đưa tay cho anh nắm chặt đôi tay

Thư gửi mùa đông

Ai đốt lá xui sương mù đến sớm Phố bồng bềnh mây trôi Cho nhau gọi “người ơi!” Ngày cả gió một mình buồn nẫu ruột Người hiền dịu, người bao dung như đất Để câu thơ hoá cỏ lớn lên Ta ngọn gió mãi chơi cút bắt Vung vẩy thơ gieo vãi mọi miền Ngọn gió mải chơi – ngọn gió vô duyên Chỉ có đất bao dung Chỉ có người lặng lẽ Người thầm lặng hy sinh nuôi cỏ Ta vô tâm mang cỏ rong chơi. Những ngọn cỏ mọc xuống khắp nơi Quên mình lớn lên nhờ đất Những ngọn cỏ tặng cho các cô gái khác Một ngày, một tuần, một tháng…. cỏ héo khô Chỉ còn mình ta ngọn gió hoang vu Ngọn gió chạy qua thành quách lê la qua đại lộ Nhảy nhót qua các ô cửa sổ Để chợt nhận ra vô vọng – gió buồn Mùa đông Gió cồn cào nỗi nhớ Đất ơi! Đất ơi! Những câu thơ lá cỏ Chỉ còn lại cho riêng người Để ngày mùa đông hết nẻ rát môi Ta gọi!

Tí tị ca

Một tí tị em, một tí tị tôi Một tí tị yêu một tí tị thôi Cũng đủ làm nhiều người ghen tỵ! Tí tị yêu-ừ tị tì ti Nhớ chút xíu đủ làm thơ tặng Nhưng không đủ để kí tên tôi Tí tị yêu-một tí tị thôi Tặng em thơ kí tên người khác Em đọc thơ và em đỏ mặt Em đỏ mặt và em mơ mộng Hoàng tử là ai đấy chẳng phải tôi Tí tị yêu nên chẳng dám trả lời Tí tị yêu bằng một cái nhoẻn cười Nhanh như đèn flash Tôi lưu giữ trong tim khoảnh khắc Em-một người tôi suýt nữa được yêu Tí tị thôi nào có đâu nhiều Tuổi học trò hầu như ai cũng đã… Tí tị yêu mỏng như ngọn gió Thoảng qua lòng mình một thoáng vu vơ.

Tình như trò ảo thuật

Có mà rồi không có Gần mà như thẳm xa Xuân mà không! Là Hạ Ta chông chênh hai bờ Tưởng hiểu mà chẳng hiểu Đang yêu hay chưa yêu Mới mà như xanh rêu Chiều mà không là chiều Chênh chao hai bờ thẳm Bất trắc và hạnh phúc Đêm nghe trận mưa ngâu Thế là không ngủ được Như vì sao – ta thức Khói thuốc vàng ngón tay Em – vì sao mơ ước Cháy trong ta bao ngày Có lẽ nào? có lẽ! Đúng và sai quyện nhau Ta đốt hai mươi tuổi Trong màu em mắt nâu Ở giữa mơ và thực Đêm thức – ngày đi rong Tình như trò ảo thuật Ta đang học vỡ lòng…!

Tỉnh thức

Đã vỡ oà trong anh Cả mùa hè nóng bỏng Đã xót vào trong nhau Những bạc đầu ngọn sóng Đã thêm nhiều đêm trắng Tìm nhau trong hư không Chỉ gặp mùa bến vắng Con đò quên qua sông Giá em đừng cố chấp Những vặt vãnh trong anh Giá anh đừng hấp tấp Vùi đi mùa xuân xanh Giờ, đêm, tim loạn nhịp Giờ, ngày, mắt chờ ai Giờ, lòng thêm réo nhức Bợt bạt tiếng thở dài Biết chỉ là bong bóng Nổi sau thời mình yêu Mà sao thành vệt bỏng Đau xé lúc về chiều Trái tim dù đã rêu Những ngu ngơ thuở ấy Những ký ức lắm điều Cứ cồn cào bốc cháy Nhớ một thời còn yêu…

