Bùi Minh Trí được nhắc đến trong sự tự hào, ngưỡng mộ của mọi người đặc biệt đối với những áng thơ văn của ông. Mời các bạn theo dõi phần 2 những bài thơ hay của ông trong bài viết sau nhé. Hy vọng bạn sẽ yêu thích lối viết, phong cách viết của ông nhé!Anh Hùng Liệt Sĩ Đặng Thùy Trâm
Diệu kỳ thay nhờ thức tỉnh lương tri Của người lính phía bên kia chiến tuyến Nhật ký lửa Thuỳ Trâm về đến bến Như cây cầu mang ước nguyện chờ mong Nối đôi bờ cay đắng một dòng sôngBuổi chia tay không ước hẹn trùng phùng Rời tổ ấm vào tuyến đầu bom đạn Quên buồn riêng, sống hết mình với bạn Thầy thuốc mẹ hiền cứu sống thương binh Đau xé lòng khi đồng đội hy sinhPhút thánh thiện ngắm màu xanh mộc mạc Thả hồn mơ theo du dương khúc nhạc Căm giặc thù gieo tang tóc thê lương Miền Nam ơi! Máu đổ mỗi chặng đường Gửi Hà Nội niềm nhớ thương cháy bỏng Tuổi ấu thơ, tiếng quê hương đồng vọng Đường ta đi chân lý sáng trong tim Chắp cánh cho ta phơi phới niềm tin Dù phải chết vẫn tiến lên phía trước…Chị để lại cho đời niềm thương tiếc Đã ra đi vì non nước ngày mai Người nữ Anh hùng chẳng của riêng ai! Trước mồ chị trong hương trầm toả khói Khóc nức nở người lính kia bỗng hỏi: Lỗi ại ai sao Trâm phải hy sinh? Nhói tim ta một sức mạnh vô hình Gió lộng mây ngàn thăm thẳm trời xanh…Ánh Mắt Em
Nhớ một chiều thu ấy Trên tím biếc đồi sim Thoáng phút giây tôi thấy Chớp ánh sao mắt emKhờ khạo quên trời đất Tôi chỉ ngơ ngẩn nhìn Để ánh sao bay mất Vụt qua như cánh chimÁnh Mắt Mẹ Nga
Con lên xe Đất trời tuyết trắng Mẹ đứng lặng im tóc bạc phơ…Ánh mắt trao con như gửi gắm cả tấm lòng của người mẹ Nga Không chỉ cho con cho tất cả: gia đình con và nước Việt nơi xaXe chuyển bánh Hành trang con chở nặng tuyết trắng và tấm lòng mẹ Nga.Anh Thương Binh Về Làng
Tuổi trẻ, sức trai gửi lại chiến trường Anh trở về quê mái tóc pha sương Bộ quần áo xanh đạn xuyên lỗ chỗ Ba lô nặng bước quân hànhNhìn ngọn cỏ lá cây nước mắt vòng quanh Đôi chân rã rời lê về cổng làng cũ Ánh rêu phong ẩn dưới cây đa cổ thụ Báo với hồn làng: Đã trả nợ non sôngHôm nay khoác áo nông dân với dáng đi không tuổi Bước vào cuộc chiến đấu mới Lời Bác thắp đỏ trái tim Bên bãi bồi trải dài một màu xanh Cây trĩu quả, mô hình VAC trang trạiGương thương binh sáng vùng quê đổi mới Sông hiền hoà sóng nổi lao xao Ổi, táo thơm vườn, ươm cây năng xuất cao Đẹp mái nhà, ấm nghĩa tình làng xóm.Bài Giảng Của Thầy
