Chùm thơ về Hà Nội luôn chứa đựng trong đó sự lãng mạn và ngọt ngào sâu lắng và nó đủ để chinh phục những người con của thủ đô hay những ai đã có dịp đặt chân đến đây một lần. Là Hà Nội 36 phố phường với sự hoài niệm và cổ kính. Là mùa thu Hà Nội với sự lãng mạn làm nhớ thương bao người. Chính vì lẽ đó hôm nay chúng tôi sẽ giới thiệu những bài thơ về Hà Nội hay nhất để bạn cảm nhận mảnh đất nghìn năm văn hiến này nhé!

Chùm thơ về Hà Nội mùa thay lá thổn thức lòng người

Thơ về Hà Nội mùa thay lá có một sự diệu kỳ. Đó là cảm giác đẹp đến nao lòng khi mùa lá rụng, là màu vàng nên thơ giăng kín khắp phố phường. Chính mùa ấy nó vội đến vội đi và cũng không báo trước làm tạo nên một khung cảnh vô cùng nên thơ và lãng mạn. Khoảnh khắc giao mùa của thiên nhiên đất trời luôn tuyệt vời đến thế. Thứ cảm xúc quá đỗi lạ lùng đã được các thi sĩ kịp ghi lại.

Chiếc lá

Chiếc lá khô lạc qua miền nỗi nhớ Thu vẫn còn trăn trở lắm người ơi Anh đi tìm những ngày tháng đánh rơi Nhặt nỗi cô đơn rã rời hiu quạnh.Nửa vần thơ vương chiều buồn sóng sánh Ngõ vắng dài se lạnh gió heo may Chợt thấy lòng trống vắng một vòng tay Thu bối rối hương say mùi hoa Sữa.Chiếc lá trôi cơn gió lùa sấp ngửa Rồi vô tình lạc giữa chốn hư không Mặc dòng đời cứ mỏi mắt chờ trông Niềm hy vọng ửng hồng chân trời vắng.Hoàng hôn xuống mặt hồ xanh phẳng lặng Gió dỗi hờn im ắng đến nao nao Chiều cong mình chìm đắm những khát khao Ru giấc mơ đi vào trong mộng ảo.Chiếc lá khô giữa dòng đời chao đảo Chợt thấy mình …. Khờ khạo … Tháng ngày qua !
 

Mùa thay

Phố chẳng hỏi về em nữa Bởi chăng ngày sắp cạn ngày Sen hồng hiền như bông cỏ Bao lần rụng cuống heo may.Ngăn kéo ai còn kí ức Hãy cất cùng những niềm đau Xin đừng giở ra gác lạnh Lòng ta giờ đã sạch làuPhố chẳng nhớ về em nữa Kẻ say giữa đêm vụng chiều Sầu giăng đêm trường trút lẻ Khua hồn trinh nữ làm kiêu.Ta đi trong mùa trở lại Gọi nắng mới chào hân hoan Chia tay cho hồn đẹp lại Sau đời ghềnh thác đa đoan

Chiếc ghế đơn côi

Cơn gió thu đẩy đưa về chốn cũ Lá rơi vàng phủ kín cả không gian Chiếc ghế kia sao trơ trọi bẽ bàng Nằm hiu quạnh giữa thu vàng thay lá.Thời gian ơi sao nỡ vô tình quá Mùa nối mùa chở nỗi nhớ đi đâu Lá thu bay chỉ thấy một chữ sầu Bao kỉ niệm cuốn trôi cùng năm tháng.Chiều hôm nay mây hồng bay lãng đãng Chợt đong đầy kí ức của ngày xưa Chiếc ghế này nơi hò hẹn đón đưa Bao ước nguyện và nồng say thuở ấy.Ngày trở lại hoang tàn buồn đến vậy Ghế còn đây mà người đã đâu rồi Thương rất nhiều thương chiếc ghế đơn côi Nằm hiu quạnh giữa trời thu rụng lá.Rồi mai đây đường đời phong trần quá Có khi nào hoài niệm lại chốn xưa Hãy về đây nơi lối cũ đón đưa Sưởi ấm ghế khỏi cô đơn quạnh quẽ
 

Chiếc lá cuối cùng

Chiếc lá cuối cùng còn sót lại cuối thu Khi em xa anh mùa không còn quyến rũ Một, hai, ba, bốn…mỗi ngày thầm tự nhủ Thương một người trầm mặc tiết trời đông.Đâu phải nỗi nhớ nào cũng có thể đếm – đong Sợi tình mong manh như sợi chỉ mành treo trước gió Cơn gió vô tình…cuốn niềm yêu… chẳng dừng nơi đầu ngõ Nên ánh trăng ngà cứ vò võ đợi sương đêm.Dường như tháng tám vừa bước qua thềm Chẳng êm đềm mà… tựa lòng em sóng dội Đưa bàn tay khẽ níu mùa đừng qua vội Sợ…rơi chiếc lá cuối cùng lạc mất dấu chân anh.