Tống biệt hành

Đưa người ta đưa ra sân bay Đã nghe mây xám khắp mặt mày Chiều xuống trăng lên sầu vạn thước Một tấm kính ngăn tay rời tay Đưa người ta chỉ đưa tới đây Đã nghe hẫng lòng sống mũi cay Ly khách! Ly khách! Đôi mắt đỏ London- Hà Nội mấy ngàn cây Hỏi người bao giờ nói trở lại Hai năm cộng lại bảy trăm ngày Ta biết London sương mù lắm Bây giờ Hà Nội sương buông trắng Một phố, hai phố trắng sương buông Chẳng biết vẫy tay ai. Phố vắng Ta biết người cô độc xứ người Thân gái đường xa buồn chết thôi London ko có mùi hoa sữa Nên dẫu có sương buông ngang trời… Người đi, ừ nhỉ, đừng ngoảnh lại Mắt thà coi như chẳng thấy nhau Tai thà coi như ko tiếng nấc Chân thà coi như bước thật mau…

Tự dỗ

Người mà cứ dửng dừng dưng Thì ta ơi cũng đừng chưng biển “BUỒN” sinh ra ai cũng ba hồn Mất đi một sẽ vẫn còn đến hai Người mà nói “cóc thèm yêu” Thì ta ơi dại gì liều mình mong Vác xe xuống phố vài vòng Là gom đủ chục người giông giống người Người mà đã quên ta rồi thì ta ơi nói nửa lời cũng không Giữ hơi mà đợi một hôm Gặp ai ưng ý thì còn nói năng Người mà khuất chẳng qua thăm thì ta ơi cũng chẳng cần đâu ta Tha hồ bừa bộn khắp nhà Chẳng lo người quát ta là “dọn ngay!” Có gì đâu ta… ơ hay! Sao còn vấp phải những ngày đã xưa?

Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi

Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi Cuộc đời mà dun dủi được nhau Anh xin hứa sẽ trồng cây chuối Mỗi lần mà đôi mắt em cau Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi Anh sẽ để râu, chắc chắn mà Em sẽ ngồi trên lòng anh hát Chúng mình song ca: Bé lên ba Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi Anh sắm chiếc xe cuốc vi vu Em sẽ ngồi gióng ngang xe và tóc Tóc bạc mà anh vẫn ngất ngư Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi Con chúng mình cũng đã lớn khôn Còn bận bịu gì mà không du lịch Anh sẽ đưa em đi khắp nơi hai đứa đã từng hôn Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi Anh sẽ thanh niên hơn cả bây giờ Anh sẽ suốt ngày làm con hổ đói Em cứ gọi là mệt hộc cả bơ Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi Tình yêu chúng ta có vốn cỡ chín nghìn ngày Nhân với 24 giờ được sống Em tính được không nụ hôn thế này Nụ hôn thế này, dưới chân cầu thang Dưới ánh đèn vàng của khu tập thể Nụ hôn chưa khi nào say thế Dẫu biết hôn xong không biết bao giờ… Không biết bao giờ mới hôn được tiếp Em tựa lưng vào tường, đôi mắt chẳng nhìn anh Nhưng những ngón tay chúng mình đan vào nhau da diết Những ngón tay nói hết ý nghĩ mình Nụ hôn sau nhiều ngày xa cách Sau nhiều ngày môi hạn hán môi Sau nhiều ngày chúng mình xa xôi Miệng cười đấy mà lòng đau đáu nhớ Tưởng tượng năm chúng mình 50 tuổi Tưởng tượng vui để lại thấy bùi ngùi Cánh cửa khép, anh trở về thực tại Thấy bóng mình đổ dài run rẩy chơi vơi Anh trở về, con phố ngợp gió. Đau Thả xuống đường từng câu thơ lạc giọng Hương hoa sữa cứ cồn cào rát bỏng Ai hát Phú Quang thương nhớ se lòng