Em nghe bài giảng của thầy Mênh mang kiến thức chở đầy yêu thương Niềm vui đo mỗi chặng đường Chim non đủ cánh ra trường bay caoKhoa học trận tuyến gian lao Dòng sông kiến thức qua bao bến bờ Chăn tằm, chuốt kén, ươm tơ Say sưa ngay cả trong mơ luyện rènNghề cao xa lánh bon chen Chẳng màng danh lợi nhỏ nhen thói thường Nết người – nét chữ tấm gươngPhấn bay lớp lớp pha sương mái đầuVì đời thầy bắc nhịp cầu Đường xa dù có sông sâu cũng gần Chữ gieo – ươm cả mùa xuân Trồng người chọn thế uốn dần cây nonTrời cao đất rộng cũng mòn Mà thầy nghiệp cả vẫn còn đa mang Hiến dâng trọn tấm lòng vàng Thầy cho em những cẩm nang vào đời.Bâng Khuâng Hội Thu
Thu về vạt nắng hanh hao Len trong khóe mắt, soi vào nỗi riêng Nghìn năm lễ hội Rồng lên Niềm vui lan toả, nỗi phiền đọng sâuGiờ này anh ở nơi đâu Trường Sơn xanh ngát một mầu mông mênh Núi đồi hơi thở nhẹ tênh Vời xa, xa mãi chênh vênh đường chiềuHội vui lòng nhớ thương nhiều Hồ Gươm để lại tình yêu, lên đường Dấu chân anh vẫn còn vương Mà hồn anh có phủ sương vai gầy ?Hồi chuông vang vọng chân mây Gió đưa thổn thức lòng này tới anh Ra đi chẳng tiếc đời xanh Cho tình quê mãi ngọt lành lâng lângThề xưa mong được hiến dâng Trả về ngọn cỏ bâng khuâng trên mồ Thu vàng lệ có hong khô Trăng chia hai ngả, con đò sang ngangBất Ngờ Dễ Thương
Bất ngờ sao thật dễ thương Quê hương anh đó Hải Dương rất gần Chiều nay ngả rẽ vui chân Đất, người hiếu khách ân cần đón emTình đời trước lạ sau quen Côn Sơn, Kiếp Bạc gót sen bồi hồi Lục Đầu nước chảy mây trôi Oai linh dấu tích một thời sử xanhGió reo, thông hát đất lành Mao Điền Văn Miếu ghi danh bảng vàng Nhà cao đường mới thênh thang Rượu say Phú Lộc, nhà hàng chả rươiNồng thơm cho má em tươi Cuối thu nhớ nhé tháng mười mưa bay Quà quê bánh đậu bánh gai Cái màu men sứ mắt ai gửi vàoVí bằng em có chiêm bao Nhớ người phố Cổ hôm nào nâng ly Đường xa nào có quản chi Em cầm lời hẹn cũng vì… Hải Dương.Bến Đò Chung Thủy
Chiều đông bến vắng lạnh hồn Mây che tối sẫm hoàng hôn như mồ Sông sâu bỏ vắng con đò Chẳng ai đáp lại tiếng hò gọi khanChuyện xưa…như tiếng thở than Hỏi trời cô lái sẻ san nỗi mình Cùng chồng một khúc xuân tình Cái duyên vừa bén sao hình vội xa?Lòng cô lái cuộn phong ba Chờ chồng năm tháng phù sa nặng đồng Chiến trường mù mịt non sông Đèn chong thao thức, người không thấy vềThủy chung giữ trọn câu thề Vai gầy sức kiệt não nề cỏ hoa Suối vàng đi gặp người xa Bờ lau hiu hắt gió ca não lòngMột vầng trăng khuyết cong cong Đời người bèo bọt như dòng nước trôi Sóng dâng trắng đục bãi bồi Cho người lữ khách khôn vơi nỗi sầu…Biển Đảo Tổ Quốc Ta