Trở về mùa thu

Anh đi qua mùa thu Lá vàng xao xác nhớ Em về ngang trăn trở Có nỗi lòng đang rơi.Phía xa lắm cuối trời Vầng dương đang về bến Mây lang thang hò hẹn Kết hai bờ yêu thươngKhoảng cách ấy dặm trường Em nào đâu thể tới Mùa nối mùa vẫn đợi Nép vào giữa mong manh.Nỗi nhớ ấy ngọt lành Đừng qua nhau vội vã Trên dòng đời muôn ngả Hãy chạm trái tim em.Mùa thu đến êm đềm Tiếng mưa rơi xào xạc Dẫm lên buồn man mác Xin về phía tình yêu.Em ngồi nghe tiếng chiều Giật mình rơi chiếc lá Bên kia đời hối hả Có về với em không?
 
Bài Nhiều Lượt Xem  Nhà thơ Tế Hanh và trọn bộ trang thơ dịch của Heinrich Heine

Thu Hà Nội chờ anh

Hà Nội đã vào thu rồi, anh có biết không? Lá vàng đỏ rụng rơi dài cuối phố Heo may khẽ thổi qua con ngõ nhỏ Nơi có em đang ngóng đợi anh về…Hà Nội thu về đẹp đến say mê Nắng hong nhẹ, đàn bồ câu nhặt thóc Liễu bên hồ ngả nghiêng xoã tóc Cây cơm nguội vàng chùm lá nhỏ xinh xinhHà Nội thu chào đón ánh bình minh Thạch thảo toả bên thềm nhạt nắng Hương sữa nồng thơm mặc lòng ai trống vắng Khắc khoải, chờ mong một lời ước hẹn thề…Hà Nội thu về, nhâm nhi ly cà phê Nghe điệu nhạc bâng khuâng tràn nỗi nhớ Se sắt lòng thương yêu về một thủa Hà Nội giao mùa gió đã gọi thu sang!Mùa thu Hà Nội đẹp thật dịu dàng Hương cốm gói trong lá sen thơm phức Cúc khoe sắc nhẹ nhàng đánh thức Người đi xa Hà Nội mãi chưa về…Thu rải mật óng ả cả triền đê Cánh đồng vàng thơm mùi hương lúa chín Em nắm tay anh xốn xang, bịn rịn Hẹn mùa thu sang, tàu sẽ cập bờVề thôi anh – Thu Hà Nội đang chờ…!!!
 

Mùa thu Hà Nội trong tôi

Hà Nội ơi ta yêu lắm cái mùa thu Hà Nội Góc phố xôn xao dòng người cuộn chảy Nắng thu vàng ánh những gương mặt ấy Một chút thân quen, một chút thấy xa vờiHà Nội ơi tháng mười về hoa sữa rơi rơi Hương ngào ngạt len vào từng ngõ phố Giờ xa Hà Nội bao năm rồi vẫn nhớ Hoa sữa nồng nàn ấm đường phố Quang TrungHà Nội ơi mùa thu đẹp vô cùng Khi buổi sáng một mình lang thang dạo Ghé đường Phan Đình Phùng mùa này xanh lá sấu Bình minh lên xuyên vệt nắng ngang đườngHà Nội ơi biết mấy thân thương Từ phố cổ bình yên đến góc cà phê ven đường xinh xắn Từ những mùa hoa lãng mạn đến lối hẹn hò thơ mộng Tất cả thổi vào lòng người dạ khúc hân hoanHà Nội ơi sáng sớm tinh khôi mùi hương cốm làng Vòng Thứ giản dị mà đậm đà tinh khiết Được chắt chiu từ tình yêu người nghệ nhân đặc biệt Đã tạo nên một thức cốm tuyệt vờiHà Nội ơi đẹp lắm tháng mười Lớp khói sương Hồ Tây ướp nắng vàng bảng lảng Chùa Trấn Quốc đưa hồn người vang vọng Chốn bình yên thanh tịnh tọa thiền…Hà Nội ơi ta nhớ không quên Tất cả những mảnh ghép của những điều giản dị Từ góc phố, hàng cây, ngôi nhà bao thể kỉ Đã góp thành một mùa thu Hà Nội rất riêng!

