Những độc giả yêu thơ Cửa Đã Mở thì sẽ không thể quên chùm đặc sắc vang danh một thời được phải không?. Chất triết học trong thơ của ông nhiều hơn là chất thơ, triết lý nhân sinh, nhân tình thế thái, những vấn đề cao siêu mà những người làm thơ bình thường chưa nói hoặc thậm chí không dám nói thì nhà thơ Việt Phương lại nói rất hay. Đến bây giờ mỗi khi đọc lại ta dễ dàng nhận thấy những ý nghĩa thâm thúy của tập thơ Cửa Đã Mở của ông. Ngay bây giờ, mình hãy cùng nhau cảm nhận những thi phẩm còn lại của Việt Phương nhé!

Xuống

Từ tầng ba nhìn phố phường đã khác Những con người nhang nhác những con người Mờ nhoè đi những nét đời sát phạt Hình như là không khí bớt mùi hôi Tầng mười tám phố phường trông ngồ ngộ Những cỡ người thu nhỏ đỡ vênh vang Bao gái trai dọc ngang trên đại lộ Như kiến trong cơn vỡ tổ nhoáng nhoàng ở sát đất mặt phố phường mới thật Mặt Giê-su mặt Phật mặt maphia Mùi nhân gian rất nồng không cần lọc Kìa trăng thu vừa mọc giữa khu nhà

Thay (I)

Cỏ non xanh mướt Rêu phong chân tường Bàn chân tượng đồng vẫn ướt Một thời thù hận một thời thương

Ơn

Qua chặng đường dài đắng cay vất vả Vấp ngã bao lần từ lạ thành quen Qua bao mùa trăng êm đềm màu lụa Buồn vui một đời đọng cả vào em Đôi vai nhỏ gầy gánh nặng triền miên Em là nơi anh hiện lên đầy đủ Lúc thật lành hiền lúc trào thác dữ Em chịu đựng anh bền bỉ ghê người Sau năm mươi năm em vẫn nhoẻn cười Như những ngày xưa thuở ấy hai mươi

Ngộ

Chuyện buồn đổ cả xuống sông Chuyện vui giữ lấy trong lòng mà vui Quên cay đắng nhớ ngọt bùi Bỏ qua hận mới chôn vùi thù xưa Nợ dân trả mấy cho vừa Bao nhiêu tận tuỵ cũng chưa đủ đầy Một đời còn mấy năm đây Xin đem tâm huyết đêm ngày đền ơn

Nắng

Trước thềm con chim nhỏ phân vân Vào với người ngại ngần chầm chậm Đói quá chăng liều mạng kiếm ăn Từng bước nhẹ băn khoăn cẩn thận Con chim nhỏ rụt rè làm thân Người đàn bà ân cần đón nhận Con chim ăn một chút lòng nhân Hình như muối vẫn còn vị mặn

Mình

Thơ tình anh làm rất hiếm có em Hầu như toàn là những cô gái khác Thơ tình anh làm thiếu không gian em Vơ vẩn gửi vào những trời đất khác Trời nào đất nào thì cũng vẫn em Em là cơ duyên của từng hạt cát Thơ tình anh làm như chẳng có em Em là thần thái mọi cô gái khác

Học

Có nhà triết học phương Tây càng hiểu con người thì càng yêu con chó Ta học sống càng hiểu con chó thì càng yêu con người Những bông hồng thơm giữa mùi phe ở phố Hàng Khoai Hình như đã đủ sức thấy cái sai của những người giỏi nhất cái nhỏ của những người lớn nhất Ta học thấy cái đúng của những người non kém cái lớn của những người nhỏ nhoi Đất cứ rối ren trăng cứ bình yên ở trên trời Hình như đã đủ sức thấy sự phức tạp của cái tưởng chuyện đời đơn giản Ta học thấy sự giản dị của cái tưởng vô cùng rắc rối lôi thôi Khuôn mặt hai mươi là câu hỏi hay hạnh phúc Những cảnh bất công những trò đồi bại như niềm day dứt cháy không nguôi Thơ vừa viết xong đã thành thơ cũ Có cái gì không bao giờ sáng tỏ cuối chân trời

Đọng

Ta còn một phía trời xa Hạt sương đọng ở đài hoa loa kèn Ta còn hương dịu đầm sen Sông trăng heo hút con thuyền đơn côi Ta còn biển cả mặn mòi Mênh mang tím gió bồi hồi vàng rơm Ta còn bóng áo chập chờn Lời ru của lá hoàng hôn của trời Ta còn một chút ngậm ngùi Biết bao đen bạc lòng người đổi thay Ta còn hy vọng trong tay Những vồng ngực trẻ căng đầy ước mơ Ta còn một phút một giờ Một chèo một chống một chờ một tin

Nâng

Sáng đi quanh Hồ Gươm xem mua bán Đêm khuya về thơ chữ Hán Nguyễn Du Hà Nội phố nhoáng nhoàng và thanh thản Hương a còng lãng mạn đẫm chiều thu

Có một chiếc lá còn tươi vừa rơi trước mặt Có vũ trụ im bặt dưới hàng mi ta Có một bí ẩn ngây thơ vọng từ đôi mắt Có lưa thưa mưa rắc ngọc vào hoa Có một ảo ảnh dối lừa trời cao hơn đất Có chiều thu muộn bâng quơ dâng một chút đậm đà Có một mùa xuân để chùi như chiếc mùi xoa

Mai

Còn một mùa xuân chưa vội đến Đợi thêm chín bến ở mười sông Còn một con người chưa kịp hẹn Lỡ bao nhiêu chuyện ở trong lòng

Bạch

Trông lên chẳng thấy có ai Trông xuống dù chỉ một người cũng không Trông ngang điệp điệp trùng trùng Đất trời bề bộn một vùng nhân gian Hiền lành xen với gian tham Giàu sang cứu nổi cơ hàn được chăng Người thảm bại kẻ vinh thăng Bao nhiêu cơ nghiệp có bằng hư vô Bao giờ cho đến bây giờ Chỉ vừa vui đấy cuộc cờ sắp tan Đêm khuya cú rúc canh tàn Hai chìm một nổi ngút ngàn long đong Vòng quay cát bụi lòng vòng Trăm năm để một tấm lòng xót xa Người nào người ấy người ta Cõi người đau đáu thiết tha trọn đời

Nhớ

Tiếng rao đêm mênh mông Hà Nội Một tuổi thơ đầy ắp sông Hồng Thân dầu dãi phong trần lặn lội Tóc bạc phơ về lại Thăng Long Hơi thở sâu thâm trầm thành phố Hồn mái xưa tường cũ rêu phong Ánh lạnh tanh nêông đại lộ Tiếng rao đêm ngõ nhỏ muôn trùng Tự thuở xa nào khắc khoải tàn đông

Ngỏ (II)

Sự chưa biết của con người là vô cùng vô hạn Biển mênh mông người mới chỉ quẩn quanh bên mạn con tàu Cái gì con người làm ra cũng chưa đâu vào đâu và nông cạn Chỉ tác phẩm của thánh thần hay ma quỷ là tuyệt vời bài bản trước và sau Cái con người dễ yêu dễ hận dễ vui dễ sầu đến thế Cái con người đáng thương đáng giận đáng khinh đáng quý nhường bao Chẳng hề chọn mà làm người đã bạc đầu rồi đấy nhỉ Ngày bôn ba trong cõi người đêm ngẫm nghĩ giữa trời sao Tiếng khóc chào đời nụ cười vĩnh biệt có ý vị cay đắng ngọt ngào hay vô vị Nói một lời thôi thì lời ấy là Nào

Xanh

Chiếc lá me xanh giấc mơ trẻ con Trời Hà Nội xanh tiếng thở con gái Mắt mèo đêm xanh lòng người mong mỏi Quả cam sành xanh câu hỏi ngày buồn Thư trên giấy xanh lời toàn lừa dối Nước biển chiều xanh trái ớt tươi non Ánh mắt em xanh mùi thơm hoa bưởi Đôi dép nhựa xanh chút ảo vọng tàn Cơn mộng du xanh một đàn kiến lửa Màu xanh thoang thoảng gió hương hoàng lan

Kịp

Nhìn đời càng thấy đời thật đẹp Một chớp mắt mà nay tám mươi Có vẻ hàng ngày ngồi xó bếp Nhìn người đã kịp biết ai người Cuối thu gom nắng lung linh lá Tóc thề em thả xoã vai trinh Mạng vào một chat hơi là lạ Trời nghiêng đất ngả giữa tay mình

Lượn

Ô môi phớt hồng bằng lăng tím nhạt Kiêu sa ngọc lan khao khát đào phai Liễu xanh thướt tha phượng vàng ngàn ngạt Hoa tim đa tình dào dạt một trời Hà Nội ngây thơ nụ cười em bé Từng trải nghìn năm tuổi trẻ Thăng Long Hồ Tây mênh mông tóp đi quang quẻ Phố cổ lai Tây mang vẻ sượng sùng Cong thẳng lượn vòng cong cong thẳng cong

Thường (II)

Từ toàn cầu hoá thử lên vũ trụ hoá Nhặt vu vơ hú hoạ mấy thiên hàMùa xuân một sự tình cờ của thái dương hệ Thế rồi oái oăm tình xuân thành giọt lệ trong tim người Vật chất nơi cách đây mười ba tỷ năm ánh sáng Máy vi tính vẽ loằng ngoằng loáng nhoáng như ma trơiCái sự sống trên trái đất bãi đờm tanh hôi này là thật giả hay giả thật Đời chuyển từ lộn mửa buồn nôn sang rú giật quay cuồng Những trò ngu xuẩn ngu những mưu ác độc sơn phết thành chiến lược Cái tự xưng là loài người thấp hèn nhơ nhuốc đến thảm thươngBảy kỳ quan thế giới tám chín mười kỳ quan hơn thế nữa Những thành quả những chiến công muôn thuở con người nào có ra chi Là vĩ đại là bụi nhỏ Là đáng nhớ là quên điTrong vô biên vô tận có chăng một thứ gì cao quý Sáng lung linh lòng tốt khởi nguồn từ nguyên thuỷ tình yêu Xuống thiên đường một sớm lên địa ngục một chiều dọc nhân gian ma mị Chút vị tha trần thế gắng mang theoĐiều gì xảy ra khi tốc độ siêu quang gấp nghìn lần ánh sáng Trước vụ nổ đầu tiên là hư vô hoang tưởng hay hỗn mang Mà hư vô hoang tưởng hỗn mang là gì hay chỉ là hốt hoảng Sao lại cứ cho rằng mỗi năm một lần mùa xuân sangVô lý hữu tình xiên ngang vào nghĩa lý Hình như vũ trụ từ ban đầu được chuẩn bị để tạo ra con người Ai chuẩn bị sao lại cần chuẩn bị Con người được chuẩn bị đi đến đâu thì gọi là tương laiMột giọt sương một giọng cười trẻ nhỏ Một hôn môi dâng hiến gái trai Một tiếng thì thầm qua hơi thở Một mùi thơm thoang thoảng hoa nhàiCái bình thường cực kỳ quái gở Thế là không là có là cả hai Cái đóng chặt có khi rồi cũng mở Đã là người thì ta cứ là ai

Hát (II)

Em là người dày vò anh và bị anh dày vò nhất Người cuối cùng gặp trên đường Vũ trụ một mình cô độc Những hình trời mây mời mọc Lang thang Vực thẳm óng vàng Rơi bao giờ đến đáy Miếng cháy Thơm mùi cơm hàng ngày Bàn tay Thô ráp xoa đầu bóp trán Giọt sáng Từ bóng đêm đóng váng đọng bùn Hơi thở Trong họng đen nứt rạn trời non

Đây

Cao cả thế thấp hèn đến thế Có lẽ nào tất cả chỉ là không Khác nhau thế giống nhau đến thế Chùm ô môi e lệ phớt hồng Ngu dốt thế tinh tường đến thế Từ bao đời cú vẫn mượn lông công Phi thường thế bình thường đến thế Đêm Tây Nguyên quần thể một tiếng cồng

Còn

Cát bụi bay đi mây nổi trôi qua Vinh quang thật vinh quang hờ hết kiệt Còn lại tình yêu còn lòng vị tha Còn xanh biếc một mùa thu luyến tiếc Còn một bến sông cánh bồng biền biệt Còn một hoàng hôn tha thiết nhìn theo

Cầu

Tình cờ một kiếp cõi người Một đời bầm dập một trời rối ren Chút lòng thoát khỏi bon chen Nam mô chưa đến A men không vừa Bao nhiêu thiếu cũng là thừa Sao cho rớt ngược dòng mưa tẩy trần

Toán

Có con chó già nằm yên khẽ nói Có nhiều mặt trời lên mà không nói Có hai quầy hàng ngộn thịt ba rọi Có một dòng sông vào cõi không tên Con đường ngã mười loại đi chín ngả Cuộc chơi năm xu ngã giá năm nghìn Cứ giật nóng đi chiều nay tính trả Con mắt thứ tư thư thả lim dim Bao nhiêu đang nổi bao nhiêu đang chìm

Niệm

Dẫu tránh mà không khỏi Chỉ thiết chứ không thân Dẫu kêu mà không gọi Chỉ quây chứ không quần Dẫu mòn mà không mỏi Chỉ bình chứ không quân Dẫu thông mà không thái Chỉ đỡ chứ không đần Dẫu đi mà cứ lại Dầu đông mà cứ xuân Dẫu không mà cứ tại Nhân nhân nhân nhân nhân

Thơ

Có lẽ nào thơ vô tận Có ai tìm đường bằng thơ Thơ soi sáng được lý luận Thì thơ mộng đến bao giờ Có lẽ nào thơ vạn năng Mọi chuyện lấy thơ làm bằng Thơ làm chết người như bỡn Thơ làm sống người được chăng Có một thời thơ ngây thơ Tưởng trời là trời thật đấy Tưởng người là người thật vậy Thơ toàn bóng bẩy mơ hồ Rồi thơ biên tái siêu thực Thơ thách thức thơ nguyện cầu Thơ sám hối thơ phá phách Cuối cùng thơ núp vào đâu Thơ trong chiều sâu niềm vui Hừng vạt nắng người xóm nhỏ Sương đan tan dần đầu ngõ Gió như lời ngỏ tình đầu Thơ trong chiều sâu nỗi đau Đời như con tàu rẽ sóng Bọt sủi lềnh bềnh mơ mộng Đằng xa mở rộng chân trời
Qua những thi phẩm đặc sắc của ông ta thêm phần ngưỡng mộ ngòi bút tài hoa cùng bản lĩnh lớn lao của thi sĩ Việt Phương. Ông được mọi người nhận xét là một người uyên bác, kiến thức rộng và cực kì nhân văn. Ông là một cây bút quý hiếm của làng thơ ca Việt Nam. Ông để lại cho nền văn học nước nhà một số lượng thơ vô cùng giá trị. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi! Xem Thêm: