Ổ trứng lặng im Giờ kêu “chiếp! chiếp!” Gà mẹ xơ xác Đôi mắt có quầng Con đông vướng chân Mẹ càng kêu hãnhMẹ dang đôi cánh Con biến vào trong Mẹ ngẩng trông chừng Bọn diều, bọn quạ…Bây giờ thong thả Mẹ đi lên đầu Đàn con bé tí Líu ríu chạy sauCon mẹ đẹp sao Những hòn tơ nhỏ Chạy như lăn tròn Trên sân, trên cỏHạt tấm dính rổ Sâu nhỏ gốc cây Vừa gắp vào mỏ Mẹ nhả ra ngay “Túc tực! Túc tực! Mồi đây! Mồi đây Túc tục! Túc tục! Nhạt ngay! Nhặt ngay!”Lại dẫn con đi Quen dần sân, ngõ Yêu người, yêu vườn Lợn, trâu, đừng sợ Coi chừng bọn nó: Cáo, quạ, diều hâu Mẹ lại nghếch đầu Nhìn cao trời biếc Mẹ lại ngoái đầu Nhìn sân bụi thấp…“Túc tục! Túc tục! Lại đây các con Nghỉ cho đỡ mệt Bóng tre đã tròn!”Vườn trưa gió mát Bướm bay dập dờnQuanh đôi chân mẹ Một rừng chân con!Trên đây là bài thơ Gà nở của Phạm Hổ. Nó viết về cuộc sống của những chú gà, tuy nhiên nếu đọc sâu xa hơn ta có thể cảm nhận được đó cũng chính là tình cảm con người. Tình mẫu tử thiêng liêng, là sự yêu thương giữa động vật với động vật, con người với con người. Và phải là người có tình yêu đối với muôn loài mới có thể viết nên những vần thơ hay độc đáo như vậy.