Bài thơ Mưa Ngâu – Nỗi nhớ thương da diết của thi sĩ Tế Hanh
Mưa ngâu
Mồng bảy tháng bảy, tiết mưa ngâu
Chạnh nhớ chàng Ngưu và ả Chức
Chẳng biết lòng mình đang ở đâu
Trong cảnh vừa hư lại vừa thực
Sông Ngân một dải rộng mênh mang
Chức Nữ làm sao gặp Ngưu Lang
Đội đá trọc đầu thương chú quạ
Bắc cầu Ô Thước để ai sang
Em đi biền biệt tận phương trời
Anh đợi chờ em ở khắp nơi
Ngày vắng không vơi lòng tưởng nhớ
Đêm dài thêm nặng nỗi tương tư
Ngưu Lang, Chức Nữ cách xa nhau
Còn có những nhịp cầu Ô Thước
Anh muốn tìm em biết ở đâu
Muốn đến cùng em không đến được
Đêm nay anh nhìn dải sông Ngân
Lòng nhớ thương em biết mấy tầng
Mưa ngâu rơi hạt trên mi mắt
Hàng vạn ngôi sao bỗng sáng ngần.
Bài thơ Mưa Ngâu chính là một thi phẩm xuất sắc của nhà thơ Tế Hanh. Ông mượn câu chuyện ngưu lang chức nữ để bộc lộ lên chuyện tình xa cách của mình cùng nỗi nhớ mênh mông da diết của mình. Qua bài thơ chúng ta thêm phần ngưỡng mộ ngòi bút tài hoa của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này nhé!