Từ cao vút Trường Sơn nhìn xuống biển Ôi biển xanh trải xa tít chân trời Biển ta đó, biển ca hát muôn đời Ta gọi tên từng đảo xanh yêu quýMùa hạ về biển trời xanh lộng gió Bỗng âm thầm đón bão tố cuồng phong Tâm can nào chứa chất những ngóng trông Nhìn cho thấu những mưu ma chước quỷChúng lộ rõ lòng tham lam hung dữ Cướp Hoàng Sa và nhòm ngó Trường Sa Muốn biển ta thành của chúng – ao nhà! Ta đau xót – máu anh em mình đổDưới đèn khuya giở sử vàng sách đỏ Còn vọng về uy vũ Bạch Đằng Giang Và hào hùng vị tướng trẻ đốt than Nhấn chìm cả đoàn thuyền lương của giặcLũ xâm lăng vùi thây trong đáy nước Có truyền nhau thất thiệt tới bây giờ? Còn dân ta vẫn nhớ đến tích xưa: “Sấm động Nam bang – mưa qua Bắc hải”!Suốt canh thâu sóng dâng trào gió thổi Ta vẫn tin chân lý thắng hung tàn Biển sẽ thơ lấp lánh ánh trăng vàng Tổ quốc ta là mùa xuân bất tận!Biển Xanh Chân Lý
Biển xanh, biển xanh Đẹp sao trập trùng mây nước Sóng đưa dạt dào, thân tàu vỗ nhịp Lời ca theo gió bay xa Biển nối anh em hiền hoàTa vốn say hồn thơ Nguyễn Du, Lý Bạch… Đòi phen cùng chiến hào chống giặc Cớ sao dấy động can qua Khiến cho sóng gầm, bão tố Nước mây hai ngả u buồn…Trường Sa, Hoàng Sa, dấu ấn mốc son Ngày xửa ngày xưa Mẹ hiền Việt Nam Nước mắt gạt thầm, tiễn con ra đảo Người chiến sĩ qua ngày rau cháo Vẫn kiên gan bất chấp hiểm nguy… Đời đời nối nhau giữ gìn hương hoả ông chaĐể hôm nay lòng ta xao xuyến Khi rẽ sóng trào, theo tàu cập bến Ngắm nhìn trời xanh cờ đỏ sao vàng Cây Phong Ba – hồn đảo hiên ngangĐêm về một chút tình san sẻ Lắng nghe biển xanh than thở Đối ẩm, trăng thanh, chén rượu đầy Chỉ tình tri kỷ mãi hương bay…Bình Minh Matxcova
Tôi đến Matxcơva năm một chín chín ba Sau hai năm xảy ra chuyện động trời: Liên Xô tan rã Thấy một nước Nga đang kiệt quệ Vẻ nghèo khó hiện lên đến bàng hoàngMua sữa, bánh mì phải xếp hàng Và người ta bán theo từng suất Như có ai vừa làm bùa phép Đâu rồi vẻ oai phong của một siêu cường?Nhưng lịch sử, con người và con đường Vẫn ánh lên nét Nga tuyệt đẹp Ta lo lắng nhưng nước Nga không thể chết Phải bước đi vững chắc tới thành côngDần thấy ra sắc thái kinh tế thị trường Dân chủ tự do, tăng cao mức sống Ẩm thực Nga còn giữ nguyên truyền thống Được pha vào phong cách của ParisDân Nga mở rộng vòng tay đón cố tri Mùa xuân làm tan đi băng giá Ta nghe “Chiều Matxcơva” rì rào trong gió Và “Nắng sớm mai gọi thức giấc mơ màng”.Bộ Đội Cụ Hồ
Bộ đội Cụ Hồ Giản dị gọi tên chung Để lại quê hương Ruộng nương vợ trẻ, Cùng đồng đội bát cơm sẻ nửa Đêm rét chung chăn Lưng đèo nắng lửa, vác nặng hành quân Chung miếng lương khô, chia từng giọt nước Thương bạn lên cơn sốt Giữa đêm trường mưa thác gió gàoChung vách chiến hào, Vai sát vai trước giờ nổ súng Đau xé lòng khi đồng đội ngã xuống Xé áo mình băng viết thương Trong khói đạn ngút trời làn môi xanh Chưa tàn nụ cười, bàn tay vuốt mắt Càng thấm hiểu từng tấc đất Đổi bằng máu xươngĐi dân nhớ, ở dân thương Góc phố dòng sông, lúa đồng ruộng cạn Ánh mắt ai nhớ người ra trận Biết bao giờ trở lại xóm làng mong Biết bao giờ nhà vui mái ấm hương nồng? Lòng nhủ lòng hẹn ngày chiến thắng Xóm ngõ cười vui, tâm tình sâu lắng Chung nồi khoai sắn, bát nước chè xanh.Cảm Nhận Từ Mùi Hoa
Đêm thu ngát mùi hoa sữa Chúm chím chùm hạt cốm xanh Có hương thơm hơi thở em Hà Nội nhấp nhô mái rêu phố cũ đắm vào hồn đêm…Đời qua thăng trầm Tuổi xuân qua ô cửa sổ Sớm nay hương tràn xuống phố Đã mùa thu tới ngõ rồi Quên cả mái đầu sương quá nửa, Chỉ mùi hoa sữa nhớ không thôi…Cảm Xúc Mùa Đông
Trời sà thấp mang mùa đông vào phố Cây bàng trơ lá đỏ hứng phong sương Gió nói gì mà đàn chim thôi hót Chụm vào nhau ngơ ngác giữa phố phườngÁo khép chặt rét vẫn châm tê buốt Trời đầy mây làm trĩu nặng cả lòng Mặt Hồ Gươm sóng lao xao thảng thốt Đàn ai ca tình réo rắt mênh môngTrẻ không nhà lạnh một chiều lạc bước Tiếng ai rao khản đặc nỗi niềm thương Đêm trở gió mưa ướt đầm ngõ nhỏ Que diêm nào thắp lên lửa trong hồn?Bỗng trong gió thoảng bay mùi ngô nướng Bếp than hồng soi đôi má em hồng Chị tan ca hạt ngô thơm ấm bụng Và cuộc đời nghe có chút lâng lângTôi ngó lên ánh đèn qua ô cửa Ấm bao nhà dưới mái cũ rêu phong Phố lên đèn, xua bớt đi lạnh lẽo Để sớm xuân đợi một phút nắng lên.Cảm Xúc Tháng 5
Nắng tháng 5 ngợp trời ve rộn hát Hoa phượng rung cành biếc, má tươi hồng Gió nồm nam đưa mây tới mênh mông Đàn chim xinh chắp cánh về xa thẳmBuổi học cuối trên giảng đường bừng sáng Thầy gói vào những kiến thức lắng sâu Cho các em hoa ngọc nở mái đầu Vào mùa thi mỉm nụ cười tin tưởngĐêm lung linh, ánh sao xanh lấp lánh Bạn bè vui náo nức những mê say Em không quên giọt nước mắt chia tay Hoà khúc ca đàn ngân lên ngọt phímMái tóc thề, lá cành tha thiết quyện Hoa loa kèn trắng cả một mùa trăng Rợp sân trường nỗi nhớ tím bằng lăng Cuộc sống chảy, em thấy mình vụt lớnCâu Chuyện Làng Ta
Làng ta đó giống bao làng quê Việt Bờ tre xanh, giếng nước, mái đình cong Có thể khác ở cái nghèo cay nghiệt Theo ta hoài vói đồng trắng nước trongRuộng bạc màu dưới bão giông nắng cháy Hứng phù sa cha đắp đập khơi dòng Đồng buốt giá mẹ khom lưng cấy hái Vắt mồ hôi cho cây lúa trổ bôngCon đê dài ôm trong lòng xứ sở Thao thức chợ phiên, tíu tít gánh gồng Qua chợ Mũa đến chợ Bùi chợ Gọc Đời cứ chìm trong cực nhọc long đongLớp lớp thanh niên lên đường đánh giặc Phụ nữ quê ta bám đất tảo tần Dãy cau nhà vẫn hiên ngang thẳng tắp Kể ta nghe chuyện cổ tích giữ làngCổng Bến xưa soi bóng sông xanh biếc Thả chòm râu quệt nước gốc si già Ban bè tôi thuở ấu thơ tắm mát Nay gặp nhau “lên chức” ông bàNỗi khổ xưa lùi xa theo năm tháng Nước chuyển mình làng xóm cũng đổi thay Đêm hội làng trời treo vừng trăng sáng Chén rượu quê pha tình nghĩa thêm say.