Chùm thơ về Hà Nội hay gợi nhiều cảm xúc nhất

Hà Nội luôn mang trong mình một vẻ đẹp rất tiêng, đó chính là nguồn cảm hứng cho bao thi sĩ viết nên các bài thơ về Hà Nội. Là những chiều yên ả ngập nắng, là những con phố thoang thoảng mùi hoa sữa… Là những cơn mưa rào vội đến rồi vội đi. Hay đơn giản là Hà Nội 36 phố phường. Đó là những nét đặc trưng của vùng đất này. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu và cảm nhận những bài thơ hay nhất nhé!
Bài Nhiều Lượt Xem  Soạn bài: Tức cảnh Pắc Bó Trong sách giáo khoa Ngữ Văn lớp 8

Ba mươi sáu phố phường

Hàng Buồm chẳng còn cánh buồm Thuyền đậu nơi nào em đến Sông Hồng cách xa biền biệt Bãi ngô cát trắng mùa xuân.Hàng Chuối Đâu còn có chuối Vài cây cơm nguội trăm tuổi Lác đác những chú chim sâu.Hàng Nâu Rồi sang hàng Lược Lược chải tóc em ngày xưa. Áo trắng tóc dài trên phố. Hương chanh hương cốm mùa thu.Hàng Đào hoa đào mấy độ? Hàng Bạc tìm thợ làm vàng. Hàng Cót rẽ về hàng Than. Hàng Da em tìm giầy dépHàng Nón nón trắng dập dờn Hàng Bông nào còn bông vải Hàng Gai đàn ai đêm tối Văng vẳng mấy giọng hát đàoHàng Mã chợ hoa ngày Tết Hoa hồng đào thế Nhật Tân. Run run rét về trong mắt Mê hồn những sắc những hoaTa yêu mái nhà phố Phái Nguệch ngoạc đơn sơ tài hoa.Ta yêu hàng cây bờ cỏ Tháp Bút viết suốt ngàn năm.Hồ Gươm Rùa vàng đã nổi Mùa xuân em có về không ?

Hà Nội 36 phố phường – Nguyễn Bính

Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng có để một tơ vương. Chàng qua chiều ấy qua chiều khác, Góp lại đường đi, vạn dặm đường.Nhà ấy hình như có mặt trời, Có rừng có suối có hoa tươi; Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm? Không! Có gì đâu, có một người.Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng: – Có nên qua đấy nữa hay không? Không nên qua đấy, nên qua đấy, Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.Có một chiều kia anh chàng si Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi: – Hai bên hàng phố hình như họ… Đi mãi đi hoài có ích chi?Đem bao hy vọng lúc ra đi, Chuốc lấy buồn thương lúc trở về. Lòng mỗi lần đi lần bão táp, Mỗi lần là một cuộc phân ly.Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi; Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời: – Hờ hững làm sao! Mê đắm quá! Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!Chao ơi! Yêu có ông Trời cứu! Yêu có ông Trời khoá được chân! Chàng lại đi về qua phố ấy, Mấy mươi lần nữa và vân vân…Chàng đi mãi, đi đi mãi, Đến một chiều kia, đến một chiều Phố ấy đỏ bừng lên: Xác Pháo, Yêu là như thế? Thế là yêu?Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng đã dứt một tơ vương. Chàng qua chiều ấy qua chiều khác… Ô! Một người đi giữa đám tang.
 

Bài thơ Hà Nội – Hoàng Anh Tuấn

Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa Anh nắn nót một trường thi lãng mạnThơ thuở bé khắc ghi tình ngõ TrạmHàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai Theo gót chân em từng bước hàng HàiYêu hàng Lược chải mềm hương mái tócThương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏAnh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổ Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắngThơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tửEm Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ Thơ giàu có như thương về hàng BạcHàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội.
 