Về cuộc điện thoại sau nhiều ngày xa cách

Rất có thể cuối cùng mình cũng sẽ lãng quên nhau như chưa nhớ bao giờ anh sẽ gọi điện, em cười như thể đã lâu rồi hai đứa mình chưa… Đã lâu rồi, như thể đã rất xưa Em hỏi anh về những cô gái khác Anh ậm ừ bịa ra tên lạ hoắc Cốt để em yên lòng Em nhắc đến cô bạn Nguyễn Thị Hồng trên Thăng Long, dạo anh hay lên bốt Anh ngắc ngứ bịa ra rằng hôm trước Trong một bài cô ấy nhắc tên em Chúng mình nói với nhau cho đến nửa đêm Những câu chuyện lần hồi dần mà nhạt Nhưng chẳng đứa nào muốn ngắt suốt một đêm Anh không vào topic viết cho em Vì anh sợ thế nào anh cũng khóc Thơ không dám về nơi cỏ mọc Sợ màu xanh thương nhớ đến nhói lòng Rồi Hà Nội cũng chầm chậm vào Đông Hoa sữa rụng đau cả từng viên sỏi Hồ Gươm biếc vì điều chưa ai nói Hình như là câu chia tay – chia tay Em sẽ kể về anh bạn nước ngoài Cũng biết nói lời yêu bằng tiếng Việt Chao, lá bàng vì chưng mà đỏ biếc? Gió vì chưng mà thổi suốt tê lòng Rồi có thể và em cũng sang sông (Sến nguyên nải lúc người yêu lấy chồng) Anh chẳng ham làm anh chàng thi sĩ Đứng bên đường nhìn cô dâu sang sông Thì vờ vậy, điện thoại hết pin và Vội vã hẹn nhau một ngày không xa Mình cà phê nhé! Tất nhiên, nếu được Rồi cụp máy mà biết chắc… Kinh Kha Kinh Kha qua sông ai oán bi hùng Anh dứt cuộc điện thoại mà bi ai chẳng kém Lại hiện về Hà Nội từng con hẻm Hun hút suốt một mùa Đông Và lặng lẽ cho phép mình buồn Châm điếu thuốc online và post Những câu thơ đắng đót Nhớ thương em.

Viết khi em đang say ngủ

Đêm đầu tiên anh trở về nhà Chiếc chìa khoá lại đeo lại ngực Đêm đã rồi anh còn thao thức Hạnh phúc khiến anh ngạt thở mất thôi Em mơ thấy gì mà khoé miệng cười tươi Mà bình yên thế, cả trong từng hơi thở Anh lặng ngắm khi mà em đang ngủ Khe khẽ, dịu dàng anh đặt nụ hôn Anh đi khắp căn phòng, xoá hết những nỗi buồn Còn vướng vất suốt những ngày anh vắng Phả hơi anh cho ấm từng góc lặng Cho cả căn nhà ngập bóng hình anh Cho những góc nhà nơi em khóc nhớ anh Cho từng mét vuông nơi em những lúc giữa đêm, nghĩ về anh, bật khóc Giận dỗi, ghen tuông, nhung nhớ, vui, buồn Những con cá mua tặng em Valentine Không bơi nữa, nhìn anh và trách cứ Ôi, những chú cá, dĩ nhiên anh biết chứ Chị chủ của mi thật sự tuyệt vời Anh dỗ dành những chú cá rồi cười Rõ ràng là anh hạnh phúc quá thôi Nên lẩn thẩn nhìn đâu cũng thấy Bốn chín ngày qua anh sai quá, em ơi! Xin bù lại cho bốn chín ngày tồi Bằng bốn chín ngàn ngày hạnh phúc Và bắt đầu từ đêm nay, em ơi! Xin đền em bằng tất cả cuộc đời Bằng tất cả những gì anh có được Ngủ ngoan nhé, đêm nay anh muốn thức Và làm thơ ghi nhớ đêm nay.

