I. Nhà Thơ Chế Lan Viên
Chế Lan Viên tên thật Phan Ngọc Hoan, sinh ngày 14/1/1920 ở Cam Lộ, Quảng Trị. Lên 7 tuổi, cả nhà chuyển vào Bình Ðịnh, bút danh Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai. Năm 17 tuổi, nổi tiếng với tác phẩm Ðiêu tàn. Năm 1939, Chế Lan Viên ra Hà Nội học, vào Sài Gòn làm báo, lại về Huế dạy học. Khoảng 1942, ra Vàng sao, viết tập truyện ngắn Gai lửa. Sau Cách mạng tháng 8, làm báo Quyết thắng của Việt Minh Trung Bộ… Năm 1949, Chế Lan Viên vào Ðảng Cộng sản Việt Nam. Nhiều năm ông tham gia ban lãnh đạo Hội nhà văn Việt Nam, Ðại biểu Quốc hội các khoá 4, 5, 6, 7.Tác phẩm đã xuất bản:Tập thơ: – Gửi các anh (1955) – Ánh sáng và Phù sa (1960) – Hoa ngày thường, Chim báo bão (1967) – Những bài thơ đánh giặc (1972) – Ðối thoại mới (1973) – Hái theo mùa (1977) – Hoa trên đá (1984)Truyện ký: – Thăm Trung Quốc (1963) – Những ngày nổi giận (1967) – Giờ của số thành (1967) Viết phê bình: – Phê bình văn học (1962) – Suy nghĩ và bình luận (1970) – Bay theo đường dân tộc đang bay (1976) – Từ gác Khuê văn đến quán Trung Tân (1980) – Nghĩ cạnh dòng thơ (II. Bộ Dich Cảo Thơ Của Chế Lan Viên
” Dịch Cảo Thơ” được rát nhiều độc giả yêu thích. Bộ thơ gồm có 3 phần và hôm nay chúng ta cùng nhau khám phá phần 1 của bộ thơ đó là Những bài đã hoàn chỉnh (1992). Hãy khám phá bài viết nhé!Trên đây, uct.edu.vn đã tổng hợp cho các bạn phần 1 trong bộ ” Dịch Cảo Thơ” của nhà thơ Chế Lan Viên. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích những bài thơ này. Hãy đồng hành và ủng hộ chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn nhé! Thân áiChị Ba
Bên rừng cao su chị ngủ Đất đỏ làm nấm mồ Mồ chưa có bia!Chị đợi em về Chị nuôi em từ nhỏ Chị em ta trong nhà Cậu, Mợ Mới như ngày hôm qua!… Chị em gặp nhau giữa Sài Gòn giải phóng Sau một đời cách xa Thế mà chị Ba vẫn là chị Ba Em năm lăm, chị coi còn bé bỏng Chị em khóc oà!… Trong những chuyến xe hàng liên tỉnh lắc lư Mệt nhọc Chị ở Đồng Nai về thăm em phút chốc Rồi lại đi liền Ở lâu chị sợ em phiền Chị trở về cuộc đời riêng của chị Rối vò như chỉ Càng thương chị thêm Đời chị… đời chị mà cũng lắm bóng đêm Em không hiểu hết Em nghèo mà! Làm sao giải quyết Nên đành lặng im! Chị không nỡ kể hết đời mình cho em nghe được Bây giờ chị nằm dưới đất Rừng cao su lặng ngắt Nào em giúp chị được gì?! Chị nằm đấy, nghe! Bao giờ có tiền, em về thăm chị Xây xi măng nấm mồ Và bên rừng dựng một tấm biaChính uỷ
Học bảy ngày triết học Đi mười năm chiến trường Đánh giặc ngoài trăm trận Tóc xanh giờ điểm sươngChọn một đề tài
Thấy vạn sông hồ, thấy vạn trời mây Rồi lui về chạm một cánh chim trên gác nhỏ Đấy là cái trọng điểm giữa đất trời mà anh chốt giữ Chớ làm sao anh bao quát vạn đề tàiChung một bóng đen
Rồi anh cách xa em như hai thiên hà thiên thể cách trùng Đo từ anh đến em dễ triệu năm ánh sáng Tìm hương em phải qua vạn khoảng trời vô hạn Đâu như một thuở một bóng đèn chung, một bóng hoa chungĐảo nhớ đất liền
Loạn xạ én chiều bay Bể im lìm bát ngát Gởi lòng về trong đất Quê mẹ dưới chân mâyĐằng nào cũng vậy
Anh đắn đo chi câu ngắn với câu dài Mưa bắc lòng hay nam lòng cũng thế Hoa sen tím, hoa sen hồng đều là em đấy cả Và buồn lau hay buồn sậy cũng buồn thôiGội tóc nơi trọng điểm
Hố bom thành giếng mát Sợi tóc dài quá lưng Chải dần từng sợi một Cho bõ ngày gian truânKhách lấy hàng
Khách lấy hàng sắp đến rồi, thời gian khắc nghiệt đến rồi Vẽ vân lên bình sứ anh đi, giao cho nó Giao cho tên phá hoại ấy cái bình không thể vỡ Dẫu vỡ chăng thì mỗi mảnh sứ của anh cũng mang nhành hoa nét vẽ một thờMưa đêm
Vì sao hè cách xa em Trời lại đổ mưa về sáng? Vì sao em đà đi vắng Anh còn chịu trận mưa đêm?Ngủ rừng
Rét khuya tràn xuống lũng Người quắp người lấy hơi Cởi áo đắp cho súng Bom đạn ấm hơi ngườiRét đầu mùa
Nguy nga dựng vòm mây trắng Trang nghiêm cái rét đầu mùa Đưa ta vào đền kỷ niệm Nghe từng ngọn gió thu quaSa mạc
Anh không là Ai Cập Tại sao anh không xây nổi Kim tự tháp, mà bắt anh phải chịu nỗi buồn sa mạc? Anh có xây lên, nó cũng đổ xuống mà! Trên không đã một trời sao để nó chiêm tinh suốt sáng Và trong lòng của nó ư, chỉ có gió lùaTiếng ve
A Giữa thu mà sao nhớ một tiếng ve Chắc hẳn biếc trời thu nên mới thế Chỉ vì em xa. Chỉ vì một nhẽ Cháy đỏ hoa yêu suốt một mùa hèB Nhớ thương dài tiếng ve Dóng dả suốt đêm hè Dao chém vào chẳng đứt Đi hết lòng còn ngheTuổi già làm thơ tứ tuyệt
A Cười mình vung lưới rộng Thu về con tép con Nhặt bốn câu bé bỏng Sải cánh cả tâm hồnB Quên mất mình vừa sáu chục Mở trang giấy rộng, viết dài Gương nhắc mái đầu chớm bạc Lại làm có bốn câu thôiVô thần
Mùa xuân vô thần Hoa làm tôn giáo Con ong ngoan đạo Mật vàng tìm ăn