Bài Nhiều Lượt Xem  Soạn bài: Văn bản thông báo Trong sách giáo khoa Ngữ Văn lớp 8

Khoan hãy về Hà Nội nghe anh

Khoan hãy về Hà Nội nghe anh Trời nắng lắm đến ve còn phải trốn Đường phố đông chỉ toàn là hình nộm Những bộ chăn di động đến rồi đi.Khoan hãy về Hà Nội nghe anh Kẻo cháy hết những lời chưa kịp nói Cây héo rũ dưới một trời nắng chói Cánh phượng rơi chưa chạm đất đã khô.Khoan hãy về Hà Nội nghe anh Bờ ao cũ đã thành tòa cao ốc Hàng cây xưa vươn những cành khô khốc Lũ chuồn chuồn chỉ còn trong ca daoKhoan hãy về Hà Nội nghe anh Chờ mưa đã cho phố phường tươi lại Ta cùng nhau quay lại thời trẻ dại Hòa cùng mưa trong vũ khúc tuổi thơ.
 

Hà Nội ơi! Tôi nhớ mãi muôn đời

Ta nhớ cả những khi hạ trở về Tiếng ve kêu giữa phố phường Hà nội Những dòng xe nối nhau đi rất vội Hà nội oi nồng nóng lắm người ơi!Rồi cơn mưa rào bớt chợt tuôn rơi Để Hà nội lại dịu êm trầm lắng Cái chói chang không còn trong ngõ vắng Chợt nắng, chợt mưa ta mãi quen rồi.Ta nhớ mùa thu xào xạc lá rơi Ta nhớ mùi hương nồng nàn hoa sữa Ta nhớ cả cái màu tươi lá đỏ Của cây bàng cuối phố trước nhà ai.Cốm làng Vòng thơm lắm lắm người ơi, Ta mãi không quên miền ven đô ấy Ta đã đi nhiều nơi sao vẫn thấy Hà nội của ta nặng trĩu trong lòng.Ta cũng nhớ về Hà nội mùa đông Cây trút lá xác xơ cành trước gió Khát khao nhớ chiều hoàng hôn tím đỏ Sóng Tây hồ lạnh giá bước vào đêm.Ta nhớ cả cái màu trắng trinh nguyên Của Cúc Hoạ Mi khi mùa đông tới Đẹp say lòng biết bao nhiêu cô gái Hà nội đông về vẫn cứ dịu êm.Ta mãi nhớ cái tiếng gõ leng keng Của tàu điện đón đưa người trên phố Tiếc lắm thay tàu điện không còn nữa Nhớ nao lòng hình bóng tàu điện xưa.Hà nội ơi! Tôi nhớ mãi, muôn đời!
 

Rồi một ngày

Rồi một ngày … tôi tìm lại lối xưa Hứng lại hạt nắng hạt mưa thời tuổi trẻ Người lính chúng tôi khoác ba lô rất nhẹ Xa Hà nội rồi … tay khe khẽ vẫy chia ly…Những chàng trai vội vàng cất bước đi Về nơi ấy chẳng có gì ngoài khói súng … Trời mịt mù sấm gầm lên vang vọng Hồn thơ rơi trên sóng Như Nguyệt đầy.Tuổi hai mươi theo khe núi chân mây Chặn bước quân thù..đêm ngày mải miết Trao cho nhau tình đồng đội thân thiết Thắt đau lòng … phút vĩnh biệt người đi …Màu áo xanh… xanh mãi chẳng sầu bi Chưa từng yêu … chưa biết gì hờn giận Giọt máu đào để lại nơi chiến trận Hồn bay cao không vương vấn hẹn thề…Rồi một ngày tôi tìm lại triền đê Sóng Tây Hồ vẫn tràn trề dào dạt Gió nhẹ lay cánh sen hồng thơm ngát Xanh mãi khung trời nhớ khúc hát người đi xaEm ngời xinh tươi thắm … bên cánh hoa Trong gió thoảng hương thiết tha vời vợi … Cánh sen kia thắm máu bao đồng đội Giữa trốn thanh bình … Hương đồng nội … Hương hoa ….
Trên đây là những bài thơ về Hà Nội hay nhất được chúng tôi tuyển chọn và chia sẻ tới bạn. Với các bài thơ này bạn sẽ cảm nhận sâu sắc hơn về vẻ đẹp và cái chất Hà Nội. Đối với những người con Thủ đô đây chính là cả một sự tự hào, còn đối với những người du khách, nó có thể làm xao xuyến bất cứ ai. Gửi đến bạn một chút hồn Hà Nội với sự nhớ nhung…