Viết trên những chiều buồn

Sẽ thật buồn khi phố đã chẳng em Tim thênh thang như buổi chiều chủ nhật Mùa hạ buồn xếp mình trong căn gác Thương ta một mình hồ Gươm nước lặng xanh Tai như thể cỏ mọc đầy vắng lạnh Thèm được nghe em nũng: “ứ ừ anh…” Ta ngồi xuống một thảm cỏ xanh Nghe cỏ hát về một thời chưa xa lắm Hãy giùm ta tan nhoà dĩ vãng Nỗi buồn là tất cả thuở tình yêu Xanh rất cỏ và nhớ rất rêu Những ngày nay là ngày xưa nấn ná Vườn xưa những chiều nay trút lá Một mình ta đứng ngó lại bóng ta Mặt trời xuống chia cho mỗi căn nhà Ánh đèn vàng gọi lời qua cửa sổ Biết giấu vào đâu hai tay đầy nhớ Những kẽ tay trơn vắng những ngón tay Hãy trở về, nghe em! chiều độ lượng Hoa cúc trái mùa vàng đến quắt quay Chim sẻ lạc bầy giọng chấp chới bay Cơn giông đã qua – chiều bơ vơ lại Em sẽ về dẫu rồi đi xa mãi Ta cũng bằng lòng như hoa cúc bao dung

Viết trong một buổi chiều đầy nắng

Có thể khoe với bạn bè được không em? Rằng Trái Đất đã nở bừng hoa trái Khu vườn cũ đã mướt xanh trở lại Những nụ hôn lại đậu xuống môi mình Có thể khoe với bạn bè được không em? Chiều đầy nắng và chỉ hơi se sắt gió Em đã trở về, nhìn anh từ ô cửa Bát đũa thêm đôi, chiếu ấm chỗ ngồi Có thể khoe với bạn bè được không em? Trời đã sáng sau nhiều ngày u ám Mây đã về xanh lơ xua ảm đạm Tiếng trẻ con đã khúc khích mơ hồ Có thể khoe với bè bạn được chưa? Anh đã lại đánh vần từ Hạnh Phúc Em đã lại hồn nhiên sáng rực Nụ cười khoác lên anh không thể sáng hơn Có thể khoe với bạn bè được chưa em nhỉ? Những dự cảm đã tan sau cái nhíu bạn Những hồi hộp mong manh ướt mướt bàn tay Có thể bập bẹ gọi em: Vợ yêu như trước? Anh giờ đây như cá vừa gặp nước Chút rụt rè ngượng nghịu hôn em Đã có thể ồn ào như trước Sau cái rụt rè của phút dịu êm Có thể được chưa? Em nói giùm anh Hãy nói với anh bằng cửa nhà mở rộng Bằng lời thì thầm một điều xúc động Về tiếng trẻ thơ sẽ rộn rã sau nhà Về những đứa con chỉ của hai ta Những đứa con mang họ anh và sẽ Chúng sẽ thật nghịch, thơ anh chúng xé Và tung lên trời gọi em: Cô Dâu Về những buổi tối anh chẳng đi đâu Chúng mình sẽ ngồi xem chương trình thời sự Nhất định nhé, trọn vẹn anh em cứ Đặt nụ hôn vào bất cứ chỗ nào Là thực nhé chứ đừng là chiêm bao Chúng mình quấn nhau không hở chút nào Khít khìn khịt và tay không rời nữa Em vừa mở toang rối rít gọi anh vào.

Viết từ một quán nhỏ khi anh ngồi chờ một nụ hôn

Quán đã dọn rồi, anh phải đi Ngoài kia gió buốt máy nẻo về Nhớ em xuống phố và bỗng thấy Cuộc đời như thể những chuyến xe Cuộc đời như thể nhưng u mê Đã trót ra đi chẳng hẹn về Ai hát nghêu ngao bài hát cũ Cho anh nhớ em đến sắt se Cho tình đau đáu lời dâu bể Cho xót xa thương biếc hẹn thề Cho đôi mắt buốt nhìn năm tháng Thời gian có kìm bớt đam mê? Quán dọn hàng rồi, anh phải đi Nhưng biết đi đâu? Đâu lối về? Phố lạnh thương nhưng con ngõ nhỏ Như thể co ro hun hút vì? Phố lạnh thương cả lời thơ mảnh Thơ gồng mình đau những lời thề Phố lạnh thương cả cho đời bạc Đời bạc từ em bỏ anh đi

