Chùm Thơ Lục Bát Hay Nhất Của Nhà Thơ Bùi Kim Anh (Phần I)
Tóm tắt nội dung
- 1 Bán Cái Giời Ơi
- 2 Bán Không Cho Gió
- 3 Bao Giờ Cho Đến Tháng 3
- 4 Bên Bờ Thinh Không
- 5 Bia Vẫn Trống
- 6 Biết Sao
- 7 Bỏ Làng Lên Phố
- 8 Bồng Bềnh
- 9 Bờm
- 10 Buồn Để Mơ
- 11 Chẳng Còn Tự Nhiên
- 12 Cho Anh Và Cho Em
- 13 Cho Người Yêu Mãi Đợi Chờ
- 14 Chòng Chènh
- 15 Chuyển Nhà
- 16 Cỏ Dại
- 17 Cỏ Trắng
- 18 Cũ Rồi Còn Vương
- 19 Dan Díu
- 20 Duyên Xuân
- 21 Đàn Bà Phận Chất Trĩu Vai
- 22 Đêm Không Gió
- 23 Giấc Mơ Đà Lạt
- 24 Gió Lay
- 25 Gửi Cho Lục Bát Hư Hao
- 26 Hồ
- 27 Không Đâu
- 28 Không Đò
- 29 Không Nâu Sồng Vẫn Ta Thôi
- 30 Lạc Khoảng Trời
- 31 Lạc Phương
- 32 Làm Gì
- 33 Lên Chùa
- 34 Lối Hoa Rơi
Bán Cái Giời Ơi
sao lại không nói là may
đêm buồn thơ dậy cho ngày sống vuiđêm dài đã biết mấy mươi
vẫn không thông hết cõi người xở xoaycạn sông thời nước lại đầy
câu thơ cạn ý sao vay được lờicạn tình vét đến gãy muôi
ta đem bán cái giời ơi may làBán Không Cho Gió
Ta làm thơ để tặng mình
Có ai mang bán chữ tình đi chơi
Thắt lưng con cõn hỏi giời
của vui cho hết còn lời nào đâyBắc thang lên chín tầng mây
Chọn bồng bềnh sắc để may áo dài
Tìm người người đã của ai
Áo dài đành cởi vắt vai mà vềTìm người lối cỏ chân đê
Mệt thôi nằm xuống mà ê ẩm mình
Câu thơ gỡ rối linh binh
Bán không cho gió rập rình thổi đi.Bao Giờ Cho Đến Tháng 3
Bao giờ cho đến tháng ba
Để mua dăm bảy bông hoa tặng ngườiTổng tênh gồng gánh giữa giời
Tôi đem rao bán cái cười ngả nghiêngBán cho người cả cái duyên
Bán luôn nốt cả ưu phiền – tay khôngBên Bờ Thinh Không
Đá trắng vẫn còn chiêm bao
thì người còn đó biết bao nhiêu tìnhAi hiểu – cần ai hiểu mình
người lên non với trang kinh nửa đờiTử sinh cũng một kiếp người
ép vào đá lại thành lời thở thanTình thơ lên với gió ngàn
tưởng quên tưởng nhớ giữa trang tỏ bàyĐá xanh xao bởi sắc mây
thơ xanh xao bởi… ai hay nỗi lòngNửa vầng trăng thức mênh mông
nửa vầng trăng ướt để sông thẫn thờTa tìm người giữa câu thơ
nghe tiếng đá thở bên bờ thinh khôngBia Vẫn Trống
Ai biết mộ anh ở đâu
Đường mòn xưa đã từ lâu vắng người
Núi không nói được thành lời
Rừng không giữ được dấu nơi anh nằmTuần nhang mẹ thắp đêm rằm
Nỗi đau lằn vết tháng năm đợi chờ
Trong lòng đất nắm xương khô
Trong lòng mẹ một nấm mồ còn xanh
Khẳng khiu cây bởi gẫy cành
Ở đâu ai biết mộ anh bây giờTrống không một khoảng bàn thờ
Nghĩa trang phần mộ chơ vơ không người
Bia vẫn trắng cỏ vẫn tươi
Mẹ còng lưng suốt một đời nỗi đauAi biết mộ anh ở đâu?
Biết Sao
Lá xào xạc
biết sang thu
Heo may gõ cửa
biết vừa sang đông
Làm sao biết
người thay lòng
Biết sao
hoạ phúc
đến trong đời mìnhBỏ Làng Lên Phố
Bỏ làng lên phố vì ai
Luống rau bỏ héo củ khoai để hà
Bát cơm chan với quả cà
Một gian trọ hẹp ép ba bảy ngườiBỏ làng lên phố đi thôi
Bán mua chi cũng được mươi đồng tiền
Mưa nhiều thì dạt mái hiên
Nắng nhiều thì đội ưu phiền mà điBồng Bềnh
Ngồi buồn nhặt sợi tóc chiều
Thả lòng lạc cõi phiêu diêu bồng bềnh
Lời buông thành tiếng nhạt tênh
Nghe đứt hơi mạch nghe vênh hơi tìnhNgồi buồn nhặt sợi tóc mình
Soi trong mắt gỡ rối tinh phận đời
Giăng ra hai tiếng than ôi
Ta đi vẫy gió cưỡi chơi bồng bềnhBờm
Dại khôn
cũng thể thằng Bờm
Quạt mo giữ
chẳng chịu ơn kẻ giàu
Của nghèo
có đáng chi đâu
Người ta
gạt đổi chín trâu ba bò
Quạt mo
đổi
nắm xôi to
Bờm ăn
Bờm ngủ
chẳng lo nghĩ gìBuồn Để Mơ
ta ngồi đây người ở đâu
mặc chiều rũ nắng ngả sầu xuống mâymặc nhện giăng mắc ngọn cây
chạm vào gió nhẹ đã lay tấc lòngnặng nề gửi chốn hư không
gửi người một mớ bòng bong buộc tìnhbuồn vui lỡ lỡ kiếp sinh linh
buồn vui ở tạng thơ mình trời chobiết không không biết mà lo
biết ai ai biết dày vò ý thơvui để thức buồn để mơ
câu thơ hư thực ngẩn ngơ giữa đờiChẳng Còn Tự Nhiên
Người còn ở trọn với người
Ta còn trả nợ kiếp đời vần xoay
Qua ngày biết đã thêm ngày
Tắt mặt trời thắp thêm dày bóng đêmƯớc một ngày giữa tự nhiên
Cởi cho gió rũ ưu phiền cuốn đi
Cởi cho mưa xối nước kỳ
Chẳng còn chi nữa cả khi đứng ngồiMột ngày chỉ một ngày thôi
Thong dong mây trúc buông lời so dây
Để rồi người đó ta đây
Đắm say đôi chữ đắng cay đôi lòng.Cho Anh Và Cho Em
Câu thơ em viết cho anh
Còn ba chữ nữa mới thành lời yêu
Phai sương nhạt nắng đã nhiều
Nắm tay vẫn lọt bóng chiều vào đêmCâu thơ em viết cho em
Cởi ra xa xót vò thêm nát nhàu
Buôn tay qua nhịp cơ cầu
Tuột sầu nỗi nhớ một câu không vầnCho Người Yêu Mãi Đợi Chờ
Bao giờ về Phú Văn Lâu
Người cùng ta lại rủ nhau xuống thuyền
Ngược dòng Hương thả ưu phiền
Nam ai sóng đẩy vỗ miền nhớ thươngMột thời đài các đế vương
Để nay thanh vắng chân tường cỏ hoang
Một thời gác tía sập vàng
Để nay lọng rủ một hàng ngẩn ngơAi cung kính ai tôn thờ
Đặt lên ngai thử câu thơ ỡm ờ
Ta ngồi lên chỗ của vua
Mới hay lòng ghế chẳng vừa thi nhânThủng thỉnh ai cũng có phần
Đố ai nắm được đôi lần nước trôi
Lên non hỏi gió cho người
Xuống sông hỏi nước cho trời thả mâyLên chùa Thiên Mụ một ngày
Biết là đã lỡ từ đây giọng hò
Che nghiêng ngọn tháp câu thơ
Cho người yêu mãi đợi chờ người yêuChòng Chènh
Qua sông
giờ đã có cầu
Qua đò
mới biết nông sâu
lòng thuyền
Chòng chành
mới biết gió nghiêng
Biết thương thuyền
vượt nước lên
Nhọc nhằnChuyển Nhà
Bây giờ
ra ở bãi sông
nhà trong phố
để người trông coi giùm
chẳng còn lo bụi
tùm lun
sớm nghe chim hót
giữa lùm cây xanh
tôm sông tươi
bãi rau lành
nhà trong ngõ vắng
loanh quanh
như làngCỏ Dại
Dại khờ là dại khờ ơi
Trong em là cả một trời bão giôngAi hay cá chép hoá rồng
Để dòng sông phải rỗng không thế này
Ai hay nước nổi lên mây
Mặc cỏ dại phải đêm ngày khát khaoTrách người để lỡ câu chào
Mảnh trăng đã chót mắc vào nhành gai
Trách người hờ hững sớm mai
Cho em chờ đợi đến phai nắng chiềuBiết bao giờ trọn niềm yêu
Một cơn mưa rũ bao điều ủ ê
Dại khờ mọc ở chân đê
Nghe con sáo thổi chiều quê thẫn thờCỏ Trắng
Bây giờ chị mới đến em
thì tuổi thơ đã bỏ quên mất rồi
mộ cha cỏ trắng như phơi
chị em ta cũng một đời cằn khôAi xui duyên phận ơ hờ
cho cái cò phải lên bờ kiếm ăn
ai làm ra nỗi nhọc nhằn
cha xa cách mẹ tình xa cách tìnhDở dang trao lại chúng mình
phận con gái kiếp nhân sinh tủi hờn
cha không còn nữa để buồn
mẹ già không đủ sức thương đôi đườngHồn cha lãng đãng trong sương
con ba bảy chốn biết nương chốn nào
mộ cha giờ có đắp cao
chỉ là nấm đất giữa bao nấm mồCũ Rồi Còn Vương
Ngồi buồn giở lục bát chơi
Đếm trong câu sáu hạt cười giòn tanCâu tám hắt dọc hắt ngang
Một cơn lũ hắt cả làng thành sôngMênh mang cùng với mênh mông
Ruộng không còn nữa biết trông nơi nàoTrông cỏ thời cỏ mọc cao
Trông lúa thời rũ trông sao thời mờPhận nghèo chiếc lá xác xơ
Chờ cơn nắng mới như chờ thần tiênCâu sáu cười ngả cười nghiêng
Câu tám ngồi gục dưới thềm mà loNhà nông bán đất trời cho
Thiên hạ mua đất bán cho ông trờiCũng là quanh quẩn vậy thôi
Như câu lục bát cũ rồi còn vươngDan Díu
Ta chỉ có bạn là mình
Hằng đêm dan díu chuyện tình với nhau
Lời môi trao đã nát nhàu
Nuốt trong hơi thở một câu vụng vềChỉ mình như buổi chiều quê
Cánh đồng thưa bóng cò về rặng tre
Lá đa phe phẩy gió hè
Ngả lòng mình với tay tre giấc nồngVới mình phơi cả ước mong
Với mình tê mối bòng bong giãi bày
Trụi trần ẩn bóng đêm dày
Tỉnh say một tấm thân gày chỏng chơChỉ mình trao chọn câu thơ
Bóc ra trắng nuột cơn mơ một mìnhDuyên Xuân
Cho em trở lại bên anh
Nhẹ nhàng thôi gió len cành đẩy đưa
Cho em trở lại ngày xưa
Được anh yêu giữa giấc trưa ngọt ngàoBây giờ chỉ nỗi ước ao
Để ve vuốt cứ cồn cào tấm thương
Bây giờ cách mấy đoạn đường
Mưa ngăn lối gió lạc phương ngại ngầnBiết là lại thêm mùa xuân
Biết là anh lại thêm lần nhớ em
Chợ hoa năm họp một phiên
Hai chúng mình chỉ có duyên đợi chờĐàn Bà Phận Chất Trĩu Vai
chầu rìa góc chợ Long Biên
sớm mưa trưa nắng ngóng quên nhọc nhằnngười ta bán chục bán trăm
chờ đến hôm rằm chen chúc người muasắp quang sọt để đón đưa
ai thuê gánh nặng cho vừa thắt lưngquanh quanh chỉ những người dưng
quanh quanh mong vác mong bưng dặm dàiđàn bà phận chất trĩu vai
cho con bao chữ mẹ mài tấm thươngĐêm Không Gió
Bao năm sống với nghề thầy
Mới hay câu chữ chưa đầy vần thơ
Buồn vui theo trống điểm giờ
Lời trang sách với giấc mơ hẹp hòiCon đường ngắn ngủi vậy thôi
Bao năm lại cứ một lời giở ra
Hoa cúc thì nở trắng xoà
Phượng gay gắt nắng bởi già gió mưaNgười lên bến bởi đò đưa
Câu ca cũ để giấc trưa ngậm ngùi
Dở hay cũng nghiệp ở đời
Cái câu chữ cũng đầy vơi nỗi lòngĐồng lương mỏng đến lạnh lùng
Thì làm con kiến còng lưng giữa trời
Tóc quen phủ bụi phấn rơi
Lẽ đâu phút cuối lại rời bảng đenCâu thơ thức với ngọn đèn
Đêm mà không gió thời đêm thật dàiGiấc Mơ Đà Lạt
1. giá gì có một căn nhà
nhỏ thôi vừa đủ cho ta với mìnhnhỏ thôi một kiếp sinh linh
rũ bụi bặm đón chân tình cỏ câynhỏ thôi một giấc ngủ đầy
ban mai thức với sương mai đậm lời2. ôm trong đời chữ giá như
trở đêm thức lại tương tư cảnh thiềnôm trong mộng chữ bình yên
cởi ra buộc lại ưu phiền chẳng hayngả xuống vạt cỏ mà say
câu thơ nhẹ tiếng lời bay lên trờiGió Lay
Tóc giờ sợi trắng sợi đen
Câu thơ gãy nhịp ngọn đèn gió layLẽ đời bạc bóng đêm dày
Thấu sao bể khổ vơi đầy mà mongDạt thuyền đến tận cửa sông
Vững tay lái vẫn sợ không tới bờGửi Cho Lục Bát Hư Hao
này câu lục bát hư hao
tìm giùm ta chữ khát khao đã gày
như gió lạc giữa lùm cây
lời thơ lủi thủi nửa ngày nửa đêm
bỏ câu lục bát bên thềm
tìm trong mơ giấc êm đềm để yêu
hư hao bởi tại cánh diều
mảnh mai giấy trĩu một điều ước aonày câu lục bát hư hao
tìm giùm ta chữ khát khao đã mòn
vo mình vào mảnh tình con
rũ theo mưa gió vẫn còn nhớ thương
bỏ câu lục bát bên đường
tìm trên phố một vấn vương xưa rồi
hư hao người hư hao tôi
hư hao thơ một kiếp đời đa mangGửi Đá
Không lời
đá mãi cô liêu
mặc thơ ai khắc
mặc chiều sương rơi
cô liêu người
cô liêu tôi
phố đông để nắng oải hơi
bụi nồngHồ
May mà phố có con hồ
Ta ngồi ngắm được trăng phô sắc ngà
Chú Cuội ngồi gốc cây đa
Thả chân khoả nước cùng ta nói cườiGóc phố có hàng hoa tươi
Cho người mua để tặng người lúc yêu
Bên hồ lũ trẻ thả diều
Phố thả theo cả nắng chiều lên caoKhông Đâu
Ngày xưa để lại
ngày xưa
Hôm nay
mưa nắng nắng mưa
dội vào
Ước gì có một ngọn sào
Trắng đen phơi hết
chuyện nào cũng khôKhông Đò
Tình ta cách một dòng sông
Dẫu mùa nước cạn cũng không có đòĐừng buông câu nói ỡm ờ
Mắc sông Hồng phải lững lờ phù saBao giờ cây gạo nở hoa
Chỉ còn bông trắng loà xoà trên sôngBao giờ trời nổi cơn giông
Chẳng tin ra bến mà trông mà chờCon thuyền cột bởi chơ vơ
So ro con sáo đợi chờ nắng lênKhông Nâu Sồng Vẫn Ta Thôi
nón quai ngang vẫn nét quê
ài ơi cái ngủ vẫn lề thói xưa
mặc đời nắng sớm chiều mưa
đồng không rộng cánh cò đưa hỡi ngườikhông nâu sồng vẫn ta thôi
mình dân quê vẫn giữ lời xóm thôn
đình làng còn tiếng trống dồn
ông bà dưới mộ đất còn trở trănở quê mới tỏ đêm rằm
rượu thơm hương lúa nong tằm xanh dâu
thương người xa quê dãi dầu
nét quê giở lại bao câu mà buồnLạc Khoảng Trời
Ngày xưa lúc tôi mười lăm
đâu biết má đỏ
môi hồng để yêu
ngày xưa mộng mơ cũng nhiều
nào đâu dám ngỏ
đôi điều vào thơ
một thời con gái vẩn vơ
cứ hình như
để bây giờ xót xa
lá rơi để cây thêm già
sương sa để tóc trắng xoà như mưaNgày xưa lúc tôi mười lăm
áo đâu trắng
đến làm trong nắng trời
làm dáng cũng giản đơn thôi
nào đâu kiểu cách theo thời
mà theo
con chuồn chuồn đậu cành leo
hoa bìm bìm tím nhạt phèo giấc trưa
có ai đi tìm ngày xưa
cho tôi theo với
làm thơ tặng ngườiNgày xưa đã ngày xưa rồi
tôi tìm tôi
lạc khoảng trời
mênh mang
bới lên
giữa đống lỡ làng
một con đom đóm
mơ màng
ngủ quênLạc Phương
Đêm nay trời không có sao
ngày mai chắc có mưa rào đấy thôiGió thì ngưng giữa chơi vơi
để thu nghẽn lối đêm phơi tiết hèCầu cho có ngọn gió se
cho hơi thu xuống lạnh che mái đầuCho người lại nhớ thương nhau
trong heo may vợi nỗi sầu đơn côiĐêm nay tôi ngủ trong tôi
câu thơ đứt để bồi hồi lạc phươngLàm Gì
Với tay
chẳng chạm lá xanh
buông tay
chẳng chạm đất lành
ngả lưng
băn khoăn ngó mặt dửng dưng
khi sao lắm chữ
khi bưng bít lờiLên Chùa
Lên chùa để thắp nén nhang
Dòng trong bến Đục lỡ làng bước chân
Cầu gì sau những lưng trần
Khói hương mờ mịt nửa phần tái têĐường lên Hương tích đông ghê
Người leo kẻ túm bốn bề nam mô
Mua một đồng quẻ âu lo
Câu thơ xuôi ngược phân đo nỗi đờiTìm chốn thanh thoát mà vui
Ai hay đất Phật lắm người thế gian
Lời nào thấu cõi Niết bàn
Lời nào trôi xuống lòng hang hẹp hòiLên cảnh Bụt nhãng nỗi đời
Nén nhang thắp lại rụng rời tàn hươngLối Hoa Rơi
Gửi người ở chốn Nghi Tàm
Một câu thơ đã muộn màng với hoa
Biết là người vẫn trách ta
Bởi chưng gió cứ la đà Hồ Tây
Bây giờ biệt thự giăng đầy
Yêu hoa tìm lối ai hay lạc đường
Ít lên sợ bảo ít thương
Ngõ thời hẹp ngõ cổng tường thời cao
Giá như thâm thấp giậu rào
Cho ta được lả lơi chào với hoa
Biết là người giữa sương sa
Mảnh vườn nhỏ đủ cho ta mặn nồng
Phải là người đấy hay không
Nghe mênh mông gió có mông mênh lời
Hẹp hòi lối để hoa rơi
Câu thơ đành thả giữa trời vậy thôi.
Trên đây là tổng hợp những bài thơ lục bát ấn tượng, lay động lòng người của nhà thơ Bùi Kim Anh. Những tác phẩm này có giá trị nhân văn, ý nghĩa sâu sắc, đồng thời thông qua đó thể hiện cái tôi trữ tình, độc đáo. Bạn là người yêu thơ, hãy cùng đồng hành với chúng tôi để tìm kiếm những tác phẩm hay, độc đáo của các tác giả lừng danh nhé. Mời các bạn đã theo dõi phần II để hiểu hơn về lối văn thơ của bà nhé!