Viết về anh ngày em đi công tác xa

Sáng tỉnh giấc thì em đã đi Từ Hà Nội xuống tới Ninh Bình, tạm xa nhau 2 ngày công tác Anh xuống phố, thấy phố như cũng khác Không có em, phố như vắng ít nhiều Anh bò lê qua đến buổi chiều Sau cuộc họp trưởng phó ban là khoảng thời gian trắng Cười đùa với đồng nghiệp để trốn sự im lặng Đang tràn ngập trong anh Không có em, Hà Nội vắng tanh Giờ này ở Ninh Bình chắc em đang vất vả (Chưa bao giờ anh xem em làm MC cả Nhưng anh có thể tưởng tượng ra em đang nói thế nào?) Anh tiêu hết buổi chiều bằng một bao thuốc Bằng 3 cữ cà phê với tụi lính của mình Chúng cũng nhắc đến em khi thấy anh ngơ ngác và ăn nói linh tinh Chúng cũng biết là vì em đi vắng Hà Nội hôm nay bói cũng không ra chút nắng Ừ, nắng đã theo em về phía Ninh Bình Anh hát một mình những bài hát thất tình Không có em dù chỉ hai ngày đã nhớ nhung như thể… Kìm chế mình để mình đừng như thế Để em toàn tâm toàn ý với chương trình Để Hà Nội không làm khóc Ninh Bình Để anh chẳng khiến em rối trí Qua đêm nay, chiều mai em về nhỉ? Em về sớm với anh nghe em Anh sẽ cắm đầu làm việc như điên Để bớt nhớ, bớt cồn cào nhớ thế 2 giờ sáng rồi, chắc em đã ngủ Giấc mơ xin đừng vào giấc của em Để em ngủ thật sâu cho vừa vặn đủ Hồi sinh sau những vất vả một ngày Hà Nội chiều mai, anh mở rộng vòng tay Mở rộng vòm ngực chờ em về úp mặt Anh cũng sẽ ngủ sớm để sức mai sẽ hát Hát cho em bài ca tình yêu của riêng hai đứa mình.

Với nhóc xa

Có một người sao giống quá nhóc ơi! Khuôn mặt giống, cả nụ cười cũng giống Trời không gió mà sao lòng anh động Nghe bàn chân ngủ quên giữa đường Anh bàng hoàng như đứng trước màn sương Môi buột tiếng ‘‘nhóc ơi’’, anh gọi Và người đó nhìn anh bối rối Cái bối rối kia sao cũng giống quá nhóc ơi! Anh vẫn biết mình nhầm lẫn đó thôi Nhưng vẫn muốn mãi nhầm như thế Cô gái đó là người thứ mười có lẻ Anh đã nhầm là nhóc ngày xưa Nhóc bây giờ có còn nghe nữa Có còn đọc thơ anh viết hôm nào Và nhóc có khi nào nôn nao Cũng như anh thấy ai cũng tưởng…

Xa cách

Xa cách rồi Em có hay? Bàn tay đừng nắm bàn tay Đừng mà! Em đi Anh ngóng nhạt nhoà Tựa như đứng giữa ngã ba Cháy lòng Không yêu Nói thẳng cho xong Sao em cứ lòng vòng Đan anh Cỏn con chỉ một chữ tình Để rồi hai đứa lại thành Dửng dưng Em di chân chẳng ngập ngừng Sao anh còn mãi lừng thừng Chưa quên Từng đêm Ừ, sẽ từng đêm Hứng giọt trăng khuyết Anh đem nẫu buồn Yêu nhau vừa đúng mt tuần Rồi em nói “…Quá cù lần” Bỏ anh Bây giờ mới hiểu cỏ xanh Vì sao không níu tụi mình cho nhau.
Trong tình yêu có muôn vàn những cung bậc cả xúc không nói thành lời nhưng tất cả lại được diễn tả rất chân thật trong những thi phẩm của nhà thơ Hoàng Anh Tú. Thơ anh chứa đựng bao tâm sự nỗi niềm cùng những trạng thái tình cảm sâu sắc. Đọc thơ anh khiến mọi người bị cuốn vào trong những vần thơ đó. Hy vọng bài viết của chúng tôi sẽ làm hài lòng các bạn đọc giả. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi! Xem Thêm: